Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Thánh Đường tông, ở một chỗ cổ địa hoang phế nào đó.
Nơi này mênh mông không có vật gì, có chỉ là từng bộ xương màu trắng của yêu thú nửa chìm nửa nổi ở trong bùn đất.
Một bóng dáng màu trắng đang di chuyển ở trong này, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt nhưng cũng không có vẻ gì là quá nghiêm trọng.
- Đã lâu rồi ta không có tới nơi này. Thứ trọng yếu trong trí nhớ của ta chính là ở chỗ này hay sao?
- Chỉ là tên kia thật đáng sợ, không ngờ trên đời lại có người cường đại như thế. nếu như không thi triển bí pháp, chỉ sợ ta cũng khó mà đào thoát được.
Trên người của nàng không nhiễm bụi bặm, khi có tro bụi thổi đến thì đều bị một màn sáng bên ngoài cơ thể nàng ngăn cản.
- Thời gian của ta không còn nhiều lắm. Ông trời, hãy cho thêm một chút thời gian nữa thôi.
Một hang động xuất hiện ở phía trước, nữ tử nhanh chóng tiến vào trong. Trải qua vô số lần thăm dò, nơi này đã sớm bị đệ tử của Thánh Đường tông đào rỗng, thậm chí ngay cả sức mạnh căn bản nhất để duy trì hiểm địa đều bị cướp đoạt khiến cho nơi này triệt để trở thành một khu vực hoang phế, không có một tia sinh khí.
Nữ tử áo trắng nhìn quanh rồi lắc đầu và tự lẩm bẩm một mình.
- Đáng tiếc, bây giờ, nhân loại hoàn toàn không biết trân trọng, yêu quý với những thứ mà thiên địa ban cho. Hiểm địa có thể xuất hiện là thượng thiên ban thưởng, có thể vĩnh viễn tồn tại, không ngừng dựng dục ra bảo vật. Nhưng không ngờ nhân loại lại tham lam đến trình độ này, ngay cả căn nguyên của hiểm địa cũng đều bị cướp đoạt đi khiến cho nó triệt để biến thành hoang phế.
Nhìn thấy mọi thứ chung quanh, nữ tử áo trắng thở dài, cảm thấy thật đáng tiếc.
Với người khác, nơi này là hiểm địa, nhưng dưới cái nhìn của nàng, nơi này chính là phúc địa. Chỉ đáng tiếc những người có thể minh bạch thật sự là quá ít.
Nàng không ngừng tiến lên. Mọi nơi ở bên trong hiểm địa này đều có vết tích của người bước qua, có các loại binh khí đứt gãy, còn có vô số thi cốt.
Hiển nhiên đây là thứ lưu lại khi những người kia tàn sát lẫn nhau.
Khi đi tới chỗ sâu nhất trong hiểm địa, nữ tử phát hiện nơi này đã sớm mất đi tất cả sự thần bí. Tất cả mọi thứ đều là cũ nát như vậy.
Nữ tử áo trắng đứng yên một lúc lâu rồi đột nhiên giang hai cánh tay, hét to:
- Ta đã trở về, mở ra đi.
Lập tức, từ trên người của nữ tử áo trắng, một khí tức huyền diệu bộc phát ra, . Thực vật nguyên bản bị che kín bởi tro bụi ở chung quanh giống như khôi phục sinh cơ, trở lại thời kỳ huy hoàng.
Cái giếng đã khô cạn ở trước mặt cũng phát sinh biến hóa, nguyên bản bên trong chất đầy bùn đất, nhưng giờ phút này, bùn đất tiêu tán, còn có chất lỏng màu trắng ùng ục ục dâng lên từ đáy giếng.
Quái thạch lởm chởm trên vách tường bốn phía, dần dần hiện ra hoa văn thần bí. Những hoa văn này tản ra quang mang nhàn nhạt, sau đó chúng phóng ra từng cột sáng thẳng vào miệng giếng.
Ào ào!
Nữ tử áo trắng cởi quần áo ra, cơ thể linh lung tinh tế hiện ra. Sau đó, nàng chậm rãi bước từng bước một đến chỗ miệng giếng.
Khi thân thể sắp chìm đến đáy giếng, nầng không khỏi nhìn xuống ngực của mình một chút, lộ ra nụ cười tự tin.
- Ngực không phẳng thì dùng cái gì bình thiên hạ.
- Nông cạn!
Sơn môn của Viêm Hoa tông.
Lại có đệ tử mới đang bảo vệ sơn môn. Bọn hắn đứng thẳng sống lưng, ánh mắt kiên định nhìn về phía phương xa.
Trong lòng bọn họ thầm nhủ mình chính là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt quan khách của tông môn, cũng là thủ hộ thần của tông môn. Đây chính là những lời mà Lâm sư huynh đã nói. Theo bọn hắn nghĩ, chuyện này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
- Lâm sư huynh trở về.
Hai tên đệ tử nhìn thấy Lâm Phàm phi hành trên không trung, lập tức hưng phấn hét to.
Đây chính là thần tượng trong lòng bọn họ. Nếu ai dám nói xấu Lâm sư huynh một câu, bọn họ tuyệt đối sẽ đi lên đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập.
Chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Trong tông môn có một ít tiểu gia hỏa tự nhận thiên phú tuyệt đỉnh, tu hành có tiến bộ liền buông lời cuồng ngôn rằng cuối cùng cũng có một ngày bọn họ sẽ vượt qua phong chủ của Vô Địch phong. Thậm chí có kẻ còn nói Lâm Phàm mạnh hơn chỉ là bởi vì sinh sớm hơn, tu luyện nhiều hơn vài năm mà thôi. Nếu bọn họ có thể tu luyện sớm hơn thì cũng sẽ có thực lực như vậy.
Đối với đám người kiêu ngạo này, bọn hắn không nói hai lời, xông lên đánh nhau mà thôi, nói chung là cũng có thắng có thua, cũng không làm mất mặt Lâm sư huynh.
Ngọn núi của Thiên Tu.
- Lão sư, lão sư mau ra đây, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lâm Phàm không trở về Vô Địch phong mà đi thẳng tới chỗ lão sư. Vừa đến nơi, hắn liền bắt đầu hét lên.
- Đồ nhi bình tĩnh. Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng vậy?
Thiên Tu bình tĩnh, nói. Ông đã thầm quyết định là mình sẽ thản nhiên đối mặt với bất cứ chuyện gì mà đồ nhi nói tới. Bởi vì ông biết, nếu như cứ để tâm trạng của mình chập trùng theo tiểu tử này thì ông rất có thể sẽ chết sớm.
Lâm Phàm nhanh chóng đến bên người lão sư và ngồi xuống, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Lão sư, ta vừa đi Thánh Đường tông.
- Cái gì?
Thiên Tu kinh hãi hô lên:
- Tiểu tử nhà ngươi không muốn sống nữa à? Trong lúc này mà ngươi cũng dám mò qua Thánh Đường tông. Nếu những lão bất tử Bán Thần kia ra tay với ngươi thì ngươi còn mạng trở lại hay sao?
- Lão sư, đừng kích động. Không phải là ta đã trở về an toàn hay sao? Huống hồ ta cũng không phải không có gặp được Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông.
Lâm Phàm cầm bình nước trà ở bên cạnh lên, uống một hớp sau đó phun ra.
- Lão sư, cái này là loại trà gì vậy? Làm sao lại khó uống như vậy?.
- Ngươi gặp được người nào?
Thiên Tu không thèm để ý đến chuyện Lâm Phàm lãng phí trà ngon của mình. Đúng là ông của không ngờ đồ nhi bảo bối của mình lại dám đi Thánh Đường tông. Ông không phải đã nói là không thể đi hay sao? Vì cái gì mà đồ đệ lại còn đi? Nhưng trở về liền tốt, xem ra đồ đệ của mình cũng không có gặp được nguy hiểm.
- Lão sư, người chờ con tính cái đã.
Nghe thế, Thiên Tu ngây người, chuyện này mà còn phải tính hay sao?
- Được rồi! Lao sư, tổng cộng con gặp được năm lão bất tử, đó là Hỗn Loạn, Chế Tài, Lôi Đình, Thần Trật, Chích Diệu. Mấy lão bất tử này thật sự là khinh người quá đáng. Con bị bọn hắn quần ẩu. Nếu không phải là con lẩn nhanh, chỉ sợ là đã bị năm lão bất tử kia đánh chết rồi. Lão sư, người nói xem hiện tại những Bán Thần này sao có thể không biết xấu hổ như vậy. Trước kia khi tu vi của ta còn chưa đạt tới cảnh giới này, ta còn tưởng rằng bọn hắn sẽ giống như lão sư vậy, bình tĩnh, nho nhã, sẽ không ra tay với tiểu bối.
- Thẳng đến khi gặp năm lão gia hỏa kia, ta mới hiểu được, thì ra là càng già càng không biết xấu hổ.
Nhìn xem đồ nhi đang nói chuyện thao thao bất tuyệt, trong lòng của Thiên Tu cũng rất khó chịu. Không ngờ lại là năm vị Bán Thần ra tay, vây công đồ nhi của mình. Nó có thể trốn về cũng đã là đại hạnh.
- Đồ nhi không nên tức giận. Trên đời này cũng không còn nhiều Bán Thần có được khí chất như vi sư đâu.
Thiên Tu vuốt râu nói.
- Không đúng. Cho dù là Thánh Đường tông phát hiện ra tung tích của ngươi thì cũng không nên là năm vị Bán Thần đồng thời ra tay mới đúng. Có phải ngươi đã làm gì hay không?
Thiên Tu nhìn đồ nhi của mình với ánh mắt quái dị. Ông tuyệt đối không tin tưởng đồ nhi này của mình không làm cái gì cả. Nếu không, trừ phi năm vị Bán Thần kia ăn no rảnh rỗi mới có thể có chuyện bọn họ đồng thời ra tay trấn áp đồ nhi này của mình.
Chỉ là từ chuyện này, ông cũng có thể nhìn ra thực lực của Lâm Phàm rất không tệ, bị năm vị Bán Thần vây công mà còn có thể chạy thoát.
- Lão sư, người nói con có thể làm gì cơ chứ? Conlà một người hữu hảo như thế cơ mà. con chỉ muốn nhân lúc còn trẻ, đi thăm quan các tông môn khác, lãnh hội một chút phong tình, chỉ để tăng trưởng kiến thức mà thôi...
Nói đến đây, Lâm Phàm phát hiện lão sư híp mắt giống như là muốn nói, biên đi, ngươi cứ tiếp tục biên đi.
- Được rồi, con sẽ nói thật, con chỉ cầm ít đồ mà thôi, hơn nữa còn là thuận tay cầm.
Lâm Phàm nói.
- Ồ. Đồ nhi, ngươi thuận tay cầm ít đồ mà khiến cho Thánh Đường tông phái tận năm vị Bán Thần tới trấn áp ngươi, xem ra những thứ này không đơn giản.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Đồ nhi, vi sư có phải là người thân nhất của ngươi hay không?
Lâm Phàm gật mạnh đầu.
- Vâng.
- Vậy thì tốt rồi. Ngươi hãy nói thật đi. Đến cùng là ngươi cầm cái gì vậy? Nếu như là đồ tốt, vi sư giúp ngươi giữ bí mật. Nếu không phải là đồ tốt thì hãy tùy tiện tìm một chỗ mà ném đi. Nào nói đi!
Thiên Tu hỏi.
Lâm Phàm trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
- Lão sư, con cũng chỉ cầm Đầm Lầy Tử Vong, Cấm Kỵ Sâm Hải, Thiên Không Thành, Vị Ương Cự Tháp, Phong Bạo Địa Cung.
- Chỉ những thứ này thôi sao?
Thiên Tu kinh ngạc. Thế này là sao? Đồ nhi của mình đi hiểm địa của Thánh Đường tông lịch luyện liền bị truy sát thành dạng này. Ngươi của Thánh Đường tông cũng quá hẹp hòi rồi.
- Đúng vậy. Con chỉ cầm những thứ này mà thôi.
Lâm Phàm nói.
- Không có khả năng. Nếu ngươi chỉ đi mấy nơi này lịch luyện, coi như bên trong có bảo bối, bị ngươi cầm thì đó cũng là bằng bản sự. Năm lão bất tử kia tại sao lại vây công ngươi giống như bị kích thích vậy?
Thiên Tu nghi ngờ hỏi. Thánh Đường tông đường đường là một đại tông môn. Chẳng lẽ bọn họ còn hẹp hòi đến mức không cho phép một tên đệ tử của tông môn khác đến lịch luyện hay sao?
Cho dù là bị phát hiện thì cũng không cần thiết phải phái năm vị Bán Thần đồng thời ra tay.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ, nói:
- Lão sư, con không đến mấy chỗ đó để lịch luyện.
- Ngươi không phải đi lịch luyện thì đến mấy chỗ kia làm cái gì?
Thiên Tu kinh ngạc hỏi.
Lâm Phàm không nói thêm gì, nhanh chóng mở nhẫn trữ vật ra.
- Lão sư, chính ngươi nhìn xem.
Thiên Tu lắc đầu. Ông cũng không biết đồ nhi bảo bối này của mình đang nói cái gì. Chẳng qua là khi tùy ý nhìn vào trong, ông lại triệt để ngây ngẩn cả người.
Trên trán lại có một giọt mồ hôi chảy xuống.
- Đồ nhi, những thứ này là?
Thiên Tu không biết nên nói cái gì, cả người đều có chút choáng váng.
- Những thứ này chính là mấy hiểm địa kia. Con ngắm qua thấy phong cảnh không sai, lại không có người ngăn cản, liền chuyển cả về. Đồ nhi cũng biết, đây là tự nhiên hình thành, không phải của riêng bất kì ai, có thể dọn đi đó cũng là bản sự. Cho nên con liền thử một lần, ai có thể ngờ lập tức liền chuyển về tới rồi.
Lâm Phàm giải thích.
Đột nhiên!
Hắn phát hiện thân thể của lão sư hơi co quắp, giống như là chỉ cần không chú ý, đều có thể ngã xuống.
- Lão sư, người làm sao vậy? Bây giờ, ngài nói chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Dù sao con cũng đã chuyển về tới đây cho nên khẳng định là không thể nào trả lại Thánh Đường tông được.
Nghe vậy, Thiên Tu lại càng thêm choáng váng.
- Đồ nhi, nhẫn trữ vật này của ngươi là ở đâu ra? Làm sao lại lớn như vậy? Rõ ràng ngươi đưa cho ngươi muốn ngươi có ý nghĩ xấu bực này.
- Lão sư, hiện tại đừng nói chuyện về nhẫn trữ vật nữa. Bây giờ, rốt cuộc, chúng ta nên làm cái gì? Ta có thể thề, không đúng, ta không có giết đệ tử của Thánh Đường tông, chỉ có khuân đồ mà thôi.
Vừa dứt lời.
Từng bộ thi thể trôi nổi bay ra từ trong nhẫn trữ vật.
Đây đều là đệ tử của Thánh Đường tông. Bọn họ đang lịch luyện trong hiểm địa nhưng cả hiểm địa đều bị Lâm Phàm thu vào trong nhẫn trữ vật khiến cho mấy người này nhanh chóng bị ngạt chết.
- Thi thể này ở đâu ra?
Nhìn thấy những thi thể này, Lâm Phàm lập tức kinh ngạc nói, đây không phải hố người sao.
- Hazz!
Thiên Tu thở dài, nói:
- Đồ nhi, lần này ngươi thực sự là chọc thủng trời rồi. Đối với bất kỳ tông môn nào thì những hiểm địa này đều rất trọng yếu. Nươi không chỉ có dọn sạch một cái mà la tới tận năm cái. Thánh Đường tông không tìm ngươi liều mạng mới là lạ.
- Bất quá may mắn, ngươi gặp phải là năm Bán Thần bình thường kia. Nếu như mấy vị Bán Thần đứng đầu kia ra tay thì ngươi chắc chắn sẽ bị lưu tại Thánh Đường tông.
Lâm Phàm tự nhiên biết, Bán Thần cũng chia cao thấp. Sư phụ của mình vậy khẳng định là một trong những tồn tại lợi hại nhất.
- Chờ một chút. Đồ nhi, ngươi vừa mới nói Thiên Không Thành đúng không?
Đột nhiên, giống như là nghĩ đến điều gì đó, Thiên Tu sửng sốt, đứng bật dậy.
Lâm Phàm gật mạnh đầu.
- Vâng, đúng là có cả Thiên Không Thành.
Thiên Tu có chút kích động, nói:
- Thiên Không Thành, trong truyền thuyết có nói hiểm địa này là chỗ ở của thần linh. Ta cũng không biết truyền thuyết này là thật hay giả nhưng những Bán Thần kia của Thánh Đường tông đã phong bế một khối khu vực cuối cùng của Thiên Không Thành, không cho ai vào, hiển nhiên trong đó có bí mật không muốn ai biết. Qua nhiều năm như vậy, Thánh Đường tông đều không có thần xuất hiện, hiển nhiên là còn không có người nào lĩnh ngộ được tinh túy ở trong đó.
Nhìn thần sắc mong đợi ở trên mặt lão sư, Lâm Phàm tự nhiên biết lão sư có ý gì.
- Lão sư, con làm thế này cũng là vì Viêm Hoa tông ta mà thoi. Người nhìn tông môn mà xem, chúng ta cũng không có mấy hiểm địa cả. Con chuyển những hiểm địa này về đến đây để đệ tử của tông môn lịch luyện. Chuyện này tốt bao nhiêu.
Thiên Tu do dự một chút, cuối cùng gật đầu, nói:
- Đồ nhi, việc này ngươi làm cũng làm rồi. Ngươi là đồ đệ của vi sư, vi sư cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ. Mặc kệ là núi đao biển lửa, vi sư đều đi theo ngươi . Nhưng bọn hắn có nhận ra ngươi sao?
- Hẳn là bọn họ có nhận ra. Khi đuổi ta, bọn họ một mực hô to tên của ta, nói ta muốn chết, tội đáng chết vạn lần, nhưng ta không để ý tới bọn hắn.
Lâm Phàm nói.
- Vi sư đã minh bạch rồi. Ngươi về trước đi, vi sư nghĩ biện pháp giải quyết đã.
Thiên Tu lâm vào trầm tư. Việc này không đơn giản. Nếu như chỉ là một hai cái hiểm địa loại nhỏ, Thánh Đường tông sẽ không gióng trống khua chiêng đến nhưng bây giờ nhiều hiểm địa như vậy lại còn toàn là hiểm địa cấp cao, bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ.
Lâm Phàm cũng không có quấy rầy lão sư. Hắn nhanh chóng trở lại Vô Địch phong. Hiện tại, hắn cũng muốn đi bế quan, bởi vì điểm tích lũy đủ rồi, điểm khổ tu cũng đủ rồi.
Hắn muốn nhìn xem mình có thể đi đến mức nào.