Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 392 - Chương 392: Bối Phận Không Thể Loạn

Chương 392: Bối phận không thể loạn Chương 392: Bối phận không thể loạn

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

---------------------

- Đánh rắm!

Đột nhiên xuất hiện một chiêu này khiến cho Hỗn Loạn Quân Chủ kinh hãi nhưng Bán Thần cảnh há lại bị đánh bại đơn giản như vậy.

Hắn giơ tay lên, một quầng sáng màu xám từ trên lòng bàn tay bạo phát ra.

Hư không giống như bị chia cắt thành hai phần Âm Dương, cuối cùng dung nạp cùng một chỗ, có hỗn loạn ý chí, còn có Hỗn Loạn Pháp Tắc chống lên một mảnh bầu trời.

- Thứ đồ gì vậy? Nhưng ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, muốn ngăn cản chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Nhưng một chiêu này của Lâm Phàm lại bị quầng sáng màu xám này ngăn cản.

- Ha ha ha. Càn rỡ. Thật sự là càn rỡ. Ngươi nghĩ rằng có thể trấn áp Thần Trật là có thể trấn áp bản Quân Chủ hay sao? Ta cho ngươi biết, Hỗn Loạn Pháp Tắc của ta là ...

Răng rắc!

Tiếng rạn nứt truyền đến. Ở giữa của hai quyền có quầng sáng như là con thoi đang xoay tròn, chiếu sáng cả thiên địa.

- Không có khả năng!

Hỗn Loạn Quân Chủ kinh hãi, không dám tin. Hắn tận mắt nhìn thấy Hỗn Loạn Pháp Tắc bị Lâm Phàm đánh nát. Cảm giác sợ hãi chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

- Chế Tài, Lôi Đình, cứu ta...

Lôi Đình Quân Chủ ngẩng đầu nhìn lại hai người khác, hét to với vẻ bất lực.

Lúc này, Chế Tài Quân Chủ động. Hư không theo đó cũng chấn động. Thương Chế Tài bộc phát hào quang óng ánh, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.

- Bản Quân Chủ muốn xử phạt ngươi.

Một thương này nhanh đến mức cực hạn. Vô tận pháp tắc quấn quanh ở đầu mũi nhọn của Thương Chế Tài hình thành vòng xoáy xuyên thấu hư không.

Ý chí!

Chế Tài Quân Chủ chợt quát một tiếng, ý chí của Bán Thần cảnh ngưng tụ ở trong đó. Một thương này là một chiêu cường đại nhất của hắn. Vô luận như thế nào, hắn cũng muốn giết chết tiểu tử này một lần nữa.

Đệ tử Viêm Hoa tông không nhìn thấy rõ quá trình, nhưng cũng biết có Bán Thần khác ra tay giúp đỡ Lôi Đình Quân Chủ. Bọn họ lập tức kêu gào, tức giận mắng.

- Hèn hạ vô sỉ, vậy mà lấy nhiều khi ít.

- Lâm sư huynh cẩn thận .

Máu tươi trong cơ thể của bọn họ đã sôi trào lên.

Có đệ tử phun máu tươi từ trong lỗ mũi ra.

- Quá hưng phấn. Lâm sư huynh thật quá mạnh. Máu tươi của ta không nhịn được muốn phun ra ngoài.

Đệ tử một bên phun máu, một bên nhìn lên hư không. Bọn họ đã không có cách nào quên được cảnh tượng trước mắt. Đây là một lần rực rỡ nhất, vinh dự nhất của Viêm Hoa tông trong suốt mấy trăm năm qua.

Mà lần vinh quang này chính là do Lâm sư huynh lấy sức một người nghiền ép Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông.

- Muốn đánh lén ta sao? Nằm mơ đi! Nếu như ngươi đã vội vã muốn đầu thai như vậy thì ta cũng thỏa lòng mong ước của ngươi.

Một chân của Lâm Phàm giẫm ở trên người Hỗn Loạn Quân Chủ còn một tay của hắn trực tiếp bắt lấy Thương Chế Tài.

- Hả?

Chế Tài Quân Chủ ngây người. Thương Chế Tài trong tay hắn lại không có cách nào động đậy. Sau đó, một nguồn sức mạnh không có cách nào ngăn cản lập tức truyền đến. Thương Chế Tài rời khỏi tay, bị Lâm Phàm cướp lấy.

- Đáng giận!

Đối mặt tên điên như Lâm Phàm, Chế Tài Quân Chủ cảm giác nếu mình không rút nhanh thì sẽ có chuyện Cho nên, ngay cả Thương Chế Tài hắn cũng không quan tâm mà nhanh chóng hóa thành một vệt sáng, kéo dài khoảng cách với Lâm Phàm.

Chẳng qua là khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Chế Tài Quân Chủ rỉ máu.

Lâm Phàm đã bẻ gãy Thương Chế Tài.

Sau đó, Lâm Phàm còn quan sát tỉ mỉ một phen, chiều dài vừa vặn, mà ở trong này lại còn có pháp tắc của Chế Tài Quân Chủ duy trì, cho nên đây cũng có thể coi là một thứ cứng rắn.

- Súc sinh, đây chính là bảo bối do ta khổ cực...

Chế Tài Quân Chủ ngửa mặt lên trời gào to không có cam lòng.Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt kia của Lâm Phàm, hắn lại ngây ra.

- Im miệng! Nếu không lát nữa, ta sẽ dùng cái đồ chơi này đâm chết ngươi.

Lâm Phàm nhếch miệng, nói với vẻ tà ác.

Tựa như là muốn nói ta đâm như thế nào thì phải nhìn biểu hiện của ngươi.

- Thực lực của đồ nhi hơi quá cường đại rồi. Mặc dù bốn vị Bán Thần của Thánh Đường tông hơi yếu, nhưng cũng chỉ là yếu với ông thôi, còn với những người khác thì bốn người này vẫn rất cường đại. Nhìn tình huống này, nếu như đồ nhi trở thành Bán Thần, vậy thì kẻ làm sư phụ như ông không phải là cũng sẽ bị đồ đệ treo lên đánh rồi hay sao?

- Không được. Không được. Lão phu nhất định phải đi vào Thiên Không Thành, nhìn xem di chỉ của thần linh đến cùng là như thế nào.

Thân là lão sư, nhất định phải có được thực lực của lão sư, mặc dù dạy dỗ được trò giỏi hơn thầy cũng rất hay nhưng mà cũng không thể để học trò vượt mặt nhanh như thế được.

- A a a a!

Hỗn Loạn Bán Thần đứng trên mặt đất, nhìn lên hư không, gào thét. Hắn cảm nhận được sự sỉ nhục.

- Lâm Phàm tiểu súc sinh, Hỗn Loạn ta đời này kiếp này không ...

Lời còn chưa nói hết, một vệt sáng rơi từ trong hư không xuống. Thì ra là Lâm Phàm cầm Thương Chế Tài bị bẻ gãy thành hai đoạn đột nhiên quất vào người Hỗn Loạn Quân Chủ.

- Lão bất tử đừng nói nhảm nữa! Nếm thử chiêu thức ta tự sáng tạo đây, Côn Bổng Chi Hạ Xuất Hiếu Tử.

Trong chốc lát, côn ảnh lấp lóe, hình thành vô số bóng đen lít nha lít nhít thậm chí tạo thành gió xoáy, đây là cảnh tượng do tốc độ quá nhanh mà hình thành.

Một côn quất vào miệng của Hỗn Loạn Bán Thần khiến răng vỡ vụn.

Một côn quất vào bên hông khiến con mắt lồi ra, miệng há lớn.

Một côn quất vào trên mông làm Hỗn Loạn phải duỗi đầu lưỡi ra vì đau đớn khó mà chịu đựng.

Lốp bốp!

Giờ phút này, nơi đó đã không nhìn thấy bóng dáng hai người mà chỉ có côn ảnh dày đặc hình thành một cơn bão táp khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Lão Hắc đang quấn quanh trên Vô Địch phong trầm mặc hồi lâu, cực kỳ cảm thán.

- Chỉ sợ đời này bản tọa vô vọng rồi.

Mặc dù không dùng mắt thường nhìn nhưng khí tức của Lâm Phàm lúc này cũng đã khiến cho hắn kinh hãi. Cho dù không bằng hắn khi ở thời kì đỉnh phong nhưng cũng cách không xa, mà Lâm Phàm còn chưa đột phá Bán Thần cảnh.

Vân Tiêu phong.

Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh đã quỳ trên mặt đất, hai người liếc nhìn nhau.

- Ngươi nói Vân sư huynh còn có cơ hội chiến thắng người này không?

- Hẳn là... Có đi.

- Thế nhưng là khí thế bực này thật… thật quá khủng khiếp. Người bị đánh chính là Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông mà.

Vương Thánh Đường đứng thẳng lên, trầm giọng nói:

- Bán Thần thì làm sao? Hắn cũng không phải là người hay sao?

Nghe hắn nói thế, Huyền Thanh đột nhiên ngây người.

- Đúng vậy! Chỉ cần là người thì Vân sư huynh còn có cơ hội.

Giờ khắc này, hai người chăm chú nhìn lên phương xa tựa như nơi đó không phải là Lâm Phàm mà là Vân Tiêu sư huynh đang chiến đấu.

Xoát!

Một đòn lăng lệ đánh tới. Mặc dù, Hỗn Loạn Quân Chủ đã sưng mặt sưng mũi, đôi mắt không ánh sáng nhưng khi cảm nhận được khí thế của đòn này cũng chấn động. Hắn muốn chạy nhưng lại chạy không được.

Hai tay, hai chân đều đã bị Lâm Phàm đánh cho sưng đến không còn hình người, hơi động đậy đều sẽ đau đến khó mà chịu đựng.

- Cho ngươi một cơ hội lựa chọn, muốn chết hay muốn sống.

Một nửa Thương Chế Tài dừng lại, nằm ngang ở bên cạnh đầu của Hỗn Loạn Quân Chủ.

Mặc dù lửa giận thiêu đốt ở trong lòng Hỗn Loạn Quân Chủ đã đủ để hủy diệt thế giới nhưng hắn cũng không bùng nổ được.

- Ta ….không tin, ngươi …dám …động thủ với ta...

Hỗn Loạn Quân Chủ gian nan lắm mới nói hết được lời.

Chế Tài Quân Chủ hoảng loạn nói:

- Hỗn Loạn, hãy lựa chọn sống đi.

Hỗn Loạn Quân Chủ liếc xéo qua Chế Tài Quân Chủ rồi giận dữ nói:

- Ngươi câm miệng cho ta. Lúc nãy rõ ràng ta đã cầu ngươi cứu ta nhưng ngươi lại chỉ đứng yên nhìn. Chuyện này ta nhớ kỹ.

- Không phải.

Chế Tài Quân Chủ muốn giải thích nhưng lại không thể nói được lời nào. Hắn thật sự rất bất đắc dĩ. Loại sức mạnh kia quá khủng bố, căn bản không phải là thứ mà bọn họ có khả năng ngăn cản.

Bây giờ, Hỗn Loạn giận quá mất khôn nên mới trách tội hắn. cho nên hắn chỉ có thể trách tội Thiên Tu.

- Thiên Tu, ngươi xem ngươi dạy đồ nhi tốt chưa kìa? Xem ra ngươi muốn triệt triệt để để đẩy Viêm Hoa tông bọn ngươi vào trong hố lửa, Thánh Đường tông tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

- Ngươi nói chuyện này với lão phu làm gì, cũng không phải lão phu đánh các ngươi. Nhưng Chế Tài lão đệ trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy. Hãy chiếu cố tốt mình trước đã. Đợi lát nữa sẽ đến lượt ngươi, ngươi thử ngẫm lại xem nên làm cái gì đi.

Thiên Tu tọa trấn nơi này, vậy khẳng định là không có khả năng để mấy tên này chạy trốn.

- Ngươi...

Chế Tài Quân Chủ suýt chút nữa là phun máu, thậm chí không rõ, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Chẳng lẽ Viêm Hoa tông đã quyết tâm muốn khai chiến với Thánh Đường tông hay sao?

- Ngươi không tin đúng không, vậy thì tạm biệt.

Lâm Phàm cười, cổ tay khẽ động, một nửa Thương Chế Tài lại tiếp tục đánh thẳng đến Hỗn Loạn Quân Chủ.

Khi cảm nhận được tính hủy diệt trong đòn đánh của Lâm Phàm, trong một chớp mắt, Hỗn Loạn Quân Chủ hét to.

- Ta muốn sống.

Ầm!

Một nửa Thương Chế Tài đã đánh vào đầu của Hỗn Loạn nhưng Lâm Phàm kịp thu tay lại cho nên đòn này cũng chỉ còn một chút xíu sức mạnh.

Mặc dù đầu không bị đập nát, nhưng chính là một chút sức mạnh đó lại làm cho Hỗn Loạn ngã xuống đất, không ngừng phun máu.

- Gọi cha!

Lâm Phàm ngồi xổm xuống, nắm tóc và nhấc Hỗn Loạn Quân Chủ lên.

- Lâm Phàm, làm việc thì nên lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện.

Hỗn Loạn Quân Chủ bị kéo vươn thẳng đầu, mở miệng.

- Không thấy.

Lâm Phàm lắc đầu, tiện tay lắc lắc một nửa Thương Chế Tài trong tay.

- Viêm Hoa tông không phải có tôn chỉ là kính lão sao.

Chính miệng gọi cha là khuất nhục bực nào? Huống chi hắn còn là Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông, nếu như kêu ra thì không những hắn mất mặt mà cả Thánh Đường tông cũng mất mặt.

- Đó là người khác. Tình huống của ngươi khá đặc biệt. Cha mẹ ngươi không quản giáo để ngươi trở thành loại Bán Thần lưu manh du côn, chuyên ẩu đả như này. Nhanh lên, ta không có thời gian chơi với ngươi đâu, đợi lát nữa ta còn phải quất Chế Tài Quân Chủ nữa. Ngươi cũng thấy đấy, hắn ở bên cạnh nhìn ngươi bị đánh mà không quan tâm, hơn nữa vũ khí này vẫn là của hắn.

Lâm Phàm vung vẩy một nửa Thương Chế Tài trong tay và nói.

- Súc sinh, ngươi đừng ngậm máu phun người.

Chế Tài Quân Chủ giận dữ nói.

Dạ Ma Bán Thần núp xa xa, chỉ là khu vực này đã bị Thiên Tu phong tỏa, mặc cho hắn cố gắng như thế nào đều không thể trốn được.

Hỗn Loạn Quân Chủ liếc nhìn Chế Tài rồi lại nhìn Lâm Phàm, cuối cùng cúi đầu xuống.

- Cha!

- Phi! Con cháu họ nhà rùa! Đồ hèn nhát. Ngươi còn muốn nhận ta làm cha sao? Nằm mơ đi! Ngay cả tư cách hậu tuyển, ngươi cũng không đủ đâu. Qua bên kia nằm đi!

- Lão sư, người trông hắn giúp con. Hắn là chiến lợi phẩm của con đó, đừng để hắn chạy.

Lâm Phàm trực tiếp ném Hỗn Loạn Bán Thần tới chỗ Thiên Tu.

- Đồ nhi, ngươi cứ yên tâm đi. Dù sao vi sư cũng là Bán Thần, năng lực trông chừng Bán Thần vẫn phải có.

Thiên Tu cười nói, sau đó nhìn về phía Hỗn Loạn Quân Chủ, nói:

- Hỗn Loạn lão đệ, xin lỗi nhé. Đồ nhi này của ta cứ như vậy, ta cũng không còn cách nào cả. Kỳ thật hắn cũng không có ý xấu, chỉ là đùa một chút. Nếu hắn thật sự nhận ngươi làm con thì bối phận giữa chúng ta chẳng phải loạn hay sao? Ngươi không phải sẽ thành đồ tôn của lão phu hay sao?

Phốc!

Hỗn Loạn Quân Chủ không thể nhịn được nữa, phun ra một búng máu, nằm co quắp ở nơi đó.

- Các ngươi hung ác...

Lâm Phàm lắc lắc cổ, một nửa Thương Chế Tài đập vào trong lòng bàn tay.

- Chế Tài Quân Chủ, Lôi Đình Quân Chủ, hiện tại ta rốt cục có thời gian nói chuyện cùng các ngươi rồi, nhất là ngươi, Chế Tài Quân Chủ.

- Hắc hắc!

Nụ cười này của Lâm Phàm khiến Chế Tài Quân Chủ sợ hãi, không tự chủ được đột nhiên lui lại một bước. Khí lạnh bốc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

- Phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm, không ngờ ngươi đã trưởng thành đến mức độ này. Viêm Hoa tông có được đệ tử như ngươi cũng xem như là một kỳ tích. Nhưng ngươi cũng đừng quên, Thánh Đường tông cường đại, khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của ngươi.

Hắn cũng không cho rằng, mình có thể chiến thắng đối phương.

Chỉ là hắn cũng hơi sốc vì mọi chuyện thay đổi quá nhanh.

Lúc trước, ở thánh địa của Thiên Thần giáo, hắn cùng Hỗn Loạn liên thủ là đủ để nghiền ép đối phương, nhưng hôm nay kết quả lại là đối phương nghiền ép năm người bọn họ.

Thay đổi bực này khiến cho người ta khó mà có thể chấp nhận.

Tốc độ tiến bộ quá nhanh.

- Sau đó thì sao?

Lâm Phàm đi đến trước mặt Chế Tài Quân Chủ.

- Ta nhận thua.

Bình Luận (0)
Comment