Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 395 - Chương 395: Đây Là Tín Niệm Vĩ Đại

Chương 395: Đây là tín niệm vĩ đại Chương 395: Đây là tín niệm vĩ đại

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

---------------------

Lúc này, trong địa lao của Viêm Hoa tông, năm vị Bán Thần đang cãi nhau chí chóe.

Dạ Ma Bán Thần cũng không thèm đếm xỉa đến xung quanh mà chơi nhổ nước bọt với Thần Trật Quân Chủ đến thiên hôn địa ám, nước bọt bay tứ tung, hoàn toàn không có Bán Thần nên có khí chất.

- Ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải là cũng giống như ta, đều là tù nhân của Viêm Hoa tông, đều bị phong chủ của Vô Địch phong, một người trẻ tuổi chưa đột phá đến Bán Thần cảnh đánh bại hay sao? Nói đến cũng làm cho người ta cười đến rụng răng, Dạ Ma ta thì không quan trọng, thế nhưng mà các ngươi thì khác. Đường đường là bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông mà ngay cả góc áo của người ta cũng không chạm được liền bị tóm và ném vào đây. Đây là chuyện bi ai cỡ nào, làm cho người ta miệt thị cỡ nào.

Dạ Ma Bán Thần cười lớn.

- Dạ Ma, ngươi chờ đó cho ta.

Thần Trật Quân Chủ tức đến mức mái tóc dựng thẳng lên. Nếu như không phải là đang bị bị xích ở đây, hắn đã sớm động thủ, hung hăng trấn áp Dạ Ma Bán Thần rồi.

Lúc này, phương xa truyền đến tiếng bước chân đăng đăng.

- Thấy mấy lão bất tử các ngươi còn nói chuyện rất vui vẻ là ta biết cách tiếp khách của Viêm Hoa tông ta cũng để mấy vị cảm thấy hài lòng.

Lâm Phàm cười híp mắt đi tới. Hắn cũng không ngờ Dạ Ma Bán Thần vậy mà lại cãi nhau với bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông, thậm chí còn nhổ nước bọt vào nhau. Đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Lấy Bán Thần làm điều kiện để La Sát tông cùng Thánh Đường tông phát sinh xung đột cũng là một lựa chọn tốt.

Nghe được thanh âm này, năm vị Bán Thần đều an tĩnh lại.

- Lâm phong chủ, ngươi một mực xích chúng ta ở đây làm gì? Chẳng lẽ đây chính là cách tiếp khách của Viêm Hoa tông các ngươi hay sao?

Thần Trật Quân Chủ lạnh nhạt nói. Nếu như không phải là do thực lực không bằng đối phương, hắn há có thể nhẫn nhịn đối phương càn rỡ như vậy.

- Thần Trật Quân Chủ, bản phong chủ nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Cách tiếp khách này cũng chính là ý tưởng mà bản phong chủ đưa ra. Hạng người gì thì sẽ có cách tiếp khách đó, đây chính là cách tiếp khách long trọng nhất của Viêm Hoa tông ta.

- Nhưng các vị cũng không phải vội, tông ta đã tuyên truyền việc này ra ngoài. Cũng không lâu nữa, tất cả tông môn trên thế gian hẳn là sẽ biết được, bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông cùng một vị Bán Thần của La Sát tông đến tông ta nháo sự, cuối cùng bị ta bắt giữ, nhưng chỉ cần người của tông môn các vị đến đây xin lỗi là có thể đưa bọn ngươi trở về rồi.

Lâm Phàm cười nói. rồi đột nhiên hắn che mũi và nhanh chóng lui ra phía sau.

- Ngọa tào! Làm sao thúi như vậy? Các ngươi thả phân vào đũng quần hay sao? Lần sau mà có muốn thả thì phải hô to lên, ta sẽ phái đệ tử tới, cởi quần cho các vị.

Trong khi nói, hắn vẫn bịt mũi, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ.

- Ngươi...

Thần Trật Quân Chủ giận dữ. Hắn không ngờ gia hỏa này lại còn tiếp tục sỉ nhục bọn họ. Khó mà nhẫn nhịn, thật sự là khó mà nhẫn nhịn.

Nói được một lúc, Lâm Phàm lấy ra một cái ghế và ngồi xuống. Hắn híp mắt, trên mặt nở nụ cười, không nói thêm một lời nào, ánh mắt một mực quét qua năm vị Bán Thần giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Cuối cùng ánh mắt khóa chặt Hỗn Loạn Bán Thần.

Thấy Lâm Phàm không nói một lời, năm vị Bán Thần cũng không biết tiểu tử này muốn làm gì.

- Lâm phong chủ, phong thủy luân chuyển, 30 năm hà đông 30 năm hà tây, ngươi cũng đừng quá đắc ý. Cuối cùng sẽ có người tới mang chúng ta đi. Chỉ là ngươi cần phải biết rõ hậu quả mà Viêm Hoa tông phải lãnh chịu sau này.

Thần Trật Quân Chủ mở miệng. Đối phương rõ ràng là không có ý giết chết bọn họ, hiển nhiên là có chỗ cố kỵ.

Dạ Ma Bán Thần nói:

- Lâm phong chủ, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Thẩm Phán Sát Ma kia cũng không phải là đệ tử của tông ta. Lần này là ta tìm nhầm người. Xin Lâm phong chủ thả ta. Ta vô cùng cảm kích.

Tại nơi này, hắn có chút kinh hãi.

Những người có thực lực càng cao, địa vị càng cao lại càng không muốn chết không minh bạch.

Chỉ là, lúc này, toàn bộ tinh thần của Lâm Phàm đã tập trung vào trong khối lập phương màu xám kia để tiến hành sáng tạo Ảo Cảnh Luân Hồi.

Một thành phố xuất hiện mà còn là thành phố hiện đại.

Lâm Phàm phiêu phù ở trên không trung, nhìn tình huống phía dưới, hài lòng gật đầu. Sau đó, hắn nhấc ngón tay, nhân loại xuất hiện, nữ tử thì ăn mặc cực kỳ thướt tha, yêu kiều, nam tử thì đều có diện mạo bình thường, nhưng trong mắt lại có một loại ánh sáng dị dạng.

Xong xuôi, Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía trong hư không còn chưa tạo dựng quy tắc.

- Thế giới này do chính là ta làm chủ. Muốn thế giới hoàn mỹ thì quy tắc nhất định phải kiện toàn. Nhưng mà đối phó những lão bất tử Bán Thần này, chỉ cần quy tắc đơn nhất là được rồi.

- Đến cùng nên quán thâu cho Hỗn Loạn Bán Thần này tính cách gì hoặc là thói quen mới tốt đây?

Lâm Phàm bắt đầu tự hỏi, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền tự gọi mình là thiên tài.

Bắt đầu tạo dựng.

Chỉ trong chốc lát, một cái thế giới hoàn mỹ giáng lâm.

Kéo vào Hỗn Loạn Bán Thần trong Ảo Cảnh Luân Hồi này cũng không để đối phương cảm nhận được bất kỳ khác thường gì, nhưng sau khi phản hồi, đối phương sẽ lưu lại thói quen trong thế giới này.

Oa...

Một tiếng khóc vang lên.

Ở trong Ảo Cảnh Luân Hồi, trong bệnh viện nào đó, một sinh mệnh mới giáng lâm.

Mà khuôn mặt của sinh mệnh mới này lại có chút tương tự với Hỗn Loạn Bán Thần. Ở trong Ảo Cảnh Luân Hồi, sinh mệnh mới này chính là một cái cơ thể sống mới.

Một nam tử trung niên ôm sinh mệnh mới, trên mặt nở nụ cười hưng phấn.

- Nhi tử, ngươi rốt cuộc đã đến. Sau này, ngươi nhất định phải trở thành một người chơi gái vĩ đại.

Sinh mệnh mới trừng con mắt tròn trịa, mặc dù nghe không hiểu nam tử nói là có ý gì nhưng cũng ngây ngốc nở nụ cười.

Từ đó, sinh mệnh mới này có được danh tự của mình, đó là Hỗn Loạn.

Lâm Phàm phiêu phù ở trên không, điều chỉnh cho thời gian gia tốc.

Lúc một tuổi Hỗn Loạn thì hắn cũng đã có thể đi đường, có thể nói chuyện và bước đầu hiểu rõ đối với thế giới này. Đây là một cái thế giới lấy chơi gái là quy tắc.

Không có chuyện chơi gái không được, chỉ có không trả nổi giá, bởi vì bất kỳ người nào đều có giá cả nhất định.

trước tám tuổi, Hỗn Loạn một mực nghiên cứu một quyển sách. Đây là bảo điển do một vị Thánh Chơi Gái vĩ đại của thế giới này dốc hết tâm huyết sáng tác ra. Sau một thời gian khổ tâm nghiên cứu, bởi vì thiên phú vô song, một buổi sáng sớm, khi vừa tròn chín tuổi, Hỗn Loạn đã triệt để nắm kiến thức ở trong tay.

Lúc chín tuổi, Hỗn Loạn đã có đầy đủ tiền vốn để thực hiện mục tiêu vĩ đại của mình. Đi lại trên đường phố, hắn nhanh chóng phát hiện mục tiêu thứ nhất trong cuộc đời mình, một nữ tử mập mạp khoảng 23 tuổi đứng ở phía trước, cách hắn không xa.

- Bao nhiêu tiền?

Hỗn Loạn nhanh chóng đi tới và thuần thục mở miệng.

Giống như là đã rất quen thuộc với tình huống này, nữ tử mập mạp cười nói:

- Ngươi cho rằng ta có giá trị bao nhiêu tiền?

Hỗn Loạn nhìn từ trên xuống dưới rồi trầm giọng nói:

- Thể trọng 100 cân, khuôn mặt 30 điểm, chân 10 điểm, dáng người 6 điểm, 50 đồng, không thể nhiều hơn nữa.

Nữ tử mập mạp cười, lớp trang điểm lộng lẫy trên khuôn mặt giống như sắp rơi ra.

- 60 đồng, tính cả thổi kèn, thời gian 30 phút.

- Tốt, thành giao, hi vọng ngươi đáng giá.

Hỗn Loạn gật đầu, đi theo nữ tử mập mạp vào trong một phòng cũ nát của nhà nghỉ nào đó.

Ở trên thế giới này, muốn chơi gái thì nhất định phải bỏ ra một cái giá tiền thích hợp, những người muốn làm miễn phí thì sẽ bị người khác khinh thường, thậm chí phỉ nhổ. Bởi vậy, muốn giao dịch thì nhất định hai bên phải đồng ý, đồng thời trả giá ngang nhau.

Những nữ tử có điểm số tổng hợp càng cao thì càng cần tốn nhiều nhiều.

Mà Hỗn Loạn một lòng muốn trở thành Thánh Chơi Gái vĩ đại giống như người sáng tác quyển sách này vậy. Vì cái mục tiêu này, hắn nguyện ý cố gắng bỏ ra toàn bộ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, 90 năm sau, Hỗn Loạn đã già sắp không thể động nhưng cuối cùng hắn đã đi lên được thần đàn, nhìn xuống toàn bộ thế giới.

Đồng thời, hắn cũng dốc hết tâm huyết viết ra một quyển sách có tên là ‘Cuộc đời của Thánh Chơi Gái Hỗn Loạn’.

Trước một khắc khi sinh mệnh sắp sửa kết thúc, Hỗn Loạn thấy được y tá đang chiếu cố mình. Hắn liều một hơi cuối cùng, rống to:

- Nói cho ta biết, bao nhiêu tiền?

Y tá cười.

- Mệnh của ngươi.

- Thành giao, đáng giá.

Hỗn Loạn vì chơi gái mà sinh, vì chơi gái hắn nguyện ý từ bỏ hết thảy, dù là sinh mệnh cũng không tiếc, chỉ cần đáng giá.

Cuối cùng, Hỗn Loạn đã được như nguyện, hoàn thành một giao dịch cuối cùng của đời mình, chết ở trên giường bệnh. Lúc ra đi, hắn mang theo nụ cười xán lạn ở trên mặt.

y tá nặng 150 cân kia hoàn toàn chính xác là ngang giá với một hơi cuối cùng của hắn.

Cuộc đời của hắn là huy hoàng, là vinh quang, dung nhập mục tiêu chơi gái vĩ đại vào thật sâu trong thân thể, cho dù là một giọt máu hoặc một tế bào đều có tinh thần chơi gái.

Không có chuyện miễn phí, không có chuyện bắt buộc, hai bên đồng ý liền có thể lập tức khai chiến. Vì mục tiêu chơi gái vĩ đại của mình, hắn có thể bỏ ra hết thảy.

Phiêu phù ở trên không trung, nhìn thấy cuộc đời này của Hỗn Loạn, Lâm Phàm cười không ngậm mồm vào được.

- Ha ha ha ha! Thiên tài, bản phong chủ thật là mẹ nó thiên tài, loại Ảo Cảnh Luân Hồi này cũng có thể nghĩ ra được.

- Lần trước còn cảm giác trí thông minh của mình không đủ dùng, nguyên lai, hết thảy đều là giả dối.

Lúc này, ngay sau khi Hỗn Loạn tử vong, một điểm sáng bay lên bầu trời.

- Đây chính là ý chí, là chấp niệm duy nhất trong cả cuộc đời của Thánh Chơi Gái Hỗn Loạn.

Lâm Phàm nhìn. Hắn có thể cảm nhận được loại tín niệm không bao giờ phai mờ ở bên trong.

- Đã xong.

Lâm Phàm vung tay bắt lấy điểm sáng này, sau đó thần không biết quỷ không hay để điểm sáng này tiến vào trong đầu Hỗn Loạn Quân Chủ.

- Lâm phong chủ, ngươi cười cái gì?

Mấy người Thần Trật Quân Chủ nhìn thấy Lâm Phàm đột nhiên cười to, trong lòng cũng sợ hãi đến hoảng. Chẳng lẽ gia hỏa này nghĩ đến cách tra tấn gì kinh khủng hay sao?

- Bao nhiêu tiền.

Nhưng vào lúc này, Hỗn Loạn Bán Thần đang sưng mặt sưng mũi lại đột nhiên không hiểu thấu nói ba từ.

- Hỗn Loạn, ngươi nói cái gì vậy?

Chế Tài Quân Chủ ở một bên dò hỏi. Hắn thật sự không biết Hỗn Loạn nói ba từ kia là có ý gì.

Hỗn Loạn Quân Chủ ngẩng đầu, nhìn về phía Chế Tài, sau đó lại cúi đầu xuống.

- Không có gì.

Lâm Phàm vẫn luôn cẩn thận quan sát, muốn nhìn xem Ảo Cảnh Luân Hồi này có thực sự thành công hay không. Hiện tại xem ra, Ảo Cảnh Luân Hồi không chỉ thành công mà còn rất hoàn mỹ. Tín niệm dung nhập vào ký ức một cách thần không biết quỷ không hay, cho dù chính Hỗn Loạn Quân Chủ cũng không có bất kỳ cảm giác gì.

Tựa như tính cách đó chính là từ lúc sinh ra liền có vậy.

Hắn đã minh bạch, thí nghiệm sơ bộ lần này không có bất cứ vấn đề gì.

- Hồm nay, các ngươi đã mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.

Lâm Phàm cười, sau đó tiếp tục tạo dựng Ảo Cảnh Luân Hồi.

- Nếu cái này đều được thì có lẽ biến một vị cường giả Bán Thần cảnh thành gay cũng là một lựa chọn rất không tệ.

Hắn lại nghĩ đến một trò hay.

Chỉ là khi tạo dựng Ảo Cảnh Luân Hồi, hắn lại thất bại. Lúc tạo dựng được một nửa thì Ảo Cảnh Luân Hồi tựa như là gặp đòn nặng vậy, triệt để tan thành mây khói.

- Đây là có chuyện gì? Ảo Cảnh Luân Hồi là thế giới gay này làm sao mà không tạo dựng được?

Lâm Phàm suy tư một chút rồi bỗng nhiên hiểu rõ.

Trong Ảo Cảnh Luân Hồi nhất định phải có sinh tử, cũng nhất định phải có phân chia nam nữ. Đây là căn nguyên để có thế giới, cũng không phải là mình muốn thế nào liền có thể thế đó được.

Mặc dù có thể cưỡng ép tạo dựng thế giới này nhưng lấy kiến thức cùng kinh nghiệm của mình căn bản là không có cách nào để hoàn thiện quy tắc cho thế giới gay này.

Dù sao mình cũng là người chứ không phải là thần linh tự hành vận chuyển, tạo dựng Ảo Cảnh Luân Hồi kia.

- Thì ra là thế.

Nhưng nếu như tạo ra thế giới bình thường thì cũng không được. Mặc dù thế giới đó cũng có gay nhưng bởi vì quy tắc của chủ thế giới, người tiến vào Ảo Cảnh Luân Hồi đều có ý chí cùng ý nghĩ của chính mình, cho nên chưa chắc sẽ trở thành gay.

Chỉ những thế giới có quy tắc đơn nhất mới có thể đồng hóa cường giả Bán Thần cảnh, để sinh hoạt trở thành bản năng, mới có thể ngưng tụ thành tín niệm cường đại nhất.

- Tốt. Vậy thì làm thế giới đánh cược đi.

Chọn đi chọn lại, cuối cùng, hắn chọn trúng Thần Trật Bán Thần. Gia hỏa này là kẻ nói nhảm nhiều nhất. Có kinh nghiệm lúc trước, hắn nhanh chóng hoàn thiện Ảo Cảnh Luân Hồi này.

Thần Trật Quân Chủ phát hiện ánh mắt có tính xâm lược của Lâm Phàm, nội tâm run lên, có cảm giác không ổn.

Bình Luận (0)
Comment