Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 407 - Chương 407: Các Vị Tổ Tiên Trên Cao, Hoả Dung Ta Kiệt Sức Rồi

Chương 407: Các Vị Tổ Tiên Trên Cao, Hoả Dung Ta Kiệt Sức Rồi Chương 407: Các Vị Tổ Tiên Trên Cao, Hoả Dung Ta Kiệt Sức Rồi

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

------------------

Viêm Hoa tông, đỉnh núi Thiên Tu.

- Đồ nhi, con về vội mà đi cũng vội, rốt cuộc đã đi đâu làm gì mà mới ra ngoài chưa được một ngày đã quay lại rồi?

Thiên Tu bình tĩnh ngồi đó, đối với đồ nhi hấp tấp này ông thật sự đã hết cách. Lâm Phàm ngồi bên cạnh nghiêm túc nói:

- Thầy, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Ồ! Lại là chuyện gì?

Thiên Tu bình tĩnh hỏi, ông đã nhìn nghĩ thông rồi, nếu đã có chuyện thì chứng tỏ đã xảy ra, có cuống lên cũng chẳng giải quyết được gì, vậy nên cứ bình tĩnh.

- Thầy, đây là chuyện lớn, sao thầy chẳng có phản ứng gì thế?

Dáng vẻ lặng thinh của Thiên Tu làm hắn không thích lắm, ít nhất cũng phải tỏ vẻ ngạc nhiên chứ, cũng coi như để mình có chút động lực nói chuyện này ra.

- Phản ứng?

Thiên Tu nhìn Lâm Phàm, ngay sau đó bộ mặt trở nên cực kỳ khoa trương:

- Ồ, xảy ra chuyện lớn rồi! Chuyện lớn gì thế, thầy sợ quá đi.

Lâm Phàm nheo mắt nói:

- Thầy, thầy giả tạo quá rồi đấy, có tâm tý đi được không.

- Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì, lát nữa ta cũng phải nói với con một chuyện.

Thiên Tu nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ông đột nhiên phát hiện đồ nhi này của mình sau khi tu vi cao lên thì cái bản lĩnh đi gây chuyện cũng chẳng ai địch nổi nữa.

- Giáo vương Thiên Thần giáo sống lại rồi.

Hắn nói thẳng chuyện này ra, đồng thời ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thầy.

Lạch cạch!

Thiên Tu nghe chuyện này tay cầm không vững suýt nữa thì làm rơi tách trà xuống đất, ánh mắt cũng nghiêm trọng.

- Thầy, sao mà nghiêm túc vậy, có phải rất nghiêm trọng không?

Hắn cảm thấy biểu cảm của sư phụ thay đổi quá nhiều, mặc dù rất nhanh đã trở lại bình thường nhưng hiển nhiên đã bị chuyện này làm kinh ngạc.

- Đồ nhi, con tận mắt nhìn thấy sao?

- Mặc dù không phải tận mắt nhìn thấy nhưng hai tên lùn giả mạo giáo vương đã bị bại lộ, một người trong đó đã bị con giải quyết, một người khác bỏ trốn, đồng thời ở bên dưới dòng sông Thiên Hà, có một tòa tế đàn...

Lâm Phàm kể hết những gì mình đã thấy ra, không giấu giếm bất kỳ điều gì, hắn chưa từng thấy giáo vương kia, không biết thực lực đối phương rốt cuộc như thế nào nhưng thấy sư phụ nghiêm túc đến vậy thì hiển nhiên không bình thường.

- Chúng ta bị lừa rồi. Không ngờ loại trận pháp phục sinh trái với trời đất này lại bị song ma Âm Dương nắm trong tay. Năm đó thầy đang nghĩ khi giáo vương bị ta chém chết sao song ma Âm Dương kia lại không xuất hiện, hoá ra là có nguyên nhân.

Thiên Tu im lặng, sau đó hiểu ra.

- Đồ nhi, chuyện này cần phải chú ý, bây giờ giáo vương sống lại hiển nhiên vẫn ở kỳ suy yếu, nhất định sẽ ẩn núp. Muốn tìm được hắn ta chẳng khác nào kẻ ngu đần nằm mơ, chỉ có thể đợi hắn ta tự lộ diện thôi.

Thở dài có chút bất lực, không muốn tất cả đều phí công vô ích.

Lâm Phàm thấy sư phụ mình không nói chuyện này nữa, ngược lại hiếu kỳ hỏi:

- Thầy, người muốn nói với con chuyện gì?

Lúc này, trong mắt Thiên Tu có ánh sáng lóe lên:

- Đồ nhi, toà thành trên không cũng nên lấy ra cho vi sư xem đi chứ.

Bộp bộp! Lâm Phàm vỗ ót một cái.

- Ai da, thầy, người không nói con cũng quên béng luôn đồ vật đã nhặt được.

Hắn nhặt được không ít hiểm địa từ chỗ Thánh Đường tông, vẫn luôn chất đống ở trong chiếc nhẫn trữ vật, thế mà quên mất, hôm nay nhắc mới nhớ tới.

- Đồ nhi, mau mang ra đây xem nào. Vùng cuối cùng của toà thành trên không đã bị nhóm lão gia của Thánh Đường tông kia phong tỏa, chứng tỏ có thứ gì quan trọng, để thầy vào xem xem, nói không chừng có thể phát hiện được gì đó. Nếu quả thật có con đường để thành thần, thầy thành thần rồi thì đến lúc đó… Đồ nhi, con hiểu mà.

Thiên Tu ảo tưởng, sau đó vỗ ngực của đồ nhi, ánh mắt kia bắt đầu phát ra ánh sáng chói loá.

- Hiểu, đồ nhi hiểu hết! Nếu như thầy thành thần, vậy đồ nhi nhất định có thể hoành hành bá đạo, vứt bỏ mọi thứ, cho dù có gây ra chuyện lớn gì, chỉ cần nói ra tên của thầy, nhất định sẽ khiến vạn vật phải thần phục.

Lâm Phàm cười, loại cảm giác này thật đúng là không tệ.

Thiên Tu híp mắt:

- Đồ nhi, con nói cái gì vậy? Thầy thành thần rồi thì có thể dẫn con đi làm Bán Thần. Cái gì mà hoành hành bá đạo, sao lại có suy nghĩ như thế!"

- Ồ, hoá ra là như vậy. Đồ nhi biết, thầy làm vật thí nghiệm dẫn trước, nếu như có chuyện gì xảy ra cũng sẽ nhằm vào thầy đầu tiên, con cũng có thể dựa vào kinh nghiệm của thầy mà ít đi đường vòng hơn."

Lâm Phàm cười, nếu quả thật là như vậy thì cũng không tồi. Khi hắn nói xong câu này đột nhiên cảm nhận rõ ràng không khí xung quanh nổi lên sát khí, nhìn sang thì quả nhiên thấy ánh mắt sư phụ có gì đó sai sai.

- Ha ha, thầy, bây giờ đồ nhi lập tức lấy hiểm địa ra. Mấy thứ này đồ nhi xem rồi, đều vô cùng tốt, để ở xa không thích hợp, cứ đặt ở phạm vi xung quanh tông môn thì hơn, sau này đệ tử đi tập luyện cũng không cần đi xa như vậy.

Lúc này, Lâm Phàm đứng dậy, ngón tay vừa nhấc lên, biển rừng cấm kỵ, toà thành trên không, tháp lớn Vị Ương và địa cung gió bão bay lơ lửng trên không trung.

- Đó là cái gì?

Đệ tử tông môn phát hiện bầu trời bị che khuất, mặt trời cũng bị che lấp, toàn bộ tông môn đều chìm trong bóng tối. Khi ngẩng đầu, thấy được cảnh tượng trên không trung, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.

- Chẳng lẽ đây chính là hiểm địa mà Lâm sư huynh đã có được từ Thánh đường tông?

Bỗng nhiên, một giọng nói truyền vào tai mọi người.

- Các vị sư đệ sư muội, những thứ này đều là hiểm địa bổn phong chủ nhặt được ven đường, hôm nay sẽ đặt nó ở xung quanh tông môn, sau này nếu như tập luyện thì hãy ưu tiên chọn chỗ này.

Bàn tay Lâm Phàm ép một cái, trực tiếp đặt biển rừng cấm kỵ ở phía Tây, toà thành trên không ở phía Bắc, tháp lớn Vị Ương ở phía Nam, địa cung gió bão ở phía Đông, còn nước tử vong ở đầm sâu thì tạm thời bỏ qua.

Đây là sự cải cách, tất cả tông môn trên thế gian chưa bao giờ có tông môn nào lại đặt hiểm địa ở bốn phía của tông môn. Coi như Viêm Hoa tông đã khởi đầu cho việc này.

Các đệ tử thấy cảnh tượng này thì vô cùng mừng rỡ, có một loại vui mừng không thể nói bằng lời. Đối với bọn họ mà nói, khoảng cách quá xa, đường đi đi về về đều mất không ít thời gian. Bây giờ hiểm địa ngay tại cửa nhà, chuyện ra ngoài đã thuận tiện hơn nhiều.

- Thầy, người thấy thế nào?

Lâm Phàm cười nói, đây đều là công lao của hắn. Ánh mắt của Thiên Tu vẫn nhìn chằm chằm vào tào toà thành trên không ở đằng xa.

- Rất tốt. Thời gian tới ta sẽ đi xem xem rốt cuộc tồn tại thứ gì… Đồ nhi, con còn có chuyện gì?

Ông biết đồ nhi bảo bối này, chắc chắn sẽ không an phận, phần lớn thời gian đều dạo chơi ở bên ngoài.

- Thầy, con nhất định phải ra ngoài quan sát thế giới, dựa vào thực lực của mình, gần như đã không còn ai có thể uy hiếp được con nữa.

Lâm Phàm tự tin nói, chỉ có điều rất nhanh, một chậu nước lạnh đã dội hắn từ đầu đến chân.

- Đồ nhi, người uy hiếp con còn không ít, Thiên Dụ Quân Chủ có thể bắt con lại, còn nói không có ai uy hiếp được?

Ông phát hiện đồ nhi này của mình đã bành trướng hơn, phải kìm kẹp một phen, nếu không sau này thật sự có thể chầu trời.

- Bà ta ư? Con không tin.

Lòng bành trướng này đã khó mà loại bỏ, trừ phi thật sự có người hạ gục được hắn. Có điều người như vậy tạm thời ông chưa thấy.

Lần trước ra ngoài xảy ra chuyện lớn đã trở lại thông báo, bây giờ phải tiếp tục ra ngoài ngao du một phen nữa, kiếm lấy chút tích phân dần dần trở nên lớn mạnh.

- Thầy, trước tiên cứ vậy đi, đồ nhi phải ra ngoài, thời gian là vàng mà vàng thì khó mua được thời gian, đợi ở chỗ này chỉ có lãng phí thời gian. Đồ nhi đi đây...

Vừa dứt lời Lâm Phàm đã rời khỏi tông môn, lên đường đi về phía thế giới rộng lớn kia. Lần này không làm một phen long trời lở đất, tuyệt đối không trở về tông.

- Tên nghiệt đồ này, dám nói ở cùng với ta là lãng phí thời gian, ngươi...

Thiên Tu tức giận, râu vểnh lên, muốn trấn áp tiểu tử này lại nhưng người đã đi từ lâu, giọng nói cũng dần chậm lại. Cuối cùng bước lên toà thành trên không. Đường thành thần khó đi, không hề có vết tích nào, chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Ông cũng muốn tìm một phen để dễ dàng soi sáng cho con đường của đồ nhi sau này.

Trưởng lão tông môn trên đỉnh núi.

- Trắng trợn, đúng là trắng trợn! Cứ như vậy đặt hiểm địa ở xung quanh tông môn, nếu như người của Thánh Đường tông tới, vậy chẳng phải lộ tẩy hết sao?

Trong lòng Hỏa Dung sợ hãi, ông là trưởng lão quản lý tông môn duy trì hoà bình và công bằng, nhưng từ khi sư huynh nhận tên đồ nhi này cũng đã đi theo con đường tà đạo.

Mỗi nơi nhìn qua đều là hiểm địa, vô cùng rõ ràng.

- Các đệ tử tập hợp, hôm nay tông môn dẫn đội đi vào hiểm địa tập luyện.

Lúc này, tiếng nói của tông chủ truyền tới từ sâu trong tông môn. Vô số đệ tử đều hưng phấn, cuối cùng đã được đi đến hiểm địa tập luyện rồi. Thứ nguy hiểm nhất trong hiểm địa không chỉ là yêu thú, hơn hết đó là những nguy hiểm ẩn chứa trong chính hiểm địa, đồng thời có một vài bảo bối cũng thu hút bọn họ.

- Sư huynh!

Hỏa Dung ngẩng đầu, nhìn về phía sâu trong tông môn, không ngờ lại gấp gáp muốn đi vào hiểm địa thu hoạch như vậy.

- Ôi, tổ tiên trên cao ơi, đệ tử Hỏa Dung đã kiệt sức. Thiên Tu sư huynh dẫn đầu, năng lực đệ tử có hạn, không thể ngăn lại hành động sai lệch này.

Cảm thán, lại cảm thán lần nữa, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, cũng chuẩn bị đi vào hiểm địa, cẩn thận nhìn xem rốt cuộc có thứ gì ghê gớm.

Thánh Đường tông.

Hai bóng người hạ xuống. Thánh trộm Lôi Đình chạy về với đầy ý cười, cái tay nhỏ không khỏi lục lọi trên cơ thể ba người hồi lâu, cuối cùng đã lấy được đồ mình muốn.

Thiên Dụ Quân Chủ rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía bốn người Lôi Đình Quân Chủ lộ rõ sự căm phẫn.

- Cùng ta đi ra mắt thánh chủ.

Lôi Đình Quân Chủ gật đầu, vác theo ba người, mặc dù mệt nhưng thoả mãn rồi.

- Vâng, sư tỷ.

Ba người Phiêu thánh Hỗn Loạn, thánh cược Thần Trật, Phun Thánh Chế Tài uể oải, sắc mặt ảm đạm, chuyến đi này tổn thất to lớn khiến bọn họ khó có thể tưởng tượng.

Bên trong tông môn, các đệ tử tóc vàng mắt xanh nhìn về phương xa, bọn họ đã biết tin bốn vị quân chủ bị một phong chủ của Viêm Hoa tông trấn áp, không còn sức đánh trả. Hôm nay, Thiên Dụ Quân Chủ đi trước, mang bọn họ về. Thật sự làm mất hết mặt mũi của Thánh Đường tông.

Đại điện là Thánh chủ Thánh Đường tông ngồi ngay ngắn ở trên ghế, các trưởng lão ngồi xung quanh. Chính Diệu Quân Chủ thấy tình huống này thì thầm vui mừng, may là không đi, nếu mà đi rồi chỉ sợ cũng giống như bọn họ, không chỉ bị người ta đánh cho một trận tơi bời, còn mất hết mặt mũi. Không ngờ thực lực tên tiểu tử ở Viêm Hoa tông kia lại mạnh đến mức này, thật đúng là kinh khủng.

Bình Luận (0)
Comment