Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
- Không có gì đáng nói cả, một vị Thánh tử nào đó của Thánh Đường Tông ở nơi hiểm địa giết sư đệ ta, lần này tới chính là muốn các người giao người ra đây cho ta.
Lâm Phàm nhìn về phía Đán Ác Quân Chủ, mở miệng nói, lần này tới hắn đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu, đã lâu rồi chưa được thỏa thích đánh nhau, nếu quả thật không nể mặt mũi thì đánh luôn.
Đán Ác Quân Chủ cười to:
- Ha ha ha! Lâm phong chủ, chuyện đòi người này thật là không nói đạo lý mà. Nơi hiểm địa vốn là nơi xem thiên mệnh, người này tu hành không tới nơi tới chốn bị chém chết, không phải là chuyện rất bình thường sao? Nếu như bị giết, lại đến đòi người, thật là vô lý mà.
- Theo ta thấy, việc này bỏ qua đi, Lâm phong chủ hà tất gì phải làm như vậy.
Trong lòng Đán Ác cười thầm, không nghĩ tới lại là chuyện nhỏ nhặt này.
Lâm Phàm lên tiếng cười:
- Đúng, ta chính là không thích nói đạo lý đó, có lúc nào ngươi thấy bản phong chủ ta nói đạo lý không, nếu không giao người ra thì gọi tất cả quân chủ của tông môn ra đây cho bản quân chủ, chiến một trận sinh tử xem ta có thể giết được bao nhiêu tên.
Lập tức, một cỗ sát ý tản ra từ người Lâm Phàm. Đán Ác Quân Chủ nhíu mày, ông ta cảm nhận được cỗ sát ý này, có lẽ đối phương thật sự không phải là nói đùa. Hơn nữa với hiểu biết của ông ta, tên tiểu tử này thực lực rất mạnh, mấy vị quân chủ trong tông môn cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu quả thật hắn ra tay độc ác chỉ sợ thật sự sẽ có người chết.
- Lâm phong chủ, ngươi đã nói như thế, vậy trả lời xem, Thánh tử giết sư đệ ngươi là ai?
Đán Ác Quân Chủ hỏi.
- Không biết!
Lâm Phàm nói.
Đán Ác Quân Chủ nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy buồn cười:
- Lâm phong chủ, ngay cả người giết cũng không biết, mà đã đi đòi người, tông ta có 1999 Thánh tử, muốn tra ra thì phải tra đến lúc nào chứ?
Lần trước giết một Thánh tử, hẳn là chỉ còn lại 1998 người.
- Đã không biết, vậy thì giết toàn bộ, không được sao?
Hắn nói câu này mà không hề có chút vấp váp nào, tộc độ tu hành của Thánh tử Thánh Đường Tông thật sự là quá chậm, mặc dù là người cùng một thế hệ nhưng căn bản cũng không cùng đẳng cấp. Vốn đinh lấy những Thánh tử này làm bàn đạp, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần để ý đến.
- Lâm phong chủ, ngươi quá càn rỡ rồi đó.
Đán Ác Quân Chủ nhíu mày, trong lòng cảm thấy không ưa, không nghĩ hắn lại ăn nói ngông cuồng như thế, dám nói muốn chém giết toàn bộ Thánh tử Thánh Đường Tông, thật đúng là nghĩ viển vông.
- Đừng nói nhảm với ta, nếu không giao người ra, ta sẽ chặt từng tên Thánh tử một.
Lâm Phàm khoát tay, không muốn nói nhiều, đợi lát nữa giải quyết xong Thánh Đường Tông, còn phải đến Vĩnh Hằng Tông nên rất bận rộn đó, không có thời gian để lề mề đâu.
- Còn có, ngươi đừng nói nhảm nữa đi, gọi người đứng đầu của tông ra đây, thực lực ngươi quá yếu, đánh ngươi chẳng có chút thú vị nào cả.
- Ngươi...
Đán Ác Quân Chủ phát cáu, người này sao lại toàn nói những lời khiến người ta cảm thấy khó nghe vậy, quá kiêu ngạo và ngông cuồng.
- Quá đáng, chẳng lẽ chỉ cho ngươi giết người, không cho phép người khác giết người hay sao?
- Nói nhảm, bản phong chủ giết người, các ngươi có thể vây giết ta, bây giờ Thánh tử Thánh Đường Tông các ngươi giết sư đệ ta, bản phong chủ đến là muốn trả thù. Hiện tại đang đứng ở cổng lớn của tông, nếu không thì có năng lực thì giết ta, không để ta mang người rời đi, đừng nói nhảm nữa, cho ngươi mười khắc, nếu vẫn không gia người ra ta lạp tức động thủ.
- Cuồng vọng.
Ngay lúc đó Lôi Đình Quân Chủ xuất hiện:
- Đán Ác sư huynh, tên này ngông cuồng vô cùng, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì, vây giết hắn, cho dù là Thiên Tu cũng sẽ không nhiều lời.
- Không đủ, thêm mấy người nữa đi.
Lâm Phàm vặn cổ, biết rõ rằng nếu muốn mang người của Thánh Đường Tông đi mà không cần động thủ là điều không thể nào xảy ra.
- Con mẹ nó, cái tên này chảnh như vậy, mẹ ngươi có biết không?
Thánh chửi Chế Tài xuất hiện, sau đó nhìn về phía Đán Ác Quân Chủ:
- Sư huynh, huynh còn do dự cái con mẹ gì vậy, chiến đấu đi chứ, đánh hắn đi.
- Chế Tài, ta cược với ngươi một ván, chúng ta cược xem Đán Ác sư huynh có chiến đấu hay không. Ta cược huynh ấy có, đến ngươi đấy.
Thánh cược Thần Trật cũng xuất hiện.
- Lâm Phàm, ngươi thân là phong chủ Vô Địch Phong của Viêm Hoa Tông, thật sự quá ngông cuồng rồi, chẳng lẽ thật sự không sợ hai tông sẽ gây chiến sao?
Phiêu Thánh Hỗn Loạn đứng lơ lửng trên không, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Các đệ tử Thánh Đường Tông, nhìn thấy trên không trung cảm thấy khinh hãi vô cùng. Sáu vị quân chủ xuất hiện, đây chính là đội hình dũng mãnh vô cùng mà đối phương chỉ có một người, thế nhưng lúc đối mặt với sáu vị quân chủ lại không hề có chút sợ hãi nào, việc này khiến bọn họ không dám tin.
- Đậu, các huynh đệ sợ cái quần què gì. Chúng ta lên, đánh nhừ tử cái tên đần độn này đi.
Thánh chửi Chế Tài nổi giận hét lên một tiếng, Thủ Đương Kỳ Trùng, Pháp Tắc Chi Lực, Hùng Dũng Bành Phái, đột nhiên đánh về phía Lâm Phàm.
- Chế Tài, đừng manh động.
Đán Ác Quân Chủ vội vàng hô lên, nhưng đã quá muộn rồi, Chế Tài đã ra tay, sau đó nhìn về phía mấy vị quân chủ khác, không còn cách nào khác chỉ có thể ra tay thôi.
Lâm Phàm nhìn sáu vị quân chủ, lúc nhìn thấy Chế Tài, cả người đột nhiên biến mất ở chỗ đó, mà khi xuất hiện lại ở ngay trước mặt Chế Tài. Sau đó bàn tay nhanh chóng chộp lấy mặt của Chế Tài, nhấc lên cao, năm ngón tay bóp, sức mạnh ở đầu ngón tay bộc phát, sau đó ngay lập tức đánh một quyền vào lồng ngực của đối phương. Một cỗ sức mạnh cuồng bạo trực tiếp đánh thẳng vào người, xuyên qua lồng ngực Chế Tài, sau đó ném ông ta sang một bên.
- Quá yếu.
Bán Thần không phải dễ dàng chém giết như vậy, mà Lâm Phàm cũng không muốn giết Chế Tài, đây chính là người dùng để thử nghiệm Luân Hồi, nhìn tình huống bây giờ hiển nhiên là hiệu quả không tồi, khiến cho hắn tiếp tục gieo rắc tại họa cho Thánh Đường Tông một cách thật tốt.
- Chế Tài!
Đán Ác Quân Chủ kinh hãi, không nghĩ tới thực lực Lâm Phàm cường hãn đến như vậy, một chiêu liền hạ gục Chế Tài, đây là thực lực mạnh cỡ nào vậy.
- Ha ha ha!
Lâm Phàm cười to:
- Những tên như này yếu quá, ta chỉ muốn nói với các ngươi, gọi người mạnh nhất ra đây.
Ầm! Ầm!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một đạo ánh sáng sức mạnh phóng thẳng lên trời, ánh sáng kia giống như chất lỏng nhưng đó là sức mạnh kết tinh, khí tức cuồn cuộn khuếch tán ra. Năm vị quân chủ đều kinh hãi, khí thế kia thật sự là quá mạnh khiến cho người ta khó mà ngăn cản được.
Lâm Phàm nhấc chân, vừa sải bước, trong không gian, xuất hiện mấy thân ảnh.
- Chích Diệu, cẩn thận!
Đán Ác Quân Chủ kinh sợ nhưng cũng đã muộn rồi. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lâm Phàm cầm chặt hai tay của Chích Diệu Quân Chủ, đột nhiên kéo mạnh, phốc một tiếng, trực tiếp kéo đứt hai tay, sau đó một cước đạp vào lồng ngực. Thân thể Chích Diệu Quân Chủ đột nhiên rơi xuống đất, mặt đất không chịu nổi một kích này, nhanh chóng vỡ ra, tạo nên một hố sâu lớn.
- Hai người!
Đôi mắt của hắn lập lòe ánh sáng đỏ thẫm, sau đó nhìn chằm chằm vào Lôi Đình Quân Chủ.
Lôi Đình Quân Chủ run lên, thế nhưng lúc kịp phản ứng lại thì Lâm Phàm đã xuất hiện ở trước mặt:
- Ngươi rất yếu.
- Hỗn trướng!
Lôi Đình phẫn nộ, Vạn Đạo Lôi Đình cuồn cuôn tuôn trào, lập tức bao vây Lâm Phàm, hình thành lên một thế giới Lôi Đình to lớn. Có điều đột nhiên ở giữa Lôi Đình nứt ra một khe hở, một cỗ sức mạnh cuồn cuộn đột nhiên đánh vào người Lôi Đình. Mười ngón tay Lâm Phàm hợp lại, một kích mạnh mẽ đánh xuống, đánh Lôi Đình Quân Chủ rơi xuống, máu tươi ào ào tuôn ra, giống như Chích Diệu Quân Chủ rơi xuống mặt đất.
- Mạnh thật!
Đây là lần đầu tiên Lôi Đình Quân chủ cảm thấy bất lực như vậy, đối phương rõ ràng còn chưa đạt đến Bán Thần, sao lại có thể mạnh đến như vậy.
Tuy nhiên lúc này, mắt ông ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Chích Diệu Quân Chủ, trong lòng cảm thấy khó chịu, chật vật bò qua, nằm cùng với Chích Diệu, ngón tay chậm rãi di chuyển lên, khoác lên cánh tay đã gãy của Chích Diệu quân chủ, giống như là quan tâm nhưng thật ra là muộn trộm đồ, dù là bị đánh thành dạng này nhưng cũng không thể ngăn cản.
Các đệ tử Thánh Đường Tông, mở to hai mắt nhìn, không dám tin những gì trên không trung, bọn họ không thể tưởng tượng nổi sáu vị quân chủ đều bị đánh một nhát liền ngoẻo, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Tên này sao có thể mạnh như vậy.
Lâm Phàm chuẩn bị tiếp tục động thủ, một tiếng hét phẫn nộ truyền đến.
- Ngươi, tên tiểu tử này, đừng quá trớn.
Lập tức một cỗ sức mạnh kinh khủng từ sau lưng ập đến. Lâm Phàm không do dự, nhanh chóng xoay người lại, đấm một quyền.
Ầm!
Nắm đấm va chạm, sinh ra cỗ sức mạnh khổng lồ gây chấn động, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Thì ra là bà.
Lâm Phàm thấy rõ người tới, hóa ra là Thiên Dụ Quân Chủ. Thiên Dụ Quân Chủ với vẻ mặt tức giận nói:
- Tiểu tử, người quá càn rỡ, lão nương nhịn ngươi lâu rồi đó.
- Ngực to thật đấy, có thể cho ta đánh một quyền chứ?
Lâm Phàm hỏi.
- Láo xược!
Lập tức, thân ảnh của hai người biến mất trong nháy mắt, nhưng mỗi tích tắc, không gian đều sẽ chấn động, mà mỗi lần như vậy, đều xuất hiện lực xung kích lớn. Xung kích đó khiến mặt đất vỡ ra, không gian cũng rung chuyển, sinh ra sức mạnh lớn, đến cả Bán Thần cũng không thể nào chống đỡ được.
- Thiên Dụ Chân Quyền!
Đột nhiên, xuất hiện thân ảnh của Thiên Dụ Quân Chủ, đấm một quyền, Thánh Ca Thiên Địa vây quanh, thân thể Lâm Phàm đột nhiên rơi xuống va chạm mạnh với mặt đất. Xung kích cường đại như vậy, hơn nữa lại có tính chất hủy diệt, trong nháy mắt mặt đất chia năm xẻ bảy, vô số đá vụn bay lên, hình thành một hố sâu lớn.
- Kết thúc rồi à?
Đán Ác Quân chủ tập trung nhìn, không hề chủ quan.
- Tiểu tử, ngươi thật là không biết sống chết, đệ tử có một người chết, mà cũng dám đến Thánh Đường Tông gây sự, ngươi thật sự cho rằng không ai có thể trị được ngươi hay sao?
Thiên Dụ Quân Chủ lơ lửng trên không, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử quá càn rỡ với bà rồi, không biết tôn trọng ai.
- Ha ha ha!
Đột nhiên, trong hố sâu, Lâm Phàm đứng lên, quay đầu lại, phun ra một ngụm máu tươi.
- Rất lợi hại, tuy nhiên có thể lợi hại hơn nữa hay không, ta bây giờ cảm thấy rất hưng phấn.
- Nhiên Thiêu!
Lập tức, Ngũ Hành Nghịch Thần Nhiên Thiêu Thọ Mệnh bên trong cơ thể giống như một thứ hư ảo trực tiếp rút ngắn nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng.
- Hôm nay lão tử bằng bất cứ giá nào, nếu không giao người ra, đừng ai nghĩ được yên ổn, thân là sư huynh thì phải làm chủ cho sư đệ.
- Vô Song!
Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Phàm có ngọn lửa đang cháy hừng hực, thân thể phun trào ra sương mù màu trắng, quấn quanh thân mình.
Răng rắc! Răng rắc!
Đây là âm thanh giãn nở, thân thể dang bình thường đột nhiên cao lên, đây là trạng thái tăng lên mà theo sự cao lên của thân thể, như rồng đen cuồng dại không ngừng dài ra.
Bên trong bụi bặm, mặc dù không nhìn thấy rõ thân ảnh, nhưng loáng thoáng thấy có hai ngọn lửa không ngừng cháy. Thiên Dụ Quân Chủ cũng cảnh giác hơn, bà cảm giác cỗ khí tức của tên tiểu tử này lại mạnh lên nữa rồi, càng lúc càng mạnh hơn.
Lạch cạch!
Bụi bặm tan đi, Lâm Phàm giẫm trên mặt đất, ngẩng đầu, cặp mắt kia làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
- Bây giờ có thể bắt đầu tiếp tục.