Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Các đệ tử của Thánh Đường tông rất vui mừng.
- Vừa rồi suýt chút nữa là ta cũng thề theo hắn ta rồi đó, thật không ngờ lại nguy hiểm như vậy.
- Đúng thế đúng thế, rõ ràng là hắn ta đã nói giỡn với ông trời mà, lúc còn sống làm sao hắn ta có thể vượt qua cái thằng cha kinh khủng kia được, đây chính là hậu quả của việc đùa bỡn với ông trời đó.
- Ừm, con người vẫn là nên tự biết mình, người thích thể hiện, cuối cũng cũng không có kết cục tốt.
Lúc này, các đệ tử của Thánh Đường tông đều gật đầu, rất đồng ý với lời nói này, chỉ là cảnh vật xung quanh tông môn đã khiến cho bọn họ kinh hãi.
Đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao? Nơi này chính là Thánh Đường tông, đệ nhất đại tông trên thế gian, sao lại bị phá hủy thành như vậy, ngay cả Thánh tử Áo Mẫu cũng đã bị đối phương đưa đi mất, thể diện này đã hoàn toàn không còn nữa rồi.
- Lão phu đau đầu quá! - Đán Ác Quân Chủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, bị Lâm Phàm nghiền ép mất đi thần trí ngay tại chỗ, khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, đồng tử liền co lại.
Sau đó đi tới bên cạnh Thánh Chủ:
- Sư huynh, có chuyện gì vậy?
Ông ta ngây người ra, nơi này là Thánh Đường tông, là Thánh địa ở trong long mọi người, thế nhưng giờ đây, tông môn thì không tổn hại gì nhưng cảnh vật xung quanh, đưa mắt nhìn, gồ ghề, thảm thương không nỡ nhìn.
Thánh Chủ mệt mỏi thở dài, cho dù là ông ta, cũng không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
- Tiểu tử khốn nạn đó đi đâu rồi, có phải đã chết rồi hay không?
Đán Ác Quân Chủ kiểm tra xung quanh nhưng khi nhìn thấy dấu vết ở phía trước ngực của Thiên Dụ sư tỷ, lập tức ngây ra, có một cảm giác không ổn.
- Đi rồi. - Thánh Chủ trả lời, đây là nỗi nhục lớn nhất từ trước đến nay của Thánh Đường tông, thật sự rất muốn lãnh đạo quân chủ của tông môn lập tức đánh giết đến Viêm Hoa tông.
Nhưng mà, không thể.
Như vậy không sáng suốt, Vong Tông Bán Thần thì nhìn chằm chằm như hổ đói, đồng thời những tông môn khác trên thế gian cũng đang nhìn chòng chọc vào Thánh Đường tông, nếu như thật sự xảy ra một số chuyện gì đó. Những tông môn đó đã đợi một thời gian dài, có lẽ sẽ liên hợp lại, xâu xé Thánh Đường tông.
- Không thể để cho hắn ta càn rỡ như vậy nữa, Thánh Chủ hãy hạ lệnh đi, ta sẽ dẫn quân chủ tông môn đến Viêm Hoa tông. - Đán Ác Quân Chủ lạnh lùng nói, ông ta muốn thỉnh chiến, chủ động ra trận, tiến đến Viêm Hoa tông, bất kể như thế nào, cũng muốn đòi lại công đạo cho tông môn, thậm chí còn muốn khiến cho Viêm Hoa tông phải trả một cái giá đắt.
Thánh Chủ nhìn Đán Ác Quân Chủ, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ đần độn. Có điều, cũng không nói thêm gì. Ông ta vẫn chưa biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà, nếu như biết, có lẽ cũng sẽ không nói ra lời này.
Tiểu tử kia không phải người, tùy tiện đưa ra lời thề căn bản không nghĩ tới hậu quả, việc này khiến cho ông ta thân là Thánh Chủ, cũng cảm thấy rất đau đầu.
- Trở về tông, chuyện này, không ai được phép truyền ra ngoài, nếu không tông phạt nghiêm trị. - Thánh Chủ phất tay, không muốn dây dưa với chuyện này nữa.
Lần này, Thánh Đường tông nhận thua, xem như ngươi lợi hại, có điều phong thủy luân chuyển, một ngày nào đó, tên này sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Thiên Dụ Quân Chủ trở lại tông môn, các đệ tử xung quanh quăng ra ánh mắt kỳ lạ. Trước đó, bọn họ thật sự đã nhìn thấy rõ, tay của Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông túm vào phía trên kia, hơn nữa còn dùng sức. Nhìn một chút, ôi trời ơi, mặt trên còn có dấu tay, dấu tay đó quả thật rất chói mắt. Thật ra thì bọn họ cũng có lúc bị khuất phục bởi khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng của Thiên Dụ Quân Chủ, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, chứ không dám biểu hiện ra ngoài.
Trong hư không.
- Thả ta ra, ta cầu xin ngươi, thả ta ra! - Thánh tử Áo Mẫu tay chân lạnh ngắt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hắn ta thật sự rất sợ hãi.
Vốn cho rằng ở trong tông môn tuyệt đối sẽ không có chuyện xảy ra, suy cho cùng nơi này là Thánh Đường tông, hơn nữa hắn ta còn là Thánh tử của Thánh Đường tông, làm sao có thể nói đưa đi là đưa đi được. Mà hiện tại, bản thân không khác gì một con gà con, bị người ta xách trong tay, tâm lý của hắn ta đã sụp đổ rồi.
- Đừng hoảng hốt, sợ cái gì, bổn Phong chủ còn có thể ăn thịt ngươi hay sao?
Đối với tên Thánh tử Áo Mẫu nhát gan này, hắn cũng không biết phải làm sao, nếu như có khí phách một chút, thì có thể đi lên đánh một trận điên cuồng nhưng nhìn tình hình hiện tại, thật đúng là khiến cho người ta có hơi thất vọng.
Đôi mắt của Thánh tử Áo Mẫu lộ ra vẻ đáng thương:
- Lâm Phong chủ, cầu xin ngài hãy thả ta ra, ta thật sự không cố ý, nếu như sớm biết đó là sư đệ của ngài, dù có cho ta mười cái lá gan, ta cũng không dám. Chỉ cần bằng lòng thả ta ra, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa.
- Không cần, bổn Phong chủ có nhiều sư đệ, sư đệ giúp đỡ, không thiếu trâu ngựa như ngươi, yên lặng một chút đi, đừng có uốn qua uốn lại nữa, coi chừng ta không chú ý, đập vỡ đầu ngươi đó. - Lâm Phàm khó chịu nói.
Trước đây hắn đã từng tiếp xúc với một Thánh tử của Thánh Đường tông rồi, song chẳng ra sao cả, rất dễ dàng đã bị mình giải quyết rồi, không có bất kỳ khó khăn gì.
Cho tới bây giờ, những Thánh tử này, hoàn toàn không hợp mắt, một cái hắt hơi là có thể khiến cho bọn họ phụt ra cả phân.
Thứ lỗi cho vì đã nói chuyện kinh như vậy nhưng đây là lời nói thật.
Khu vực thay đổi, đã cách xa lãnh thổ của Thánh Đường tông.
Thánh Đường tông cách Vĩnh Hằng tông một đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ bến.
Với những người không thể xuyên qua hư không, muốn vượt qua nơi đây, thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian nhưng đối với Lâm Phàm thì lại rất nhanh.
Thánh tử Áo Mẫu biết mình đã xong đời rồi, rơi vào trong tay cái thằng cha độc ác tàn nhẫn này, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
- Lâm Phong chủ, ngài hãy nói cho ta biết, kết cục sau cùng của ta là gì? Ta nguyện ý coi giữ phần mộ cho sư đệ của ngài, coi giữ cả đời cũng được, cho dù bị dày vò cũng được hết. - Thánh tử Áo Mẫu không muốn chết, tiền đồ của hắn ta sáng sủa, sao có thể chết được.
- Không cần phiền phức như vậy, coi giữ mộ gì gì đó, có người làm rồi. - Lâm Phàm vừa cười vừa nói, biểu hiện rất thân thiện.
Thánh tử Áo Mẫu nhìn thấy nụ cười này, trong lòng thanh thản, có lẽ đối phương sẽ không làm gì hắn ta, ít nhất sẽ không mất mạng.
- Vậy ta sẽ làm cái gì? - Thánh tử Áo Mẫu dò hỏi.
Lâm Phàm đáp lời:
- Đợi đến trước mộ của sư đệ ta, thì giết ngươi là được.
- Hả? - Thánh tử Áo Mẫu nghe vậy, trong lòng kinh hãi, hai mắt trợn lên, sợ đến nỗi ngất xỉu.
- Đúng là một phế vật! - Lâm Phàn liếc mắt nhìn, xách ở trong tay, đi về phương xa, cũng không quản nhiều như vậy, tiến thẳng tới chỗ ở của Thánh Đường tông.
Vĩnh Hằng tông mặc dù không bằng Thánh Đường tông nhưng cũng là một trong những trong lớn, hùng mạnh hơn nhiều so với Viêm Hoa tông.
Các đệ tử đang canh giữ sơn môn ăn không ngồi rồi tán phét một số điều mắt thấy tai nghe với nhau, đột nhiên, bọn họ thấy có người xuất hiện trong hư không, liền lớn tiếng nói:
- Người đến là ai?
- Nơi này chính là Vĩnh Hằng tông sao? - Lâm Phàm đứng trong hư không, liếc mắt nhìn, trong lòng có chút không vui, công trình này quả là rất tốt, đẹp hơn Viêm Hoa tông nhiều, thật là xa xỉ.
Về phần các đệ tử giữ cửa, thì bị hắn coi khinh.
- Người quản sự của Vĩnh Hằng tông, hãy mau mau ra đây!
Lâm Phàm hô to, âm thanh chấn động, hắn lười không muốn nói thêm gì nữa, lần này ra ngoài đã tiêu hao không ít thời gian, lát nữa phải quay về tông môn.
- Láo xược, nơi này chính là tông môn Vĩnh Hằng, hãy xưng tên ra đi! - Các đệ tử canh giữ sơn môn lớn tiếng khiển trách, không ngờ lại có người dám coi thường bọn họ.
Lâm Phàm cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn, ngay lập tức, một luồng uy áp bạo phát ra, các đệ tử canh giữ sơn môn đó cảm nhận được áp lực này, run lẩy bẩy, không dám nói nhảm nữa.
- Dũng mãnh quá, dù đang ở địa bàn của Vĩnh Hằng tông mà một chút thể diện cũng không cho, người đến là một nhân vật lợi hại đó. - Bọn họ hiểu biết sâu rộng, lăn lộn ở cấp thấp nhất nhưng vẫn có kiến thức.
- Ngươi là ai?
Lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện, một thiếu niên tuấn tú khác thường, phía dưới hàng lông mày lưỡi mác là đôi mắt không vui.
Đồng thời khí tức từ tỏa ra từ trên người tràn đầy sự tự tin, kiêu ngạo, độc nhất vô nhị trên thế gian, cảm giác ta là con cưng của trời.
- Tay mơ thì đi sang một bên, gọi trưởng lão tông chủ của các ngươi ra đây! - Lâm Phàm không muốn nói chuyện với thiếu niên này.
Mà lúc này, đã có không ít đệ tử tới đây, khi nghe thấy lời này của đối phương, không khỏi kinh hãi.
- Đồ kiêu ngạo, đây chính là Ngọc sư huynh, một trong các đệ tử của tông môn Vĩnh Hằng, không ngờ tên này lại dám láo xược như vậy.
- Hừ, thằng cha không biết trời cao đất dày, cũng trẻ tuổi như Ngọc sư huynh nhưng lại kiêu ngạo như vậy, ta nghĩ lát nữa Ngọc sư huynh chắc chắn sẽ dạy cho tên này một trận nên hồn.
Quả nhiên, Ngọc Hồ nghe thấy lời này của Lâm Phàm, trong lòng nóng như lửa, hắn ta thân là đệ tử của tông môn Vĩnh Hằng, xếp thứ hai, trong tông môn, là nhân vật được rất nhiều đệ tử sùng bái. Hôm nay lại bị người ta coi thường, khiến cho hắn rất tức giận.
- Ngạo mạn, ta hy vọng thực lực của ngươi cũng mạnh như cái miệng của ngươi vậy.
Trong nháy mắt, chiếc quạt giấy trong tay Ngọc sư huynh được mở ra, ánh sáng chiếu rọi tuyệt đẹp.
Không ít nữ đệ tử nhìn thấy cảnh này sinh lòng ngưỡng mộ, trái tim nhảy nhót trong mắt, đây chính là nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng các nàng. Mà đối với các nàng, nam tử đối địch với sư huynh kia, mặc dù ngoại hình cũng khá nhưng chỉ cần đối nghịch với sư huynh, thì đó chính là kẻ thù.
“Khà khà, không ngờ lại có người tìm tới tận cửa để mình thể hiện một lần trước mặt các sư đệ, sư muội, đúng là không tệ.” Tâm trạng của Ngọc Hồ rất tốt nhưng sức mạnh trong tay hắn ta còn chưa kịp tập hợp thì đã vang lên âm thanh khác.
“Lạch cạch!”
- Đừng có làm phiền ta, giờ không phải là lúc ngươi ra vẻ! - Lâm Phàm nhẹ nhàng giơ tay lên, một chưởng đánh tới, sau đó nhíu mày - Người quản sự của Vĩnh Hằng tông đâu, không nể mặt như vậy, bổn Phong chủ sắp nổi giận rồi đó...”
- Sư huynh...
Các nữ đệ tử với vẻ mặt sùng bái nhìn Ngọc sư huynh phát uy trước đó đều tan nát cõi lòng, chỉ thấy sư huynh không có một chút phong độ nào nằm sấp trên mặt đất theo hình chữ đại, không hề nhúc nhích, điều này đã khiến cho trái tim của các nàng tan nát, đây căn bản không phải là Ngọc sư huynh trong lòng các nàng.
Lúc này.
- Lâm Phong chủ đường sá xa xôi tới đây, không kịp tiếp đón từ xa, tiểu bối không hiểu chuyện, kính xin đừng chấp nhặt. - Một giọng nói từ sâu trong tông môn truyền ra, sau đó một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Ừm, yên tâm, bổn Phong chủ không phải nguời lòng dạ hẹp hòi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, đồng thời trong lòng thoáng vui vẻ, có chút tự hào, không ngờ, từ trước đến nay chưa từng giao thiệp với Vĩnh Hằng tông, vậy mà đối phương lại biết đến đại danh của mình, cảm giác này đúng là không tệ.
Ngẫm ra cũng đúng, hiện giờ danh hiệu của mình vô cùng vang dội, vui vẻ giúp người, giúp đỡ tông môn khác vượt qua tai họa, danh tiếng này truyền bá ra ngoài, rõ ràng là chuyện bình thường.
- Lâm Phong chủ, ta là trưởng lão Vinh Kỳ của Vĩnh Hằng tông, không biết Lâm Phong chủ lần này tới đây là vì việc gì? - Vinh Kỳ trưởng lão hỏi.
Trong lòng có chút cảnh giác, Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông ở bên ngoài có tiếng tăm rất không tốt, nghe nói vô lý, giết người không nể tình, đầu óc còn có chút không được bình thường, vui buồn thay đổi liên tục, cho nên trong tông không có người nào nguyện ý đi ra nghênh tiếp. Cuối cùng, chỉ có ông ta bị sắp xếp đi ra ngoài.