Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Adam buông thõng chân tay, tuyệt vọng, hắn ta đã bị tông môn vứt bỏ rồi.
- Vĩnh Hằng tông quả nhiên là hiểu lý lẽ hơn Thánh Đường tông nhiều, vậy bổn Phong chủ xin được cáo từ. - Lâm Phàn giơ hai tay lên, chạm hai tên này vào nhau, xem như là chắp tay cảm ơn, sau đó biến mất trong hư không, tiến về phía Viêm Hoa tông.
- Đáng ghét mà! - Vinh trưởng lão buồn phiền gần chết, trơ mắt nhìn đối phương mang đệ tử vĩnh hằng đi, thể diện này biết để ở đâu đây:
- Tông chủ, để như vậy sẽ khiến cho đệ tử tông môn sợ hãi đó.
- Vậy thì đuổi theo, đánh nhau với hắn ta, có thể chết mấy người thì chết từng đấy, ngươi thấy thế nào? - Tông chủ nói.
Vinh trưởng lão ngây người, sau đó cúi đầu xuống không nói gì, đây là tông chủ đang châm biếm ông ta sao, nhưng vẫn không hài lòng nói:
- Cũng không thể để đối phương dễ dàng mang đệ tử đi như vậy được, làm vậy sẽ khiến cho các đệ tử khác nhìn nhận thế nào về tông môn chứ.
- Ừm, tên súc sinh này quả thật quá đáng, không thể giữ lại được. - Tông chủ nói, trong mắt có sát ý.
- Tông chủ, ý của ngài là? - Vinh trưởng lão có chút kỳ vọng, nếu như có thể giết chết tiểu tử này, vậy thì có thể trút được cơn giận này rồi.
- Nếu như có cường giả đến, có lẽ sẽ có thể áp chế được tiểu tử này. - Tông chủ nói.
Vinh trưởng lão có chút nghi hoặc:
- Cường giả? Cường giả ở đâu ra?
Tông chủ nói:
- Ngươi còn nhớ lá bùa từ trên trời giáng xuống tông ta từ rất lâu rất lâu trước đây hay không?
Vinh trưởng lão hiểu ra, sắc mặt khẽ biến, lá bùa kia từ trên trời giáng xuống, không biết từ đâu tới, sau đó thông qua nghiên cứu rất nhiều năm, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của những phù văn trên lá bùa đó, cuối cùng rút ra kết luận, lá bùa này giống như một lời nhắn từ nơi khác đến đây.
- Các trí giả trăm năm trước của tông ta đã cảnh báo là không được hồi âm, bởi vì chúng ta căn bản không rõ nguồn gốc của lá bùa, càng không biết bọn họ là nhân vật gì, nếu như tùy ý liên lạc, sợ rằng sẽ...
Tông chủ:
- Vinh Kỳ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó, chỉ cần có sinh mạng là có thể trao đổi, nếu như tông ta có thể đạt được lợi ích từ trong đó, đến lúc ấy, Thánh Đường tông cũng có là gì, còn về tiểu tử này, thì lại càng chẳng là gì.
- Ừm, đúng là như thế, khi các trí giả phân tích ra nội dung trên lá bùa, đều không may rời đi, mặc dù bảo chúng ta không được trả lời, nhưng không nói rõ thứ này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nếu như tông ta có thể liên lạc với đầu nguồn, có lẽ sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. - Vinh Kỳ nói, trong lòng cũng có chút kỳ vọng.
Đây là sự tò mò về thứ chưa biết, càng là sự theo đuổi về một nhân vật cao hơn. Bọn họ không tin Bán Thần cảnh chính là đỉnh cao, nhất định còn có cấp độ cao hơn, Thần cũng không phải truyền thuyết.
Trong hư không, Lâm Phàm xách theo hai người, lần này đi ra ngoài, ở Thánh Đường tông không được thuận lợi lắm nhưng Vĩnh Hằng tông thì rất dễ dàng.
Toàn thân Adam không có sức lực, hết hy vọng với tông môn, hắn ta không ngờ tông môn lại vứt bỏ mình.
- Áo Mẫu, tên hèn nhát nhà ngươi, tại sao ngươi không một mình gánh chịu đi, dù gì ngươi cũng là Thánh tử của Thánh Đường tông, vậy mà lại nhát như chuột, chỉ biết bán đứng ta, bảo bối kia cũng bị ngươi lấy, còn ta thì chẳng đạt được cái gì hết. - Adam không thể nhịn được nữa, tức giận mắng.
Thánh tử Áo Mẫu trong lòng đau buồn, không có chút sức phản kháng nào, nghe thấy tiếng nhục mạ của Adam, cũng phản bác lại:
- Im miệng, là ngươi động thủ, ta chỉ đả thương người đó, cuối cùng ngươi bổ một đao, cắt đứt đầu của cậu ta, còn đem làm bóng đá nữa mà.
- Lâm Phong chủ, ngài nhất định phải nhìn cho rõ, Áo Mẫu ta không hề giết người, sau cùng là bị hắn ta giết, không phải ta. - Thánh tử Áo Mẫu nói, chỉ hy vọng đối phương mở lòng từ bi, tha cho hắn ta một lần.
- Ừ! - Lâm Phàm lạnh nhạt đáp lại, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc trước đại chiến một trận với bọn họ ở Thánh Đường tông, nội hàm đã tăng lên không ít, cảm thấy rất tốt. Có điều, nội hàm vẫn chưa đủ, sau khi đưa hai tên này về tông môn, lại nên ra khỏi tông, kiếm một ít điểm tích lũy, nâng cao công pháp, đến lúc đó sẽ tăng lên đến Bán Thần. Má nó có ai làm gì được mình nữa.
- Khà khà! - Nghĩ vậy, Lâm Phàm liền nở một nụ cười cười rất kỳ dị.
Adam và Áo Mẫu đang cãi lộn kịch liệt, thế nhưng khi nghe thấy tiếng cười này, trong lòng liền run lên, tên này kinh khủng quá đi mất, thật sự là quá dọa người luôn.
- Đừng mà... - Hai người rớt nước mắt tuyệt vọng, nếu như cho bọn họ thêm một cơ hội nữa, tuyệt đối sẽ không giết người kia.
Viêm Hoa tông, các đệ tử canh giữ tông môn vì không có việc gì, nên đang nhỏ giọng nói chuyện.
- Ôi, Tần Chân sư huynh của Vô Địch phong bị người ta giết rồi!
- Đúng vậy, đến cả Vương Phù sư huynh cũng bị người ta đánh trọng thương, ngậm chút hơi thở cuối cùng gắng sức đến tông môn, không biết Lâm sư huynh có lấy lại công đạo cho bọn họ không nữa.
- Nói đùa gì vậy, ta nghe nói rồi, là do Thánh Đường tông và Vĩnh Hằng tông ra tay đó, Lâm sư huynh cho dù lợi hại thì cũng không có cách gì đâu.
Đột nhiên, hư không chấn động, ba đạo thân ảnh xuất hiện. Các đệ tử canh giữ sơn môn nhìn thấy người tới, liền tiến lên cung, kính nói:
- Tham kiến Lâm sư huynh.
- Ừm. - Lâm Phàm gật đầu, mang theo hai người đi vào trong tông môn.
Còn các đệ tử canh giữ sơn môn thì lại có chút khó hiểu, không biết hai người bị Lâm sư huynh xách theo rốt cuộc là ai. Thế nhưng, biểu cảm của hai người này có hơi bi thảm, hình như rất tuyệt vọng.
- Ngươi nói xem hai người kia là ai nhỉ?
- Không biết, có điều theo ta thấy, rất có khả năng là bọn làm việc xấu, suy cho cùng Lâm sư huynh thích hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác mà.
- Ừ!
Lâm Phàm mang theo hai người đi lên Vô Địch phong, các đệ tử đi ngang qua đều cung kính chào hỏi, có điều khi nhìn thấy hai người trong tay Lâm Phàm, đều tò mò hỏi.
- Lâm sư huynh, hai người này là ai vậy?
Lâm Phàm đáp lời:
- Thánh tử của Thánh Đường tông, đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông, cũng chính là kẻ đã giết đệ tử của Vô Địch phong ta, bây giờ đưa về, chuẩn bị giết.
Những đệ tử hỏi thăm kia nghe thấy những lời này, lập tức như khúc gỗ đứng im tại chỗ, cả người ngây ra.
Sau đó nhìn về phía người đã đi xa, lập tức kinh hô lên, tuyên truyền đi bốn phương tám hướng:
- Lâm sư huynh mang người về rồi.
- Thánh tử của Thánh Đường tông, đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông đã bị Lâm sư huynh bắt về rồi!
Các đệ tử vốn dĩ còn không biết đã xảy ra chuyện gì khi nghe thấy lời này, người nào người nấy mắt trợn mồm há, sau đó hoàn toàn trở nên hưng phấn.
Ngay cả máu nóng trong cơ thể cũng sôi trào, có một cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Hỏa Dung xử lý công việc của tông môn, việc thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông rất thuận lợi, buôn bán rất tốt, lúc này, nghe thấy chủ đề loan truyền giữa các đệ tử. Ông ta cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, tiểu tử này thật sự mang người trở về rồi sao?
Sau đó không nghĩ nhiều như vậy nữa, chạy thẳng đến chỗ sư huynh.
Đỉnh núi Thiên Tu.
- Sư huynh, sư huynh, nó... - Hỏa Dung muốn nói việc này sao có thể nhưng vẻ mặt bình tĩnh của sư huynh khiến ông ta cảm thấy kích động như vậy để làm cái gì chứ? Đến sư huynh cũng không có chút phản ứng nào kia kìa.
- Sư đệ bình tĩnh đừng nóng vội, cũng không phải còn trẻ tuổi, vội vội vàng vàng như vậy làm cái gì, lão phu đã biết rồi, mang về cũng tốt.
Vẻ mặt của Thiên Tu rất bình tĩnh nhưng trong lòng rất không bình tĩnh.
Làm thế nào mà tiểu tử này làm được vậy, Vĩnh Hằng tông thì còn đỡ, chứ Thánh Đường tông thì sao? Sao có thể để nó dễ dàng mang người trở về chứ, điều này là không thể.
Thế nhưng hai luồng khí tức đó quả thực là khí tức của Thánh Đường tông và Vĩnh Hằng tông.