Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lúc trước thiếu nữ rất bình thường, nói với gã ta, nếu có nguyện ý ở bên cô ba năm, thì sẽ thoả mãn một nguyện vọng của gã. Lúc ấy Vân Tiêu cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức gật đầu, nguyện vọng chính là trở nên mạnh, thật mạnh. Cuối cùng, tình huống khác thường đã xảy ra, tại lúc hắn ta đồng ý, dường như đã có một khế ước được hình thành, mà thiếu nữ lộ ra bộ mặt thật, hoàn toàn coi hắn ta là nô lệ. Mỗi ngày nếu như không nghe theo mệnh lệnh, là ăn đập vô cớ, đủ loại ngược đãi đều có, điều này khiến cho Vân Tiêu là phong chủ của một trong mười phong, đã từ bỏ sự dè dặt cuối cùng, biến thành chỉ cần bị đánh là oà khóc.
“Lâm Phàm, ta hận ngươi!” Vân Tiêu gào thét trong lòng, nếu như không phải người này cho gã ta một đả kích quá lớn, gã ta sẽ đâu ra ngoài tu luyện, ở lại Vân Tiêu phong, được các sư đệ sư muội kính yêu, tốt biết bao.
Nhưng, phải công nhận, ở nơi này cũng rất vui vẻ, khi bị thiếu nữ quất, lại có một chút chút hưng phấn.
Hơn nữa tu vi cũng đã có thay đổi lúc nào không hay, đã đến Thiên Cương cảnh tầng bốn. Đây là chuyện gã ta không dám tưởng tượng.
Cuối cùng, rốt cuộc yêu thú đã ngã xuống, mà Vân Tiêu cũng bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.
- Này, được chưa?
Đến bây giờ gã ta vẫn chưa biết tên thiếu nữ nhưng làm chuyện gì, cũng phải được sự cho phép, nếu không sẽ bị quất chết.
Từ chỗ cô gái này gã ta biết được, đã mấy chục năm trước, cũng từng có người gặp phải cô, thật sự đã kiên trì ở lại đây ba năm. Gã ta cũng không biết tên ngu ngốc kia kiên trì kiểu gì, bây giờ gã đã cảm thấy không thể trụ nổi nữa, nếu như không phải trong lòng có động lực ủng hộ, đã hôn mê từ lâu rồi. Đột nhiên, mười ngón tay thiếu nữ nắm tóc Vân Tiêu, kéo mạnh một cái như cưỡi ngựa.
- Xông về phía trước, xông...
- Đừng kéo, đau chết.
Cả người Vân Tiêu trần truồng hô to, đũng quần chỉ có một lớp vải bao quanh, chẳng khác gì người hoang dã.
- Đau cái gì, muốn trở nên mạnh mẽ phải chịu đựng. Xông lên!
Vân Tiêu nhắm hai mắt, lệ rơi đầy mặt, bước chân, phóng về phía trước. Bây giờ, gã ta thật sự muốn rời khỏi nơi này. Thiếu nữ này thật sự là một kẻ điên. Gã ta tình nguyện bị Lâm Phàm kia dày xéo, cũng không muốn bị thiếu nữ này dày xéo.
Trong một ngọn núi lửa, một bóng người đen nhánh ngồi khoanh chân, không hề màng đến ngọn lửa ngút trời kia, trên cơ thể, có sương mù màu đen toả ra, còn có tiếng vó sắt bước qua.
- Thập phương vô địch!
Chiến Hồng Đế quát to một tiếng, hai mắt mở ra, ý chí chiến đấu cao ngất đột nhiên trào ra, thậm chí bên trong con ngươi kia, giống như có chiến trường thượng cổ hình thành. Khí thế phi phàm lên đến đỉnh điểm.
"Đùng!"
“Phanh! Phanh!”
Bỗng nhiên, cơ thể Chiến Hồng Đế biến đổi, bóng người của chiến thần vô song hiện ra, bóng người này mặc chiến giáp màu vàng, tay cầm thần khí nghịch thiên, đã ngưng tụ thành thực chất. Sau đó bóng người kia động một cái, bổ vào không gian, trực tiếp bổ đôi hư không, rạch ra một vết hở khó mà khép lại.
- Đột phá!
Một tiếng nổ vang lên, hơi thở của Chiến Hồng Đế cường hãn đến tận cùng, ý chí chiến đấu sôi trào, nham thạch nóng chảy phía dưới núi lửa, cũng được dẫn dắt, dâng trào lên, tưới lên thân thể.
Nham thạch rơi xuống, năm ngón tay Chiến Hồng Đế bóp một cái, còn có nham thạch từ đầu ngón tay chảy xuống, tròng mắt đều biến thành màu lửa đỏ, có ngọn lửa cháy mạnh đang lay động.
- Cuối cùng đã đột phá, Thiên Cương cảnh tầng năm.
- Ha ha ha! - Giờ khắc này, Chiến Hồng Đế cười lớn, sau đó phóng tầm mắt về phương xa. - Lâm Phàm, chắc ngươi không nhờ, áp lực của ngươi khiến ta tràn đầy động lực. Dưới động lực này, Chiến Hồng Đế ta, sẽ trở nên mạnh hơn.
Chỉ có điều, đột nhiên, Chiến Hồng Đế bụm mặt, người co quắp, mười ngón tay có nước mắt chảy qua, nghẹn ngào.
- Mình rốt cuộc đã tu luyện như thế nào, sao lại càng ngày càng kém, hắn đã đánh chết được Bán Thần rồi, mình mới đột phá Thiên Cương cảnh tầng năm, vậy đến lúc nào mới có thể nhìn thấy hy vọng đây. Hu hu!
Một đời kiên cường, người của chiến thần, khóc đến đau khổ tuyệt vọng, nước mắt nước mũi cũng không cầm được chảy ra, sự vui mừng khi được đột phá đã sớm tan biến. Nghĩ đến Lâm Phàm, là hắn ta lại cảm thấy tuyệt vọng.
Dựa theo tình huống bình thường, sau khi đột phá, nhất định sẽ nở mày nở mặt trở về tông, được tông chủ, trưởng lão tán thưởng, được các sư đệ, sư muội sùng bái. Bây giờ, hắn ta không dám trở về, lúc này về còn có ý nghĩa gì, ánh sáng đã che phủ tất cả.
Lúc vào thành bổ sung tài nguyên, những gì truyền vào tai, luôn luôn là:
- Lâm phong chủ tông ta lợi hại, bla bla…
Hắn ta thật sự không muốn nghe thấy những thứ này, hắn ta chỉ muốn nghe từ người khác, cho dù là một câu, phong chủ Hồng Đế phong của tông ta thật lợi hại. Như thế đã hài lòng, chỉ là chuyện này không thể xảy ra.
- Tiểu tử, đột phá cảnh giới, vì sao phải khóc, chẳng phải nên vui mừng, lập được hào ngôn sao. - Lúc này, một giọng nói từ phía dưới núi lửa truyền tới.
- Ngươi thì biết cái gì. - Chiến Hồng Đế trả lời, nhưng đột nhiên, sắc mặt đông cứng lại. - Ai?
- Đừng căng thẳng, ta ở dưới chân ngươi, là anh hùng núi này, đã từng có rất nhiều người như ngươi, tới nơi này tu luyện, cũng có rất nhiều người như ngươi, cuối cùng tới nơi này kết thúc sinh mạng, nếu như có thể, hãy gọi ta là anh hùng, bởi vì ta chính là sinh linh được ngưng tụ bởi máu tươi của vô số anh hùng. - Anh hùng nói.
Chiến Hồng Đế rất cảnh giác nhưng sau đó than thở:
- Haiz, nói chuyện với ngươi một lát cũng được, ít nhất còn có người nghe ta dốc bầu tâm sự.
- Ta là phong chủ Hồng Đế phong một trong mười phong của Viêm Hoa tông, vốn nên được các đệ tử sùng bái, nhưng có một ngày, ta gặp phải một vị đệ tử… - Giờ khắc này, Chiến Hồng Đế nói chuyện của Lâm Phàm ra, giống như đang kể về một truyền thuyết vậy.
Rất lâu, sau khi Chiến Hồng Đế nói xong, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều:
- Ngươi nói xem, đó thật sự là người sao, ta còn có cơ hội sao?
Anh hùng yên lặng hồi lâu:
- Nếu là như vậy, dựa vào kiến thức của ta, ngươi không còn hy vọng nữa, cả đời này đều khó còn hy vọng.
- Ngươi… - Chiến Hồng Đế không ngờ tên này chẳng biết quan tâm người khác gì cả, còn bổ thêm một đao.
- Nếu như ngươi tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi một tay, ít nhất không để khoảng cách thêm lớn như vậy. - Anh hùng nói.
- Ngươi giúp ta? - Chiến Hồng Đế hoài nghi - Tốt vậy sao.
- Chàng trai trẻ, không nên nghĩ xấu về tất cả mọi người như vậy, ta thấy ngươi tu hành mấy tháng ở chỗ này, không hề cử động, cũng cảm nhận được ý chí của ngươi, nên nguyện ý chỉ đường giúp ngươi một phen.
- Có điều, ngươi cũng đừng nghĩ ta lợi hại gì lắm, người nọ trong thời gian ngắn như vậy, đã tăng lên tới cảnh giới bực này, hiển nhiên không phải người cùng một thế giới với ngươi, giữa các ngươi như trời với đất, cao không thể với tới nhưng ta có thể giúp ngươi nhảy cao hơn một chút. - Anh hùng cũng có sinh mệnh nhưng không có thất tình lục dục, cho nên nói chuyện có tổn thương người khác hay không, Anh hùng không biết, có điều lời đã nói đều là thật.
Chiến Hồng Đế quay đầu, nước mắt cố nén lại rơi xuống lần nữa:
- Ta muốn đánh chết người này.