Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy.com
----------------------------------------------
Tại con đường nhỏ trên núi.
- Thật đáng ghét, sao tên kia lại có thể xảo trá đến vậy! - Vương Tử Yên vừa đá đám hoa dại ven đường, vừa thở hổn hển mắng.
Nàng dám thề với trời, cả đời này chưa từng gặp loại người như vậy.
Vương Thư Phong thở dài, cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Thôi, có thể hoàn thành nhiệm vụ dòng họ giao cho đã là tốt lắm rồi. Tổn thất một chút tiền của cũng không tính gì, muội thân là thiên kim của dòng họ, lại còn thiếu chút tiền đó sao?
- Không phải, chỉ là tức quá mà thôi. - Vương Tử Yên nói, chút tiền đó nàng không để vào mắt. Chỉ là bị người ta bắt chẹt như vậy, tính cách tiểu thư của nàng không thể dễ dàng bỏ qua.
Đằng sau, Vương Đằng vừa cõng thi thể vừa càm ràm:
- Thằng cha đó cũng độc ác thật. Thi thể bị nổ thành như vậy, sau khi trở về nhất định phải tắm rửa thật kĩ, mắc ói quá đi mất.
Thanh Manh lúc này đã biến thành thi thể, bị Lâm Phàm nện đến mức có thể nói là vô cùng thê thảm, ruột gan phèo phổi lòi hết cả ra, quả thực kinh khủng muốn lộn mửa.
Nhưng ai bảo địa vị hắn thấp nhất, chỉ có hắn có thể cõng thi thể, tuy vậy hắn lại mang thù tính trên người Lâm Phàm. Đã giết người ta thì thôi, còn đập thành như vậy, thật là không có một chút công đức nào cả.
Mà lúc này Lâm Phàm ngâm nga một bài hát ngắn, tâm trạng không tồi. Hắn đã lặng lẽ phát hiện, địa vị của hắn trong đoàn đội đang dần dần nâng cao.
Ánh mắt mà các sư huynh nhìn về phía mình đã thay đổi, không giống trước kia.
Đây là sự coi trọng và tôn trọng đối với kẻ mạnh.
Nhưng lần này ra ngoài đúng là bội thu. Mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần hắn có lời là được.
Hơn nữa cũng chứng minh một việc, đó chính là nguồn kiếm điểm tích lũy, sau này có thể cứ nhè yêu thú mà farm.
Bản thân hắn không phải loại biến thái thích giết chóc bừa bãi, nếu cứ phải giết người mới đạt được điểm tích lũy, tấm lòng thiện lương của hắn nhất định sẽ bị sa ngã.
Vài ngày sau.
Viêm Hoa tông.
Sau khi trở lại tông môn, đám người Lâm Phàm đều thở phào nhẹ nhõm. Lần này dọc đường đi tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, dẫu sao thì cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, Lâm Phàm không sợ hãi gì cả, giờ hắn đang phổng hết cả mũi, còn biết nguy hiểm là cái gì. Cùng lắm thì bị đối phương giết chết, mười giây sau lại trở thành một trang hảo hán .
- Cuối cùng cũng về đến tông môn rồi. - Trương Long cảm thán, sau đó nói - Các sư huynh sư đệ, chúng ta đi giao nhiệm vụ rồi lĩnh thưởng thôi.
Trong lòng mọi người cũng rất kích động, đi ra ngoài một chuyến chính là vì thời khắc này. Hơn nữa lần này nếu không có Lâm sư đệ, e là đã thập tử vô sinh.
Bọn họ không nghĩ tới tu vi của Thanh Manh đã đạt tới Tôi Thể tầng chín, thực lực đó có thể đè bẹp tất cả bọn họ.
Với lại bọn họ phát hiện Lâm sư đệ bắt đầu có chút thần bí, cũng không biết tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Nhưng mà bọn họ không có vặn hỏi, mỗi người đều có bí mật riêng, hỏi nhiều làm gì.
- Các sư huynh, mọi người đi giao nhiệm vụ đi, ta trở về trước. Còn phần thưởng thì các huynh cứ chia xong rồi lại đưa ta một phần là được. - Lâm Phàm không có hứng thú với phần thưởng.
Giờ đã là thổ hào rồi còn để ý mấy thứ vặt vãnh đó làm chi?
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Lã Khải Minh nhìn mọi người nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện này ra ngoài.
Âm Tiểu Thiên gật đầu:
- Kẻ đột nhiên xuất hiện đánh lén, hẳn chính là Liễu Phong.
Mọi người không nói thêm gì, trong lòng đều hiểu rõ, chuyện này nếu tiết lộ ra bên ngoài thì cũng chỉ chuốc lấy phiền toái.
Liễu Phong là đệ tử nhất phẩm của ngoại môn, nếu để tông môn biết Liễu Phong bị Lâm sư đệ giết, chỉ sợ sẽ không ổn tí nào, cho nên cứ giấu kín chuyện này vào trong lòng là tốt nhất.
Trong phòng.
Lâm Phàm lấy hết những thứ vơ vét được ra sờ soạng, cũng rất là vừa lòng.
Một lọ đan dược cấp Hạ phẩm Nhân Giai.
Hai lọ đan dược cấp Trung phẩm Nhân Giai.
Một lọ đan dược cấp Thượng phẩm Nhân Giai.
Với lại còn có một viên đan dược cấp Trung phẩm Huyền Giai.
Trước cứ mặc kệ không cần biết gì hết, cứ nuốt sạch rồi nói sau, farm chút điểm khổ tu.
Đối với những đệ tử khác, đan dược đâu phải để uống cùng một lúc. Nhưng Lâm Phàm thì chẳng hề băn khoăn vấn đề ấy, chỉ cần luyện hóa đan dược thì dược lực lập tức biến thành điểm khổ tu.
Hiện tại đan dược cấp Trung phẩm Nhân Giai trở xuống đối với Lâm Phàm chỉ là muỗi, cơ bản là không tăng được bao nhiêu điểm tích lũy. Nhưng muỗi có nhỏ thì cũng là thịt.
Hắn mở nắp hết tất cả các bình, đổ toàn bộ đan dược vào miệng.
Vận chuyển công pháp, tôi luyện thân thể.
Cơ thể ban đầu đang bình lặng bỗng bộc phát như cơn hồng thủy, đó là dược lực đã phát tán.
Nếu có đệ tử khác ở bên cạnh nhìn, đảm bảo sẽ ngu người luôn. Tên này chán sống rồi à, bọn họ chỉ dám uống từng viên một, nào dám dùng thuốc cái kiểu đấy.
Dược lực cuồng bạo rất có khả năng gây tổn hại thân thể, thậm chí mang lại thương thế ngầm khó khôi phục.
Tâm tình Lâm Phàm vô cùng sảng khoái, loại cảm giác tăng vọt này mới là sảng khoái nhất.
Bạo tăng!
Không biết trôi qua bao lâu, đến khi Lâm Phàm mở hai mắt ra thì hắn hăng hái vui mừng khôn xiết.
Kiểm tra giao diện một chút.
“Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Tôi Thể tầng tám.
Điểm khổ tu: 60250.
Điểm tích lũy: 340”
“Thiên phú: Bất tử chi thân”
“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
- Tốt, tốt, rất tốt.
Đối với lần tăng tu vi này, hắn rất hài lòng, nhưng khoảng cách để tăng cấp còn thiếu không ít, vẫn cần cố gắng mới được.
Về phần điểm tích lũy, tạm thời còn quá ít, cần phải tích cóp thêm, đợi đến cuối dùng liền một lượt.
Sau đó hắn lấy kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai thu vét được ra, xem qua một chút liền ném nó vào trong nhẫn trữ vật.
Bây giờ vẫn chưa thể tu luyện, huống hồ tu luyện cũng chả dùng được cái kẹc gì. Tuy rằng “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” của hắn phẩm giai không đủ cao, nhưng thắng ở bạo lực.
Chỉ cần lực lượng đủ mạnh, một chùy đánh xuống là lấy mạng đối phương.
Nhưng khiến Lâm Phàm thấy hơi không hài lòng chính là chính “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” , hắn bỗng cảm thấy hai chữ “Ngạo Cốt” không xứng với mình.
(Ngạo cốt: ngông nghênh, cứng cỏi)
Hơi trẻ trâu, không đủ bá khí, cần tiếp tục thực nghiệm một chút, nhất định phải sáng tạo ra công pháp trâu bò hơn.
Hắn lấy quyển sổ nhỏ ra tỉ mỉ nghiên cứu.
- Ban đầu đã thực nghiệm ở đây, vậy thì cứ tiếp tục thí nghiệm thôi. - Lâm Phàm có một loại cố chấp với tu luyện, chỉ cần ở đâu có thời gian là lập tức lao vào tu luyện.
Về phần nghỉ ngơi ư, thôi đi, không tu luyện thì có khác gì ăn không ngồi rồi đâu.
Vận công theo một lộ tuyến khác.
Không bao lâu sau.
Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể có chút không ổn, khí huyết trong cơ thể triệt để không ổn định, có cảm giác tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Phàm không nói hai lời, rút trường kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, thẳng tay đâm mình một nhát.
Những lúc như thế này, chúng ta không cần lãng phí thời gian, không được thì làm lại, cùng lắm thì tự sát.
Điểm khổ tu +10.
Sau 10 giây tỉnh lại hắn liền tiếp tục tu luyện.
Hiện nay Lâm Phàm đang tinh thần phấn chấn, không hề sợ hãi, đặt trường kiếm ở trước mặt, thấy bất thường là cho mình một kiếm.
Đột nhiên, “Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân giai” phần còn trống lại phát sinh biến hóa, thêm một hàng chữ.
“Đồng Thiết Tôi Thể Quyết: tăng cường nhục thân, điểm khổ tu +1.
Cấp Hạ phẩm Nhân giai”
- Ôi đuỵt, tụt con mẹ nó lùi là thế íu nào.
Lâm Phàm bất lực chửi thề, coi như đếu nhìn thấy gì. Bất luận thế nào cũng nhất định phải để công pháp tăng cấp bậc.