Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 482 - Chương 482: Con Thẩm Vấn Thì Còn Vấn Đề Gì Nữa Chứ? (2)

Chương 482: Con Thẩm Vấn Thì Còn Vấn Đề Gì Nữa Chứ? (2) Chương 482: Con Thẩm Vấn Thì Còn Vấn Đề Gì Nữa Chứ? (2)

Lâm Phàm im lặng suy nghĩ một hồi, bắt đầu tự bổ trợ não bộ, kiến thức của hắn không phải loại bình thường, chẳng qua cũng chỉ là tu tiên thôi mà, còn những môn phái kia, hắn thật sự không để tâm lắm. Xem ra với tình hình hiện nay, người đến đây có thực lực rõ là má nó kém. Có điều theo như lời đối phương nói, còn có cường giả ở phía sau, chỉ là hiện tại cường giả chưa tới, mà là phái kẻ yếu tới đây, rốt cuộc là vì sao chứ? Chả lẽ là đánh trận đầu? Hay là điều kiện không cho phép, cho nên không thể đến. Việc này lại khiến cho người ta có chút nghi hoặc.

- Đồ nhi, thẩm vấn thế nào rồi?

Thiên Tu nghi hoặc hỏi.

- Thầy, đồ nhi đích thân ra tay, cái loại này còn có thể giấu giếm gì hay sao? Có điều tên xâm nhập này nói không chừng rất gian trá, kính xin thầy sưu hồn để đề phòng chính hắn ta đã quên mất điều gì đó.

Lâm Phàm nói.

- Ừm, vậy để thầy xem thế nào.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Tống Tiền, Thiên Tu vừa chỉ vào trên đầu hắn ta, ngay lập tức, vô số hình ảnh xuất hiện. Biểu cảm của Thiên Tu cũng dần dần biến đổi nhiều vẻ. Khi thu tay lại, Tống Tiền chết ngay lập tức.

- Đồ nhi, Chân Tiên giới này thật đúng là thú vị, không ngờ chỗ chúng ta lại có tên là Nguyên Tổ Chi Địa, hơn nữa cấp độ tu hành của bọn họ lại được phân chia như vậy. Gì mà Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện...

Thiên Tu nói có chút không thuận miệng.

- Thầy, không phải là Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư, Luyện Hư Hợp Đạo hay sao, cuối cùng chính là Tiên trong truyền thuyết, rất đơn giản.

Lâm Phàm nói.

Thiên Tu ngẩn người:

- Cái này con cũng biết sao?

Lâm Phàm cười đắc ý:

- Cái này thì có là gì, đồ nhi còn biết nhiều điều lắm.

Nói đùa chắc, chẳng lẽ tiểu thuyết kiếp trước đã đọc vô ích hay sao?

Có điều việc khiến hắn không biết phải làm sao chính là, Luyện Hư Hợp Đạo rốt cuộc tương ứng với cảnh giới gì ở nơi này, là Bán Thần cảnh, hay là Thần cảnh. Nếu như tương ứng như vậy thì sau này không phải mình vẫn còn một con đường rất dài sao?

- Thầy, đồ nhi nhớ ra một chuyện, cần phải đi làm một chút.

Hắn định đi tìm ếch xanh, chuyện này nhất định là nó biết rõ.

Thiên Tu nhìn ngọn nến ở bên cạnh, còn có thi thể của kẻ xâm nhập này, im lặng suy nghĩ. Không ngờ đồ nhi còn có sở thích này nữa.

- Không thể nào!

Hai chân Thanh Oa đứng trên đỉnh núi, nó có chút mơ màng, trời đất đại biến, trong khe hở có cường giả tới. Nhưng mà tình hình hiện tại lại khiến nó có chút thất vọng, đây có thể xem như là cường giả sao?

Cái tên ở nơi này bắt đầu phản kích, người còn chưa hạ xuống, thì tất cả đã xong rồi, như vậy cũng tệ quá đi.

Giấy vàng gục ở phía sau lưng Thanh Oa, suốt ngày cằn nhằn lải nhải. Lúc đầu Thanh Oa tranh cãi đến nỗi suýt chút nữa thì phát điên, nhưng hiện tại, Thanh Oa đã quen rồi, cho dù có ầm ĩ thế nào, nó cũng có thể thản nhiên đối mặt, thậm chí còn có thể đảm bảo tâm ếch không rung động.

Lạch cạch!

Đúng lúc này, Thanh Oa cảm giác được phía sau có người tới, mặc dù mắt ếch chưa nhìn thấy, nhưng mùi hương đó, lại khiến cho Thanh Oa run như cầy sấy, cái tên đáng sợ này sao lại có thời gian tới tìm nó chứ? Mình chính là ếch xanh đã sống mấy vạn năm, vốn không nên như vậy, nhưng hiện giờ, lại phải chịu đựng sự đối xử vô nhân đạo, điều này khiến nó vô cùng đau khổ.

Lúc này, sắc mặt Thanh Oa ngưng trọng, sau đó thả lỏng tâm ếch, biểu cảm dần dần có sự thay đổi, biến thành vẻ mặt ti tiện.

- Ôi, chủ nhân, sao ngài lại tới đây, Oa Oa lo cho ngài chết đi được!

Biểu cảm đó giống như rất quan tâm tới Lâm Phàm, thậm chí còn không dễ dàng gì nặn ra được hai giọt nước mắt.

Lâm Phàm cầm Thanh Oa ở trong tay, híp mắt lại, ứng phó với Thanh Oa này thì phải thận trọng một chút.

- Ta hỏi ngươi, ngươi có biết gì về Chân Tiên giới hay không?

- Chân Tiên giới? Chân Tiên giới gì cơ?

Thanh Oa ngây người, vẻ mặt mơ màng, hoàn toàn nghe không hiểu, tên đáng sợ này đang nói cái gì vậy, sau đó đột nhiên phản ứng lại:

- À, bổn Oa biết rồi, hóa ra không phải là thế giới mà bổn Oa ở trước đây, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng người từ thế giới của ta đến đây cơ.

Lâm Phàm bị Thanh Oa làm cho có chút mơ hồ. Có chuyện gì vậy? Hắn biết, Thanh Oa này mặc dù không đáng tin cậy nhưng có chút bản lĩnh, một khi trời đất đại biến thì sẽ khiến nó sợ hãi đến nỗi muốn chết muốn sống luôn.

Thế nhưng nhìn tình hình hiện tại, dường như ngay cả nó cũng có chút mơ hồ, rõ ràng nó cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.

- Thế giới của ngươi sao?

Lâm Phàm hỏi.

Thanh Oa nói:

- Chủ nhân, bổn Oa hiểu rồi, đây là thế giới khác tới, không giống với chỗ của ta, người ở chỗ ta vô cùng ghê gớm, độ tàn nhẫn cực kỳ kinh khủng, ngài đã bảo giờ chứng kiến cảnh tượng há miệng một cái là nuốt trọn mấy vạn ngươi chưa? Bổn Oa nói cho ngài biết nhé, người của chỗ ta ấy, quả thật là rất khủng khiếp, nuốt vào còn có âm thanh giòn tan, đôi khi nghĩ đến nó là ta lại thấy sợ.

- Ngươi nói cái gì vậy?

Lâm Phàm lắc lắc tay, khiến cho Thanh Oa chóng hết cả mặt. Thanh Oa sắp ói đến nơi rồi.

- Chủ nhân, ta thật sự không biết, việc này không giống với tình huống mà ta gặp phải, mặc dù không khác biệt lắm với ngày trước, nhưng tình hình hiện tại thật sự có điểm khác biệt rất lớn so với những gì ta biết. Bổn Oa thật sự trung thành với ngài, vì chủ nhân, đến tính mạng cũng có thể không cần nữa, cho nên chủ nhân, ngài cần phải đối xử tử tế với ta chứ.

- Thật sự trung thành như vậy sao?

Lâm Phàm nghi hoặc nhìn nó, hắn có sự ngờ vực rất lớn đối với Thanh Oa.

- Thật sự, thật hơn bất cứ thứ gì.

Thanh Oa rất nghiêm túc gật đầu ếch, nói đùa chứ, tên đáng sợ này rất kinh khủng, nếu như không thành thật một chút, thì sẽ rất khủng khiếp. Có điều, nó thật sự có chút nghi hoặc không biết đây rốt cuộc là tình huống gì, mặc dù học rộng tài cao, hiểu biết sâu rộng, nhưng thật sự chưa từng nghe nói đến “Chân Tiên giới” này.

Lâm Phàm suy nghĩ, thật ra hắn tràn đầy lòng hiếu kỳ về những điều chưa biết, hắn rất muốn biết, Chân Tiên giới này rốt cuộc là loại gì.

Thanh Oa thấy tên đáng sợ này đang trầm ngâm suy nghĩ, cũng không dám nói nhảm gì, có điều trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải thế giới bên mình tới là được. Bằng không thì, thật đúng là dọa chết người ta rồi, chỉ là nó cảm thấy cái gọi là Chân Tiên giới này má nó yếu quá đi, được phái đến chơi đùa chắc. Như lúc trước, trong khe hở kia có người muốn hạ xuống, thế nhưng kết quả sau cùng là gì? Vừa xuất hiện một bóng dáng thì đã bị đồng môn của tên đáng sợ này dùng “Pháo Thần Nguyên” nổ cho đến mảnh vụn cũng chẳng còn rồi.

Việc này ngẫm lại đúng là đáng buồn, có phần khiến người ta không nhìn được nữa.

Lâm Phàm bỏ Thanh Oa xuống, có vẻ nghi hoặc, Thanh Oa nói nó cũng không biết, như vậy không phải chứng minh rằng thế giới mà Thanh Oa ở cũng thường xuyên đi xâm lược, chỉ là rất khủng bố mà thôi.

Do đó, từ trên tổng hợp lại, hắn đã rút ra được một vài nhận xét.

Đó chính là “Chân Tiên giới” này có thể yếu hơn nơi này, hoặc là hơi mạnh một chút, còn thế giới của Thanh Oa thì rất mạnh.

- Rất có khả năng chính là như vậy.

Thanh Oa thấy tên đáng sợ này không định đùa bỡn mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem như đã tránh được một kiếp rồi.

- Sư huynh…

Lúc này, tiếng của Lữ Khải Minh truyền đến.

Lâm Phàm nhìn lại, đám Lữ Khải Minh đã trở lại rồi, một số đệ tử do Lữ Khải Minh lãnh đạo tiến đến phía dưới khe hở hiện giờ quay trở lại, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.

- Thanh Oa, thành thật một chút, nhớ được cái gì, thì nhanh chóng nói cho ta biết.

- Vâng, yên tâm đi chủ nhân, bổn Oa sống là người của ngài, chết là ma của ngài, chỉ cần ta biết thì sẽ có gì nói đấy.

Đầu của Thanh Oa không khác gì trống lắc, di chuyển lên xuống, mặt ếch xanh biếc cũng rất nghiêm túc.

Sau khi thấy tên đáng sợ rời đi, Thanh Oa thở phào nhẹ nhõm:

- Không tồi, cuối cùng cũng lừa được, Chân Tiên giới rốt cuộc là thế giới gì, sao lại chưa từng nghe tới nhỉ? Thực lực như vậy mà cũng dám đi xâm lược, bọn chúng xong đời rồi, bị tên đáng sợ này để ý, thì cũng không biết là ai đi xâm lược ai nữa.

Chỉ cần không phải thế giới của nó đi xâm lược, vậy thì không có quan hệ gì với nó hết, tiếp tục quay về nghỉ ngơi.

- Sư đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Phàm hỏi, gần đây “Pháo Thần Nguyên” này tiêu hao hơi nhiều nguyên tinh, nhưng lại khiến cho các sư đệ sư muội bắn pháo rất sảng khoái. Chỉ có điều cho dù có sảng khoái hơn nữa, thì cũng không thể nào sảng khoái bằng cây gậy răng sói của hắn.

- Sư huynh, khi bọn đệ ngăn cảm xâm lược, thì phát hiện ra một đám người xâm lược tới, sau đó các sư huynh đệ đã bắt được bọn họ, bây giờ chúng ta nên xử lý như thế nào đây?

Lữ Khải Minh hỏi.

- Bao nhiêu người?

Lâm Phàm hỏi, thật không ngờ các sư đệ lại lợi hại như vậy, thế mà cũng bắt được tù binh rồi.

- Tổng cộng có hơn ba trăm người, bản lĩnh của bọn họ rất kỳ lạ, có người biết phóng hỏa, có người biết phun nước, các sư đệ để bắt được bọn họ cũng phải tốn một chút công sức, song may mà không có thương vong.

Lữ Khải Minh nói.

Lâm Phàm lặng im một lúc.

Bình Luận (0)
Comment