Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 492 - Chương 492: Tôi Không Có Đánh Đâu Nha (2)

Chương 492: Tôi Không Có Đánh Đâu Nha (2) Chương 492: Tôi Không Có Đánh Đâu Nha (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

-----------------------

Làm sao lại có nhiều người như vậy? Mà ông ta phát hiện ánh mắt những người thổ dân này có chút không đúng, dường như đang bất mãn, đồng thời bên trong tia bất mãn này còn có chút ghét bỏ.

- Mẹ nó, một đám người chúng ta đợi nửa ngày, vậy mà xuất hiện hai đứa ngu?

Chế Tài bất mãn nói, cực kì khó chịu, vốn dĩ tưởng rằng sẽ có rất nhiều người đến, bây giờ lại làm cho ông ta thất vọng đến cực điểm.

Trong lòng Lâm Phàm cũng cảm thấy bất mãn, hơi có vẻ thất vọng nhưng vẫn hô lớn một tiếng:

- Đều lên cho ta, đưa hai người này xuống!

- Lên!

Ầm ầm!

Đám người đột nhiên bay lên trời, mặt đất không chịu nổi áp lực như vậy, trực tiếp nứt toác ra. Lập tức, trời đất rung chuyển, số lượng lớn Bán Thần đánh về phía hai người.

Vốn dĩ một mặt bình tĩnh của Hạng trưởng lão khi nhìn thấy tình huống này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

- Sư huynh, đây là thổ dân cường giả.

- Không nghĩ tới lại rơi vào bẫy, nhìn pháp lực của ta lợi hại ra sao đây.

Lúc này, Ti Thiên Đồ vung tay áo một cái, một tòa tiên khí quấn quanh bảo pháp rồi trôi nổi đi, sau đó không ngừng xoay tròn trên không trung, dần dần lớn hơn.

- Càn Khôn Huyền Thiên Tháp, ép!

Trong chốc lát, Càn Khôn Huyền Thiên Tháp bộc phát ra vô số hào quang óng ánh, đánh về phía bọn người Lâm Phàm. Lâm Phàm nói:

- Tùy tiện mà làm, có điều nhớ kỹ để lại người sống.

- Được. - Bọn người Thánh Chủ đáp, ngược lại không có để trong lòng những ánh hào quang sáng chói này.

- Phá tháp này có chút vất vả.

Lâm Phàm bật hết hỏa lực, bóp bóp năm ngón tay, đột nhiên đấm ra một quyền.

- Không biết tự lượng sức mình, vậy mà lại liều mạng với Càn Khôn Huyền Thiên Tháp của lão phu.

Ti Thiên Đồ liên tục cười lạnh, thổ dân không hổ là thổ dân, một chút đầu óc cũng không có.

Ầm!

Một quyền va chạm cùng Càn Khôn Huyền Thiên Tháp, tia sáng lộng lẫy bắn ra, mà cái tháp Huyền Thiên càng run rẩy hơn.

Răng rắc!

Mặt ngoài tháp Huyền Thiên có vết rạn, sắc mặt Ti Thiên Đồ liền thay đổi, có chút không dám tin, Càn Khôn Huyền Thiên Tháp của ông ta lại bị làm hỏng bởi một quyền của thổ dân. Việc này làm sao có thể? Mà khi kịp phản ứng lại phát hiện mà mấy bóng người đánh tới thì lập tức kinh sợ, chỉ bắt pháp quyết.

- Năm tiên...

Pháp quyết còn không được thi triển ra, lập tức vỡ vụn ra bốn phía. Ông ta kinh hãi, trong nháy mắt thi triển thân pháp, lại biến mất ngay tại chỗ khiến bốn vị Bán Thần rơi vào khoảng không.

Chỉ là, trong lúc Ti Thiên Đồ xuất hiện lại phát hiện ra chẳng biết lúc nào, một thổ dân đã xuất hiện bên cạnh ông ta.

Lâm Phàm một phát đã bắt được tóc dài của Ti Thiên Đồ, đột nhiên đánh một quyền vào bụng.

Ầm!

Bị đấm một quyền, hai mắt Ti Thiên Đồ đột nhiên lồi ra, tiên y bảo hộ trên thân người đều bị phá thành mảnh nhỏ, khó mà ngăn cản.

- Làm sao có thể, thổ dân làm sao có thể mạnh như vậy?

Ông ta không dám tin, trên người ông ta mặc thế nhưng lại là tiên ý chất lượng kém, chỉ đủ để ngăn chặn một kích Luyện Hư Hợp Đạo toàn lực của tu sĩ.

- Sư đệ, ngươi chạy mau, thổ dân nơi này quá mạnh.

Ti Thiên Đồ trừng tròng mắt lên quát nhưng khi ánh mắt nhìn về phía sư đệ lại muốn rách luôn cả mí mắt. Chỉ nhìn thấy sư đệ bị một đám thổ dân vây đánh, hơn nữa còn không nhìn thấy thân ảnh của sư đệ, chỉ có thể nghe được âm thanh từng đợt kêu thảm thiết cùng chửi rủa.

- Mẹ nó, phế như vậy, lại còn để chúng ta đợi lâu như thế, nhìn bổn quân chủ còn không đánh ngươi ra phân.

Chế Tài Quân Chủ đạp lên mông Hạng trưởng lão một cước lại một cước.

- Sư huynh, cứu ta - Tiếng kêu thảm thiết của Hạng trưởng lão truyền đến.

Lâm Phàm nói:

- Đừng giết chết, còn có tác dụng.

Thần Trật Quân Chủ nắm lấy đầu của Hạng trưởng lão, một bàn tay lại một bàn tay ném đi. \

- Được.

Thiên Dụ Quân Chủ cùng Thần Phạt quân chủ cũng mặt ủ mày chay tùy ý vuốt vuốt, một chút hào hứng cũng không có, thật là quá yếu.

Đồng thời, một đám Bán Thần đứng xem, không có chỗ để nhúng tay vào.

Bọn hắn một đám Bán Thần đi lên vây đánh, tên này ngay cả một chiêu cũng không ngăn cản, thật sự khiến bọn hắn có chút thất vọng, cường giả giới Chân Tiên chính là như vậy sao? Lấy tình huống của bọn hắn mà nói, tối đa cũng chỉ là Bán Thần phổ thông mà thôi.

Lúc này, ánh mắt Lâm Phàm nhìn về tên trước mặt này, lại đấm ra một quyền, sức mạnh trực tiếp xuyên thấu phần bụng của đối phương, hóa thành cột sáng xông thẳng tới chân trời.

Cả người Ti Thiên Đồ cong lại, thổ huyết từng ngụm từng ngụm, hơi thở càng ngày càng yếu đi.

Phổ Đế Sa muốn đi lên động thủ, lại bị Lâm Phàm ngăn lại:

- Đừng đánh, sẽ chết.

- Ta một lần cũng chưa đánh đâu nha.

Phổ Đế Sa sững sờ kháng nghị nói, chờ lâu như vậy, chí ít cũng cho ông ta đụng một cái chứ, để chứng minh lần chờ đợi này cũng không có uổng phí. Nhưng bây giờ lại nói cái gì vậy? Sẽ chết, cái này... Ngươi đánh sướng rồi, cũng không thể không để ý cảm nhận của người khác như vậy chứ.

- Nếu còn đánh sẽ chết, không thể đánh.

Lâm Phàm mới đánh hai quyền, lại không nghĩ rằng tên này đã không chịu nổi, vốn nghĩ đây nhất định là cường giả, bởi vậy mới bật hết hỏa lực, thật không nghĩ đến có chút thất vọng. So với Bán Thần phổ thông chỉ mạnh một chút mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.

Càn Khôn Huyền Thiên Tháp kia bị đánh ngã dưới đất, mặt ngoài có một vết rạn, khí linh trong đó run như cầy sấy. Quá kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng! Bọn thổ dân này thật sự quá mạnh.

Run lẩy bẩy. Tuyệt đối không thể ở lại. Mắt thấy những thổ dân này không có chú ý tới, ông ta lập tức bay lên trời, bay vào khe hở trên đó mà đi.

- Muốn chạy sao.

Thiên Tu một mực cũng không động thủ, nhìn thấy đồ chơi rác rưởi kia đột nhiên muốn đi liền dùng năm ngón tay mà bắt lấy.

Trong lòng khí linh của tháp Huyền Thiên kinh hoảng, liều mạng chạy. Thế nhưng áp lực quanh thân càng lúc càng lớn.

Ầm! Cuối cùng nổ bể ra.

Thiên Tu ngạc nhiên:

- Đồ vật thú vị.

Mà đúng lúc này, bên trong khung cảnh bắn nổ, có một luồng ánh sáng trực tiếp tiến vào trong cái khe. Bản thân khí linh của tháp Huyền Thiên bị trọng thương, trực tiếp thăng thiên. Mới vừa vặn giáng lâm nha, làm sao lại biến thành dạng này.

- Điểm sáng vừa nãy kia giống như có linh tính.

Thần Vân đại sư nói.

Thiên Tu bóp nát cái tháp đồ chơi kia, cũng đã thu tay lại, thật sự không nghĩ đến còn có cái gì giấu ở trong đó.

- Cái này có lẽ chính là pháp bảo có linh mà người xâm nhập nói tới, cũng chính là khí linh.

Ông sưu hồn những đệ tử kia, biết được giới Chân Tiên có pháp bảo có thể nói chuyện, tuy nói rằng có chút tương tự với bảo bối ở nơi này của bọn hắn nhưng không thể không thừa nhận pháp bảo của giới Chân Tiên càng lợi hại hơn, càng thần kỳ hơn. Lúc vừa mới bắt lại, loại pháp bảo tháp kia, rõ ràng có một cỗ lực rất mạng bao phủ, nhưng bởi vì thực lực của bản thân mạnh mẽ, mới có thể trực tiếp bóp nát nó.

- Nếu như cái khí linh này có thể bỏ chạy trở về, đây chẳng phải là nói chúng ta cũng có thể xuyên qua cái khe hở này đến giới Chân Tiên.

Thần Vân đại sư mở miệng nói, khi những cái khe hở này xuất hiện, ông ta cũng cảm giác qua nhưng khi xâm nhập vào bên trong, cảm giác này đều bị hao mòn hết. Đang không biết rõ, rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiến vào.

Thiên Tu cười nói:

- Thần Vân, những người này giáng lâm, không đi đánh một chút sao?

Thần Vân đại sư đưa ánh mắt nhìn, một đám Bán Thần vây quanh người ta, còn có người đứng bên cạnh. Muốn đi lên phía trước nhưng lại không có vị trí, chỉ có thể lo lắng suông.

- Thiên Tu, ngươi nhìn bên đó còn có chỗ để đứng?

Giờ phút này, một đám Bán Thần đang bao vây hai tên giáng lâm kia lại, còn có một số Bán Thần, căn bản không có chỗ nhúng tay, ngay cả chỗ để chen vào bên trong cũng không có, cái này còn có thể đi vào thế nào.

Bình Luận (0)
Comment