…
Nguyên Tổ Chi Địa.
Trong một sơn động nào đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời.
- Đau quá, đau quá!
Liễu Nhược Trần sắc mặc trắng bệch, mồ hôi đầy mặt, cô ta sắp điên rồi, đến bây giờ cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì.Từ sau khi có thai mà chẳng biết tại sao cô ta liền không trở lại tông môn.Cô ta không muốn bất kỳ nào biết mình có thai, liền không dám trở về, sợ Viêm Hoa tông Lâm Phàm giết nàng.
Chỉ là, hiện tại Lâm Phàm rất bận, làm sao còn có thời gian để quản mấy chuyện này.
Lúc này, đầu óc Liễu Nhược Trần trống rỗng, cảm thấy bản thân cách cái chết không xa nữa, loại cảm giác tê liệt bên dưới, khiến cô ta cảm nhận được việc thống khổ nhất trong đời người, e rằng chính là chuyện này.Thậm chí, cô ta vẫn còn là hàng nguyên kiện nhưng cứ mạc danh kỳ diệu như vậy mà trở nên không phải nữa.
Qua hồi lâu, tiếng trẻ con khóc vang lên.
Liễu Nhược Trần cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhõm, chỉ là khi ánh mắt nhìn thấy đứa bé trần truồng, trong mắt cô ta lóe ra lửa giận và sát ý vô tận.Tất cả của cô ta, đều bị đứa bé này phá hủy rồi, không còn cái gì nữa.Kéo lấy thân thể mỏi mệt, đi đến trước mặt đứa bé.
Lúc này, đứa bé nằm trên mặt đất, mở to đôi mắt tròn trịa, không khóc cũng không náo, giống như đang ngây người.
- Đều tại ngươi, đều tại ngươi hủy đi tất cả của ta.
Lòng dạ của Liễu Nhược Trần cực sâu, ở Thánh Đường tông nhẫn nhịn lâu như thế, mục tiêu chính là trở thành cường giả khống chế tất cả nhưng sau này bởi vì Lâm Phàm mà tất cả đều không còn.Mà bây giờ, bởi vì đứa bé này mà càng đẩy cô ta vào vực sâu vạn trượng.
- Chết cho ta.
Liệu Nhược Trần lộ vẻ điên cuồng, một chưởng đánh về phía đứa bé, hiển nhiên là muốn ra tay giết chết.Chỉ là khi mà bàn tay sắp đánh đến đứa bé lại phát hiện, bàn tay nhỏ nhắn non nớt của đứa trẻ nâng lên, nhẹ nhàng vỗxoạt xoạt một tiếng. Đôi mắt của Liễu Nhược Trần hoàn toàn mơ hồ.
Bật lên một tiếng kêu thảm thiết.
Nơi cổ tay kia, sưng đỏ một mảng, cánh tay bị đánh gãy.
- Đồ khốn nạn!
Liễu Nhược Trần gầm thét, lần nữa đánh tới, cô ta không tin đến cả một đứa bé cũng giết không nổi.
Chỉ là khi gần đụng tới đứa bé, chỉ thấy đứa trẻ này đột nhiên tiểu tiện, một nước trực tiếp vọt tới mặt của Liễu Nhược Trần.
Ầm ầm!
Một cỗ sức mạnh kinh khủng bộc phát ra ngoài, trực tiếp đập Liễu Nhược Trần lên trên vách tường, hãm sâu trong đó, ngay cả khâu cũng không nhất định có thể khâu được.
- Sao có thể như thế được.
Liễu Nhược Trần mơ hồ, đứa bé hủy hoại tất cả của cô ta mạnh đến như thế sao.
Nước tiểu phun trên mặt cô ta, chậm rãi chảy xuống dưới lại khiến cho đầu óc của cô ta nhất thời tỉnh táo lại.Cô ta cảm thấy dường như phát hiện một việc gì đó vô cùng khủng khiếp.
Đứa bé này là do cô sinh ra mà vừa mới chào đời đã có sức mạnh mạnh như thế rồi, vậy nếu như sau này lớn lên, chẳng phải sẽ càng kinh khủng hơn sao.
Viêm Hoa tông, Thánh Đường tông, Lâm Phàm, các ngươi đều phải chết.
- Ha ha ha ha!
Lập tức, Liễu Nhược Trần cười như điển, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ vô cùng kinh khủng.
Kẽo kẹt!
Liễu Nhược Trần từ trên vách tường chậm rãi xuống, không còn chứa sát ý, nói rất dịu dàng:
- Con trai, ta chính là mẹ của con.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bình tĩnh lại dễ thương kia, cô ta chậm rãi dựa vào, muốn ôm lấy.
Chỉ là khi gương mặt này gần kề đứa bé thì nó nhíu mày, có một cỗ mùi khai, bàn tay nhỏ vung vẩy, đột nhiên đánh lên khuôn mặt Liễu Nhược Trần.
Ầm!
Liễu Nhược Trần như là vòng xoáy của con thoi, bay ra xa.
- Lợi hại, rất lợi hại, không ngờ đến Liễu Nhược Trần ta, vậy mà lại được sự chiếu cố của trời đất mang thai người này. Cho dù bản thân không cách nào đạt đến mức độ này nhưng lại có thể mẹ tròn con vuông.
Cô ta đã có ý nghĩ điên cuồng, đó chính là bồi dưỡng đứa bé này cho cô ta sử dụng, cuối cùng dùng đứa bé này để bọn họ biết được thế nào mới là kinh khủng.
Mặc dù, khuôn mặt này đã sưng lên nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến tâm trạng phấn khởi của cô ta, khi nhìn sang đứa bé kia giống như là nhìn thấy tuyệt thế bảo bối vậy.
…
Chân Tiên Giới.
Lâm Phàm vào ở trong thành trì, ngồi xếp bằng tu luyện, Bán Thần đã bắt đầu đi tản tin tức, nhìn xem Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung rốt cuộc có ý nghĩ gì.Còn hắn thì đang tu luyện, tuy là đã bước vào Bán Thần nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn cách cảnh giới mà hắn muốn đạt đến rất xa.
- Giá trị khổ tu thật là khó trộn lẫn, thời gian yêu cầu, cũng có chút kinh khủng.
- Thăng cấp. Hỗn Nguyên Địa Thân.
Lẩm nhẩm trong lòng.
Môn công phu này Địa Nguyên Chung vốn có, thuộc về ngạnh công, không giống với những Tiên Pháp kia.
- Tiêu hao hai mươi vạn điểm tích lũy.
“Hỗn Nguyên Địa Thân, tầng một”.
Lập tức, trong thân thể có cỗ sức mạnh bộc phát ra ngoài, chỉ là cỗ sức mạnh này với Thiên Địa Chi Lực có chút khác biệt, hiển nhiên chính là pháp lực, chỉ có điều căn nguyên vẫn như nhau, không phải chỉ là sức mạnh thôi sao.
- Thăng cấp.
Với điểm tích lũy trước mắt, vẫn có thể tăng thêm một tầng.
Tiêu hao bốn mươi vạn điểm tích lũy. “Hỗn Nguyên Địa Thân, tầng hai”.
Khi thăng cấp lên đến tầng hai, trong cơ thể lại có sức mạnh dâng trào, chỉ có điều so sánh với dung lượng bên trong hiện giờ thì vẫn là hạt cát trong sa mạc như cũ.
- Thật thê thảm, dựa theo tình hình này mà nói, muốn bước vào Thần Cảnh, vẫn còn đoạn đường rất dài.
Hắn có chút đau đầu, Thần Cảnh quá khó, coi như là như vậy cũng không thể đánh tan lòng tin của hắn. Cho dù là như thế nào cũng phải bước vào Thần Cảnh, bằng không thì nói chuyện cũng không đủ khí phách.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm vẫn luôn tu luyện, tích lũy giá trị khổ tu, mà tin tức này cuối cùng cũng lan truyền ra ngoài.
Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, sắc mặt Triêu Bạch Đế có chút khó coi, thậm chí có chút bất đắc dĩ.
- Các người nói xem, bây giờ nên làm như thế nào? Những thổ dân Nguyên Tổ Chi Địa kia muốn giết trưởng lão phái ta, bọn họ đây là muốn ép chúng ta ra mặt.
- Chưởng giáo, chuyện này không thể đợi, cho dù là thổ dân ép chúng ta ra mặt, chúng ta cũng phải đi, nếu không phái chúng ta tổn thất những vị trưởng lão kia nhưng là tổn thất nặng nề.
Một vị trưởng lão nói.
- Thật là một đám súc sinh, tại sao nhất định phải dây dưa phái chúng ta.
Tiên Đạo Thập Môn, Ma Đạo, Yêu Đạo, nhiều môn phái như vậy, tại sao chỉ nhắm vào mỗi bọn họ.Triêu Bạch Đế có chút khóc không nói nên lời, cảm thấy những thổ dân này thực sự khinh người quá đáng.Đây rõ ràng chính là không đặt Thiên Cung bọn họ vào trong mắt.
Có trưởng lão trong lòng nói thầm, này cũng không thể trách người ta được, ai bảo phái của bọn họ khi khe hở mở ra thì xuống dưới trước tiên, còn hao tổn nhiều trưởng lão trong tay người ta như vậy.Những thổ dân này lại không ngốc, rõ ràng có con tin trong tay còn ức hiếp môn phái khác làm gì.Chỉ có thể nói, lần này coi như là Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung bọn họ vận khí không tốt.
- Chưởng giáo, vậy rốt cuộc chúng ta có cứu hay không?
Trưởng lão hỏi.
Triêu Bạch Đế hít sâu một hơi:
- Cứu, sao có thể không cứu.
Trưởng lão trong lòng than khổ, cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, đồng thời cũng vô cùng hối hận, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung bọn họ gây ra sơ suất lớn như thế, bây giờ thì thành bi kịch mất rồi.
Các môn phái khác đều đã biết sự việc này, đối với bọn họ mà nói, việc này không liên quan gì đến bọn họ, đương nhiên vở kịch này vẫn muốn xem, không biết Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung này rốt cuộc muốn làm gì.Chẳng lẽ cả môn phái đều ra trận, đánh một trận ngươi sống ta chết với những thổ dân này hay sao? Nếu như là như vậy thì thật sự là vui tai vui mắt.
Lại một thời gian sau, người dân Bạch Đỉnh Thành đã tiếp nhận tình hình hiện tại.Chỉ là khoan hãy nói, những người này đối với họ cũng không tệ, cho nên cũng trở về cuộc sống thường ngày.
Khoảng thời gian này, giá trị khổ tu tăng lên hơn một nghìn vạn. Mỗi ngày tu luyện không ngừng nghỉ, một ngày liền có thể tăng lên gần hai trăm sau mươi vạn giá trị khổ tu, tốc độ ngược lại cũng không chậm.
Đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đạp lên trời cao.
Ở ngoài thành, có một tòa bệ đá, mười ba vị trưởng lão ngồi xổm ở đó, trên mặt mỗi người đều mang theo ưu sầu.
- Chuyện này liên quan gì đến ta, ta là trưởng lão Tiên Kiếm phái, không phải Thiên Cung.
Tả Vân Phi bất đắc dĩ nói, một mình ông ở đây vô cùng cô đơn, nếu như Tiên Kiếm phái cũng có người bị bắt đến đâythì ngược lại sẽ cảm thấy mình có một người bạn, chắc có lẽ sẽ không sợ hãi và nhàm chán đến vậy.Nhưng mà rất tiếc, những tên xung quanh đây toàn bộ đều là Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
- Này, ta nói chứ có khi nào chưởng giáo của các người sẽ không đến cứu các ngươi hay không? Sao ta cảm thấy chưởng giáo của các ngươi rất nhát gan, nhiều ngày như vậy rồi cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tả Vân Thiên hỏi.
Đồng thời đối với những tên này cũng ấp ủ lòng thông cảm sâu sắc, theo sai người rồi, chính là khổ như vậy.