Bán Thần và đệ tử của các tông nhanh chóng rút đi.
Lúc trước thế như chẻ tre, không ai ngăn được, gặp thần giết thần, đụng ai là làm thịt hết. Bây giờ trùm tới dẫn đến bàn cờ lật ngược.
Thiên Tu túm cánh tay Lâm Phàm, mắt lộ tia cầu xin:
- Đồ nhi hãy nghe lời vi sư.
Làm lão sư, lão đã chuẩn bị tinh thần, lần này khác với trước kia, giữ dáng vẻ bình tĩnh thì rất giả.
Lâm Phàm nhìn Thiên Tu:
- Lão sư, đừng như vậy, ngài tin đồ nhi một lần được không? Đồ nhi thật sự không sao, lén nói cho lão sư biết, nhớ đừng lộ ra với ai. Thật ra đồ nhi không phải người mà là thần, đồ nhi là thần ngụ trên chín tầng trời.
Thiên Tu híp mắt, cảm giác bị đồ nhi bảo bối coi thường chỉ số thông minh.
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Đồ nhi có thể nói câu nào đáng tin cho vi sư nghe được không? Đồ nhi làm vậy khiến vi sư rất khó xử.
Thu một đồ nhi nói chuyện bỡn cọt như vậy làm tổn thương trái tim già của lão quá, mãi mãi không biết khi nào đồ nhi nói thật.
Biểu tình của Thiên Tu bỗng thay đổi, Lâm Phàm đặt tay lên vai lão, nghiêm túc và nghiêm chỉnh nói:
- Lão sư, lần này đồ nhi nói nghiêm túc, đồ nhi thật sự sẽ không sao. Lão sư hãy mang các sư đệ đi về trước, đồ nhi bảo đảm, thề là mình sẽ an toàn rời khỏi đây.
Thiên Tu định nói gì nhưng khi nhìn vào mắt đồ nhi thì không nói nên lời, cuối cùng gật đầu nói:
- Được rồi, vi sư tin ngươi, nhưng ngươi không thể lừa vi sư.
Lâm Phàm mỉm cười, rốt cuộc thuyết phục được lão sư:
- Vâng!
Lâm Phàm nói thật, tuy hắn không đánh lại đám người kia nhưng muốn giết hắn thì không thể nào, dù trời có sập xuống cũng không thể.
Đừng hỏi tại sao hắn tự tin như vậy, hắn oách vậy đấy.
- À phải rồi lão sư, khi đi nhớ đừng quên tòa thành kia, nó là đồ của chúng ta.
Tòa thành trì kia không tệ, nếu để lại chỗ này thì uổng phí công sức lúc trước.
Đến Chân Tiên giới tất nhiên phải mang ít đồ kỷ niệm về mới không uổng chuyến này.
Thiên Tu chịu phục:
- Đã lúc này rồi còn nghĩ những thứ đó.
Đồ nhi của lão không thấy chút áp lực gì sao? Bị người bao vây kín còn nghĩ mấy thứ khác.
Hết cách, đồ nhi đã dặn như thế thì lão còn nói gì được. Thiên Tu hóa thành luồng sáng, giương tay, thành trì bay vào tay lão, thủ đoạn không tầm thường.
Tả Vân Phi kêu lên:
- Trời ạ, đám người dân bản xứ tham lam quá!
Lúc này rồi còn muốn mang đồ về.
Nhưng nhìn các dân bản xứ lục tục rút lui thì lòng Tả Vân Phi rất vui vẻ, còn rất tự hào. Nhìn thấy chưa, đây là thực lực của Chân Tiên giới.
Ba mươi hai vị thái thượng trưởng lão đứng giữa hư không để mặc nhóm dân bản xứ rời đi, ở trong mắt họ thì những người đó không quan trọng.
Mục đích duy nhất của Động Côn là cứu về chưởng giáo, trưởng lão của môn phái, giảm tổn thất xuống thấp nhất.
Còn việc dân bản xứ dời thành trì thì Động Côn không quan tâm, đến đẳng cấp như họ xem bình dân như con kiến. Một tòa thành trì có sao, nhân khẩu trong Chân Tiên giới nhiều như biển. Đôi khi một số tu sĩ ma đạo tu luyện công pháp, luyện chế ma bảo liên tục đồ mấy tòa thành. Một số yêu đạo đại năng một hơi nuốt trọn một tòa thành trì, tất cả là chuyện vặt không đáng để bụng.
Khi Thiên Tu dẫn các đệ tử rời đi, bọn họ nhìn Lâm Phàm ở phía xa. Có đệ tử khóe mắt ướt nước, bọn họ không ngờ sự việc sẽ phát triển đến mức này.
- Sư huynh, chúng ta chờ sư huynh trở về!
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm một cái rồi dứt khoát mang đệ tử tông môn chui vào khe nứt, biến mất.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ài, đều đi hết. Không ngờ lần phản công này thất bại, thật khiến người khó chịu.
Phản công tràn ngập kích tình vậy mà thất bại, nhưng cũng cho Lâm Phàm nhìn rõ tình huống của Chân Tiên giới.
Có nhiều cường giả, rất thú vị, thú vị hơn vùng đất Nguyên Tổ nhiều.
Ngẫm lại trong vùng đất Nguyên Tổ cao nhất mới có Bán Thần cảnh, đương nhiên trừ lão sư ra không ai đánh lại Lâm Phàm. Tuy vùng đất Nguyên Tổ còn nhiều bí mật nhỏ nhưng không biết các cường giả mang bí mật đó ẩn giấu chỗ nào, muốn tìm cũng không thấy.
Giọng Động Côn vang dội như chuông chấn động thiên địa:
- Được rồi, thả người!
Nếu là đệ tử bình thường e rằng không chịu nổi, chỉ riêng thanh âm đã chấn chảy máu miệng mũi.
Lâm Phàm không nhúc nhích, thầm nghĩ nơi này có ba mươi ba tù binh, nếu giết hết tính sơ được ba mươi ba vạn điểm.
Ba mươi ba vạn ít ỏi, nhưng hắn cũng không phải loại người vung tiền như rác, con nhà nghèo tự lập sớm, bản tính tiết kiệm. Nếu bỏ qua số điểm này dù hắn có thể tha thứ cho mình thì ông trời cũng sẽ không tha.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Chờ chút, để ta suy nghĩ một giây đã.
Động Côn tức giận hỏi:
- Ngươi muốn lật lọng?
Thiên địa rung ring theo, Động Côn làm thái thượng trưởng lão, tu vi Chân Tiên mà chịu giao dịch với dân bản xứ là đã cho hắn mặt mũi, không ngờ dân bản xứ này còn dám nói nhảm nhí, đáng giận.
- He he, ngươi biết quá nhiều.
Lâm Phàm bỗng tung nắm đấm, lực lượng cuồng bạo nghiền áp.
Triêu Bạch Đế bị trúng đòn đầu tiên, mặt biến sắc quát lớn:
- Không!!!
Chớp mắt người Triêu Bạch Đế nổ tung.
Điểm vào tay.
Lực lượng chưa ngừng lại, nghiền áp tới trước.
Hoàng Nhân trưởng lão con ngươi co rút, mắt trợn to, cảm giác toàn thân bị lực lượng bao bọc rồi nổ tung.
Động Côn tức giận quát:
- Muốn chết!
Động Côn lập tức ra tay, pháp lực mênh mông vô tận bắn thẳng tới chỗ Lâm Phàm.
Lâm Phàm lại tung ra nắm đấm:
- Mợ nó, ra tay nhanh vậy, không đánh lại, chuồn thôi!
Hắn phải đấm thêm một cú rồi mới chạy thật xa, một giọt máu rơi xuống rìa khe hở.
Điểm liên tục tăng lên.
Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung mất mát trưởng lão rất nặng, Tả Vân Phi trơ mắt nhìn Tống sư huynh bị đánh thành thịt nát, mặt biến sắc.
Đường Thiên Nhật nhìn thân thể đám người Dịch Đạo Lăng nổ tung, sợ hết hồn ngã ngồi dưới đất.
Lực lượng kia đã ập tới gần họ.
Khi Đường Thiên Nhật, Tả Vân Phi cho rằng cái chết sắp tới gần thì phát hiện một luồng tiên quang bắn tới chấn vỡ lực lượng kia.
Tả Vân Phi phản ứng lại, mừng muốn khóc:
- Đa tạ ơn cứ mạng của thái thượng trưởng lão!
Cứ nghĩ chết chắc không ngờ được thái thượng trưởng lão cứu.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, điên cuồng chạy trốn, tính nhẩm tin báo điểm.
- Tình huống gì? Sao chỉ có ba mươi mốt điểm?
Lâm Phàm luôn tính nhẩm, đợi thật lâu nhưng không có tin báo điểm mới, hắn biết có hai người gặp vận may từ trên trời rơi xuống, không chết.
Động Côn nổi giận đùng đùng:
- Dân bản xứ đáng giận, ngươi tội đáng muôn chết!
Lửa giận ngưng tụ thành thực chất thiêu đốt bầu trời.
Động Côn không ngờ dân bản xứ sẽ lật lọng, giết chưởng giáo, trưởng lão môn phái ngay trước mắt lão, đây là cố ý hủy Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Rút gân lột da là nhẹ, chờ lão bắt được hắn sẽ rút thần hồn.
Lâm Phàm lo chạy xa thật xa:
- Bản phong chủ có chết hay không liên quan gì ngươi? Một đám khùng, nói gì cũng tin, có giỏi thì đến chém ta!
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm cảm giác chạy đến đây là vừa, bước chân ngừng lại.
Đám người Động Côn luôn rượt theo sau cũng tạm dừng, bọn họ không ngờ dân bản xứ chạy nhanh như vậy, bọn họ không thể bắt kịp.
Lâm Phàm giơ tay:
- Tất cả chờ chút.
Hắn trầm tư giây lát, ngước đầu nói:
- Không phải bản phong chủ thổi phồng nhưng các ngươi đều là đồ bỏ.
- Hữu Sắc Nhãn Tình!
Đôi mắt Lâm Phàm bắn ra lực lượng kỳ diệu, ba mươi hai vị cường giả Thần cảnh đứng trong không trung như nổi điên lao đến.
Thấy đông đúc người áp sát không làm Lâm Phàm sợ:
- Lợi hại, Hữu Sắc Nhãn Tình đúng là bá đạo.
Làm nam nhân thì không thể lùi bước, muốn làm phải làm triệt để.
- Đến đây!
Đám đông nhấn chìm Lâm Phàm.
- Đệt, các ngươi quá cầm thú!
Không có động tĩnh quá lớn, chỉ chốc lát Lâm Phàm đã biến mất trong thiên địa.
Sau khi Lâm Phàm chết Động Côn tỉnh táo lại, tức giận rít gào:
- Dân bản xứ này tội đáng muôn chết, chết không toàn thây đã là khai ơn!
Bốn vị thái thượng trưởng lão của Thiên Cung rất đau lòng, không ngờ môn phái mất mát nặng nề như vậy. Chưởng giáo đã chết, trưởng lão cũng chết gần hết, chỉ còn một người sống sót.
Sau này biết làm sao đây?
Lâm Phàm đã tỉnh lại:
- Quả nhiên rất mạnh, không có chút cơ hội đánh trả.
Lâm Phàm muốn thử thực lực của bản thân xem có thể chống cự ba mươi hai vị Thần cảnh đến mức nào. Nhưng hiện thực quá tàn khốc, sau khi mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình thì bọn họ như nổi điên, ra tay không nương tình, chiêu nào cũng xuống tay ác, làm hắn thoáng chốc tan vỡ.
Dù là Thần cảnh yếu nhất trong nhóm thì Lâm Phàm vẫn không đánh thắng nổi.
- Chạy nhanh như vậy.
Lâm Phàm vốn định xem thử là hai người nào chưa chết, nhưng xem tình hình hiện giờ thì nơi này không có một bóng người.
- Thôi, đi về báo cáo với lão sư, lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng cho ta, thật là nói không được.
Lâm Phàm dứt khoát chui vào khe nứt.
Hắn sẽ còn quay về Chân Tiên giới, lần sau không mang người theo, suýt chết nguyên đám.
Lâm Phàm biến mất không lâu sau, ba mươi hai vị Chân Tiên xuất hiện trước khe nứt.
- Đáng tiếc khe nứt này không chịu nổi chúng ta giáng lâm, nếu không thì vùng đất Nguyên Tổ đã là vật trong túi.
- Bổn tọa mới phát hiện trong đám dân bản xứ có một người cũng là Chân Tiên cảnh, tại sao hắn lên được?
- Không biết.
Mọi người thảo luận, không rõ tình huống này là sao.
Động Côn sắc mặt âm trầm, thiên Cung mất mát nặng nề. Lão vung tay lên, ngũ hành thiên địa ngưng tụ trong bàn tay.
- Phong ấn!
Phải phong kín khe nứt phòng ngừa nhóm dân bản xứ lại lên, vì Thiên Cung đã không còn sức chống cự.