Thiên Tu sơn phong.
Khi bước lên ngọn núi, Lâm Phàm cảm giác lòng nhẹ nhàng, vững lòng, đây là cảm giác về nhà, ấm áp, an toàn.
- Đồ nhi về rồi đây lão sư.
Thiên Tu ngồi xếp bằng cảm ngộ thiên địa, mở mắt ra:
- Đồ nhi, vi sư đã biết ngươi trở lại, lần này lại đi đâu? Sao ra ngoài lâu vậy?
Lâm Phàm ngồi xuống cạnh lão sư, chộp lấy trái cây đặt trên bàn đá nhai ngồm ngoàm:
- Hình như không lâu lắm, mới có vài ngày. Lão sư có biết lần này đồ nhi ra ngoài mang cái gì về cho ngài không?
Thiên Tu lắc đầu, sao lão biết đồ nhi ra ngoài đi dạo mang về cái gì cho lão.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư đoán xem.
- Không đoán ra.
Thiên Tu đang suy nghĩ đồ nhi của mình có mưu đồ gì, lão cứ thấy tim đập nhanh, hình như đồ nhi của lão lại gây sự bên ngoài.
Đương nhiên với tình hình hiện giờ chắc không có chuyện gì lớn, các tông trong vùng đất Nguyên Tổ đã ngừng đấu nhau, xem như hài hòa. Trừ không biết Nhật Chiếu tông làm cái quỷ gì, dù là Thánh Đường tông cũng không có động tác gì.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Lão sư qua loa quá vậy, đồ nhi đi ra ngoài một chuyến luôn nhớ đến lão sư, vậy mà lão sư không thèm đoán, làm đồ nhi mất hết hứng thăm dò.
Thiên Tu nhìn đồ nhi của mình, ngẫm nghĩ hỏi:
- Vùng đất mạo hiểm?
Lâm Phàm thở dài xua tay:
- Lão sư hãy vận động bộ óc cứng nhắc của mình, suy nghĩ theo chiều hướng to gan hơn nữa, sao cứ nghĩ tới vùng đất mạo hiểm.
Thiên Tu sửng sốt:
- Tưởng tượng to gan hơn?
Thiên Tu chợt nhớ ra điều gì, mong chờ hỏi:
- Không lẽ mang về một đồ tôn cho lão phu?
Khi nói đến điều này Thiên Tu rất kích động:
- Đồ nhi giỏi lắm, vi sư vui vẻ!
Lâm Phàm vốn cười tươi nhưng khi nghe mấy câu nói của lão sư thì híp mắt, bộ dạng không muốn sống nữa:
- Đồ nhi kêu lão sư suy nghĩ theo hướng to gan nhưng ngài cũng không thể đoán phi lý như vậy. Thôi thôi, xem này.
Lâm Phàm lấy ra bảo bối truyền thế của Nguyệt tộc ném cho lão sư.
Thiên Tu ngạc nhiên nhìn thủy tinh trong lòng bàn tay:
- Đây là cái gì?
Lâm Phàm nói:
- Nó là một món bảo bối có thể khởi tử hồi sinh, sức sống ẩn chứa bên trong rất mạnh. Tinh hoa sinh mệnh được Khô Mộc trưởng lão cô đọng so với thứ này như đại dương và một giọt nước. Đồ nhi cố ý mang về cho lão sư dùng để phòng thân.
Thiên Tu cảm nhận lực lượng trong thủy tinh, sắc mặt dần thay đổi lớn. Đúng là sức sống mãnh liệt vô cùng mênh mông.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Sao đồ nhi có được thứ này?
Thứ này tuyệt đối không phải kết tinh từ chỗ của họ, Thiên Tu chưa từng nghe qua, chỉ có một khả năng đó là Chân Tiên giới.
Trong thời gian này đồ nhi lại đi Chân Tiên giới?
Lâm Phàm cười đắc ý:
- Lão sư, đây là đồ nhi làm chuyện tốt được người ta cho.
Thiên Tu cảm thán rằng, nhẹ vỗ vai Lâm Phàm:
- Đồ nhi, nói thật với vi sư đi, ở đây chỉ có hai sư đồ chúng ta, không có người ngoài.
Lâm Phàm càu nhàu:
- Lão sư, thật sự là vì đồ nhi làm chuyện tốt được người ta tặng, lẽ nào ngài không tin?
Thật khiến người đau lòng, vì sao không tin hắn? Rõ ràng là hắn làm việc tốt được người ta tặng, chứ không lẽ hắn ăn cướp?
Thiên Tu không dây dưa:
- Rồi rồi, là làm việc tốt được tặng, vi sư tin ngươi.
Nếu lão cứ tiếp tục nghi ngờ sợ là đồ nhi bảo bối sẽ sốt ruột chết.
Lâm Phàm nói nhỏ:
- À, cái này có pháp chú, chỉ có niệm hỡi nữ thần mặt trăng, xin ban cho ta sống lại.
Hắn cảm thấy chú ngữ này khùng.
Thiên Tu ngây ngốc nhìn đồ nhi của mình, cảm giác đồ nhi đang giỡn với mình.
Lâm Phàm hắng giọng:
- Pháp chú đọc như vậy đấy lão sư, tuy nghe hơi ảo nhưng là thế đấy, lão sư hãy giữ nó lại để phòng ngừa.
Thiên Tu cười nói:
- Cái này . . . được rồi, đồ nhi có tấm lòng thì vi sư giữ lại.
Nói sao cũng là tấm lòng của đồ nhi, lão sẽ nhận.
Lâm Phàm lấy cánh cửa đá ra:
- À phải rồi, lão sư, đồ nhi còn mang một thứ đến cho ngài, đồ nhi cực khổ vất vả lắm mới tìm được.
Lâm Phàm cười tủm tỉm nói:
- Lão sư nhìn xem, là cánh cửa này, rất khá, cực kỳ cứng rắn, sau này đổi cửa phòng trông cũng rất khí phái. Nếu không muốn đổi cửa thì dùng nó đập người là lựa chọn không tệ.
Tuy cánh cửa này không phải thứ tốt cho lão sư nhưng quan trọng là hắn vừa mắt, cảm thấy là đồ tốt. Miễn là đồ tốt thì phải mang về chia sẻ với lão sư.
Thiên Tu rất cảm động:
- Đồ nhi có lòng.
Không ngờ chớp mắt đồ nhi của lão đã trưởng thành đến mức này, biết mang đồ về nhà, lão rất vui mừng.
Lâm Phàm cười nói:
- Hiếu kính với lão sư là chuyện đương nhiên.
Sau đó biểu tình của Lâm Phàm nghiêm túc, hắn nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới nói nhỏ:
- Lão sư, lần này đồ nhi mang về một thứ tốt thật, đi thôi, không tiện lấy ra ở chỗ này, chúng ta đi ra tông môn.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm, khi thấy đồ nhi hết sức cẩn thận thì tim lão giật thót, nguy rồi, vô chủ đề, sắp có chuyện lớn.
Hai bóng người ra ngọn núi.
Hỏa Dung nhìn núi của sư huynh, cảm thán:
- Ài, có đồ nhi thật tốt, có đồ nhi lợi hại càng tốt, đáng tiếc vì sao lão phu không gặp được?
Trong tông môn bây giờ tất cả sư huynh đệ đều hâm mộ ghen tỵ Thiên Tu sư huynh. Người so với người tức chết người, đôi khi không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng họ rất muốn.
Ví dụ như Hỏa Dung, trước kia sư huynh thu tiểu tử này làm đồ đệ thì Hỏa Dung ngăn cản kịch liệt, dù sao người lợi hại như sư huynh sao có thể thu đệ tử như vậy. Nhưng nay xem ra thời gian như bàn tay vô hình tát sưng mặt lão.
Nhìn xem đồ nhi của sư huynh trưởng thành đến mức nào.
Đây còn là con người sao?
Hỏa Dung ngước đầu lên, thở dài thườn thượt:
- Nếu thời gian có thể quay ngược thì lão phu nhất định sẽ cướp lấy đồ nhi này của sư huynh.
Ngoài tông môn.
Thiên Tu tò mò hỏi:
- Đồ nhi rốt cuộc muốn cho vi sư xem cái gì?
Lão đã già, không sung sức như thời trẻ, ngày xưa có thể hào hứng nhưng bây giờ cảm thấy việc gì cũng tẻ nhạt. Đương nhiên nếu là thứ đồ nhi mang về từ bên ngoài thì lão vẫn biểu hiện rất vui vẻ, tò mò, để đồ nhi thỏa mãn.
Làm lão sư nếu đồ nhi mang đồ về hiếu kính mà mình ra vẻ dửng dưng thì rất đả kích tính tích cực của đồ nhi.
Nhưng phải công nhận thứ đồ nhi mang về luôn làm lão thấy hứng thú, ví dụ Thiên Không Chi Thành lấy từ Thánh Đường tông, Thiên Tu cực kỳ thích nó, cơ duyên Thân cảnh nằm trong đó.
- Lão sư đừng gấp, chờ đồ nhi chọn chỗ đó.
Lâm Phàm nhìn một vòng, chọn chỗ rồi mở trữ vật giới chỉ ra, thả Nguyên Tiên Tôn phủ ra.
Trong phút chốc Nguyên Tiên Tôn phủ to như sơn mạch bay ra, nặng nề rơi xuống đất.
tông môn rung nhẹ, vô số đệ tử bị động tĩnh này đánh thức, không biết xảy ra chuyện gì.
Thiên Tu nhìn thứ trước mắt, khóe môi co giật bất đắc dĩ nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi cướp thứ này từ đâu ra?
- Thật sự không phải cướp, lão sư.
Thiên Tu sửa miệng ngay:
- Là nhặt.
Thiên Tu biết đồ nhi muốn nói cái gì nên không cho hắn có cơ hội nói chuyện.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Thì đúng là nhặt. Đây là Nguyên Tiên Tôn phủ của Chân Tiên giới, vùng đất mạo hiểm rất thần kỳ. Đồ nhi nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng nên muốn cùng lão sư nghiên cứu nó. Lão sư đừng gấp, đồ nhi thực nghiệm cho ngài xem.
Lâm Phàm lấy Thánh Thổ Châu ra.
Thiên Tu cảm nhận hơi thở từ Thánh Thổ Châu, kinh ngạc hỏi:
- Cái này cũng là nhặt được?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Vâng, nhặt.
Thánh Thổ Châu kêu thảm:
- Đại ca! Cầu xin ngài, xin hãy tha cho ta! Ta là Thánh Thổ Châu, tồn tại chí cao chí thượng, không thể đối xử với ta như vậy, hãy thả ta đi!
Lâm Phàm trừng mắt, sau đó cười nói:
- Nói bậy bạ cái gì, suốt ngày lảm nhảm vớ vẩn. Lão sư, từ lúc đồ nhi nhặt được nó thì nó luôn nói bậy bạ, như bị bệnh điên. Lão sư nhìn này, tiếp theo mới vui.
Lâm Phàm lấy nồi ra bạo lực quất, Thánh Thổ Châu bay cái vào đập vào cửa đá.
Vang tiếng nổ điếc tai, cửa đá thủng cái lỗ.
Một giọng nói hùng hồn phát ra từ Nguyên Tiên Tôn phủ:
- Nghiệt chướng, ngươi rất quá đáng!
Lâm Phàm cất Thánh Thổ Châu:
- Lão sư nghe thấy không? Trong vùng đất mạo hiểm có giọng nói vọng ra, lực lượng rất mạnh, chắc là Thần cảnh.
Thiên Tu cau mày, tràn đầy tò mò đáp xuống trước cửa đá, tay ấn một cái, cửa đá vỡ vụn, tình hình bên trong đập vào mắt, không thấy rõ sâu cạn.
- Đồ nhi, vùng đất mạo hiểm này hơi thần kỳ.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư. Hai sư đồ chúng ta đi vào xem sao.
Thiên Tu nói:
- Ừ, tốt, vào xem. Đồ nhi hãy đứng sau lưng vi sư, nếu gặp chuyện gì thì để vi sư giải quyết.
Giọng nói vừa rồi chất chứa hơi thở đúng là phi phàm.
Hai sư đồ bước qua lỗ hổng, đi vào trong.
Vang lên tiếng gầm:
- Hai phàm nhân ngu muội, tội đáng muôn chết!
Giống như lúc trước, một nắm đấm to lấp đầy cửa hang nghiền áp hai người.
Thiên Tu hừ lạnh, giơ tay vỗ chưởng, nắm đấm nổ tung tan biến.
Lâm Phàm giơ ngón tay cái:
- Lão sư lợi hại!
Thiên Tu lộ biểu tình đắc ý cười nói:
- Cái này không đáng gì, ở trong mắt vi sư thì lực lượng như vậy chẳng qua bình thường, không đáng một đồng.
Lâm Phàm nói:
- Tất nhiên rồi, thực lực của lão sư là thế nào, đợi lát nữa lôi thứ này ra phải đánh cho một trận.
Thiên Tu rất vui vẻ, cảm giác khoe ra thực lực trước mặt đồ nhi thật tuyệt, cũng vì khiến đồ nhi càng tôn sùng lão sư như lão.
Ở trong mắt Lâm Phàm thì thực lực của lão sư đúng là phi phàm, tiến bộ rất lớn, xem ra bước vào Thần cảnh thì cảnh giới thay đổi lớn, mỗi ngày đều tăng tiến.