Trong mật thất có hai cái ghế đá, tuy thời gian đã lâu nhưng bên trên không nhiễm một hạt bụi trần.
- Mời lão sư ngồi, nghỉ ngơi một chút.
Lâm Phàm tự ngồi xuống, nhìn bốn phía, hắn xem rất cẩn thận. Hắn dám thề với trời chắc chắn bên trong có thứ gì, nhưng giờ không thấy gì cả, vậy nghĩa là thứ đó đã trốn. Có lẽ biết hắn đi vào, nó sợ, không muốn bị đánh, hèn.
Nếu không muốn ăn đòn thì lúc trước cần gì làm vậy để bây giờ sợ hãi không dám lên tiếng.
Thiên Tu ngồi xuống cái ghế khác:
- Đồ nhi, trong này có gì lạ.
Lâm Phàm nói:
- Vâng, đồ nhi đã nhìn ra.
Ghế đá dưới mông Lâm Phàm run cầm cập nhưng cố nén không rung quá mạnh, không dám lên tiếng, sợ bị đối phương phát hiện.
Thiên Tu dò hỏi:
- Chúng ta làm gì đây đồ nhi?
Lâm Phàm cười nói:
- Chúng ta cứ chờ ở đây thưa lão sư, hôm nay không tìm ra tên kia thì đồ nhi quyết không rời đi.
Ghế đá rủa thầm:
- Phàm nhân đáng giận, còn muốn tìm ra bản tiên, ngươi cứ mơ đi!
Nhưng nó không có cách nào, phàm nhân đang ngồi trên người của nó không chịu đi, nó không biết phải làm sao.
Ghế đá bỗng nảy ra một ý hay. Muốn tìm bản tiên chứ gì, cho ngươi một cơ hội. Ghế đá tự thấy mình thông minh, tự khen mình.
Lâm Phàm, Thiên Tu ngồi yên không nói một câu, dường như tính giằng co tại đây thật.
Một giọng nói vang lên trong hư không:
- Hai phàm nhân ngu xuẩn, các ngươi muốn tìm đến ta? Thật nực cười, mau rời đi còn có thể tha mạng cho các ngươi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Giọng nói vang vọng như phát ra từ phương xa.
Thiên Tu nhíu mày nói:
- Đồ nhi, giọng nói truyền đến từ bên kia, chắc kẻ đồ nhi muốn tìm đang ở chỗ đó.
Ghế đá dưới mông của hắn gật đầu cái rụp, rất muốn nói: Đúng rồi, lão già nhà ngươi nói đúng quá, mau dẫn tiểu tử này biến đi, đừng lề mề ở đây nữa.
Nhưng ngay sau đó xảy ra chuyện làm ghế đá nổi điên.
Lâm Phàm bình tĩnh phẩy tay:
- Lão sư đừng gấp, đây là kế điệu hổ ly sơn. Dọc đường chúng ta đến đây không nghe giọng nói này vang lên, giờ chúng ta vào đây lại nghe tiếng nói, vậy là chỉ có một sự thật. Kẻ đó đang ở đây, rất muốn lừa chúng ta đi.
Thiên Tu ngạc nhiên nhìn đồ nhi, không biết nên nói cái gì, lão đột nhiên nhận ra đồ nhi bảo bối của mình rất thông minh. Lão chưa thấy mặt trí tuệ này của hắn, nay xem ra đồ nhi đã lớn rồi, không còn chỉ biết dùng bạo lực giải quyết sự việc, đôi khi biết vận dụng đầu óc.
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên:
- Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được!?
Lâm Phàm đứng bật dậy, quay người đạp ghế đá, lật ghế ngã chổng vó.
- Bản phong chủ sớm biết ngươi có vấn đề, ngồi trên người của ngươi làm ướt mông quần ta, sợ vậy sao?
Lâm Phàm chịu phục, hắn vừa ngồi lên ghế đá liền phát hiện quần hơi ẩm ướt, khỏi đoán cũng biết là ghế đổ mồ hôi. Hắn bình tĩnh ngồi yên vì muốn xem ghế đá có thể ẩn giấu đến khi nào, không ngờ mới dùng não một chút đã làm ghế đá sốt ruột hô lên.
Trên ghế đá hiện ra mặt mũi, môi mấp máy chửi tới tấp:
- Bà nội ngươi! Đã biết ta là ai còn dám đối xử với ta như vậy!
Lâm Phàm nhìn ghế đá:
- Ha ha ha! Lợi hại đấy, khi bản phong chủ ở bên ngoài thì ngươi rất càn rỡ, giờ bản phong chủ vào đây rồi, nào nào, nhảy lên làm một trận với bản phong chủ!
Trong lòng hắn thầm giật mình, ghế đá mà cũng thành tinh, đúng là thấy quỷ sống.
Ghế đá đã ngây ngẩn, không ngờ nó thật sự bị phát hiện:
- Tổ cha ngươi! Bản tiên không so đo với phàm nhân, các ngươi nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy trong Chân Tiên giới là nó đánh bay tên này, nhưng pháp lực trong nắm đấm kia được tích lũy vô số năm, giờ đã tiêu hao hết, nó không còn vốn liếng so đấu với đối phương.
Lâm Phàm bình tĩnh lại, khoanh tay trước ngực đánh giá đối phương, ánh mắt đó làm ghế đá tim đập loạn nhịp, đương nhiên nó không có tim. Bề mặt ghế đá rịn nước, đó là mồ hôi.
Lâm Phàm hỏi:
- Nếu lão sư luyện chế thứ này thì có thể luyện chế ra thứ gì?
Thiên Tu vuốt râu, suy nghĩ giây lát:
- Nếu với trình độ của vi sư thì có thể luyện chế một cái ghế không tệ.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Vẫn là ghế?
Thiên Tu trả lời:
- Tất nhiên rồi, cái ghế qua tay vi sư luyện chế sẽ không nói chuyện, xem như giải quyết tật nhỏ này.
Thiên Tu rất tò mò, lão đã thấy tiên khí trong Chân Tiên giới, khá thần kỳ, vì bên trong có khí linh, có tư tưởng độc lập, vùng đất Nguyên Tổ bọn họ không thể làm được điều này. Luyện khí trong vùng đất Nguyên Tổ tuy cũng có thể luyện chế ra khí linh nhưng chỉ là hình thức lực lượng, khác biệt rất lớn.
Ghế đá nghe vậy nhỏ mồ hôi lạnh, rống to:
- Phàm nhân các ngươi quá tàn nhẫn, bản tiên có chọc vào các ngươi sao!?
Nó trốn ở đây vô số năm, đôi khi làm cao thủ giấu mặt, đa số thời gian nó không quan tâm tình huống bên ngoài. Dù có người đi vào nó sẽ ngụy trang mình là ghế đá bình thường, không ngờ lần này trượt chân, gặp hai kẻ này.
Lâm Phàm bật cười, nụ cười tà ác làm ghế đá thầm hoảng.
- Tàn nhẫn? Chưa đâu, phía sau còn dữ dội hơn. Có lai lịch gì?
Ghế đá nói:
- Không có lai lịch, bản tiên chỉ là ghế đá bình thường, vừa sinh ra đã có linh trí.
Lâm Phàm hỏi:
- Ôi chao, nghĩ chúng ta ngốc sao? Lại còn vừa sinh ra đã có linh trí, phụ mẫu của ngươi là ai? Sinh ra ngươi như thế nào? Đừng nói là hai cái ghế đè nhau rồi một cái ghế mang thai, lườm một cái đẻ ra ngươi?
Lâm Phàm phát hiện ghế đá hơi điêu, đến lúc này rồi còn không nói thật.
Ghế đá nói:
- Phàm nhân các ngươi nói thế nào nhỉ, thiên địa dựng dục sinh ra, hiểu không?
Lâm Phàm phất tay:
- Luyện nó đi lão sư, ghế đá này không có ích lợi gì, sớm luyện chế xem như thêm bộ ghế cho tông môn.
Thiên Tu cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ừm, vi sư đang có ý này! Nghe nói chỗ đệ tử tông môn đi vệ sinh thiếu cục đá kê chân, vừa lúc dùng ghế đá làm tài liệu.
Ghế đá đổ mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt, nếu có thể hộc máu có lẽ nó đã phun máu ra:
- Lão đầu, ngươi ác quá vậy!
Lâm Phàm tung chân đá:
- Nói cái kiểu gì! Dám ăn nói như thế với lão sư của bản phong chủ?
Ghế đá lại lăn lông lốc, khó chịu muốn khóc nhưng không chảy nước mắt được.
Nếu ông trời lại cho nó cơ hội thì nó dám thề với trời tuyệt đối sẽ không như vậy, sẽ có gắng chọn cách yên ổn nhất.
Nhưng không ngờ hai phàm nhân này thật sự giết vào, ghế đá không ngờ tới.
Ghế đá chống đối:
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Có thể tôn trọng ta một chút không? Dù gì ta có lai lịch hơi huyền diệu.
Lâm Phàm hỏi tới:
- Huyền diệu? Huyền diệu cỡ nào nói nghe chơi.
Ghế đá nhìn hai người trước mắt, trong một chốc không biết nên nói cái gì. Xem hai người kia không quá dễ đối phó, hiện giờ nơi này lạ nước lạ cái, nó kêu trời trời không thấu, không đất đất chẳng nghe, rất bi ai.
Ghế đá nói:
- Bản tiên là một chiếc ghế đá dưới mông của Nguyên Tiên lão tổ, được tạo hóa thiên địa dần dựng dục ra linh trí. Khi Nguyên Tiên lão tổ rời đi bản tiên nguyện đi theo, bất đắc dĩ Nguyên Tiên lão tổ nói ta có thiên phú dị bẩm, đi theo ngài sợ làm chậm trễ ta nên để ta lại đây.
Lâm Phàm nheo mắt, hắn tin nửa câu đầu nhưng không tin nửa câu sau, hắn nhìn sang lão sư.
Lâm Phàm phát hiện lão sư cũng giống mình, có lẽ tin nửa câu đầu.
Ghế đá nhìn hai kẻ tàn bạo trước mắt, không nói gì thêm, lòng thầm kêu khổ. Nguyên Tiên lão tổ không mang theo nó vì nó rất vô dụng, vướng víu. Nó chỉ là một chiếc ghế đá bình thường dựng dục ra linh trí, nhưng trải qua thời gian dài nó dần tiến bộ, không nói cái khác, nó tự hào về độ cứng của mình.
Lâm Phàm hỏi:
- Cửa đá bên ngoài có phải do ngươi làm ra?
Ghế đá đáp:
- Đúng vậy, là bản tiên làm ra!
Ghế đá cực kỳ hối hận, lúc trước nó không nên càn rỡ như vậy, nó nên im lặng như chết rồi, vậy thì đối phương sẽ không phát hiện nó, cũng không chống lại đến cùng.
Lâm Phàm nghe vậy mắt lấp lóe tia sáng:
- Nghĩa là ngươi rất cứng?
Ghế đá không biết phàm nhân tàn nhẫn này có ý gì nhưng cũng gật đầu nói:
- Cứng chứ, rất cứng.
Lâm Phàm hỏi:
- Biết biến ra ghế xếp bốn chân không?
Ghế đá thộn mặt ra, không biết đối phương nói cái gì, nó liên tục biến hóa, sau cùng làm theo giải thích của Lâm Phàm biến ra hình dạng giống nhất.
Lâm Phàm nhấc ghế đá lên:
- Rất tốt, ngươi còn chút tác dụng nên bản phong chủ sẽ tha thứ ngươi lúc trước càn rỡ, sau này theo ta lăn lộn.
Ghế đá nói:
- Cầu xin ngươi thả ta đi, ta không muốn rời khỏi, chỉ muốn yên lặng ở chỗ này chờ chết.
Lâm Phàm nói:
- Luyện nó đi lão sư.
Thiên Tu cười nói:
- Được rồi, đồ nhi nói một câu là vi sư sẽ làm.
Ghế đá muốn chửi người nhưng không dám:
- Theo, theo, sau này đi theo ngươi.
Lâm Phàm thỏa mãn bỏ ghế đá vào trữ vật giới chỉ:
- Chúng ta về thôi lão sư, những thứ khác ở đây đã không quan trọng, về sau cho các đệ tử tông môn vào tôi luyện.
Thiên Tu không quan tâm mấy thứ này, lão đã vào Thần cảnh, không cần công pháp hay thiên tài địa bảo gì, cần nhất là cảm ngộ lực lượng thiên địa. Thứ này không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể lĩnh ngộ bằng trái tim.
Trong phút chốc hai người hóa thành luồng sáng bắn ra ngoài.
Lai lịch của Nguyên Tiên Tôn phủ không có ích gì với Lâm Phàm, biết nhiều làm gì, dù sao là thứ trong Chân Tiên giới, tương lai có gặp gỡ chủ nhân cũ của Nguyên Tiên Tôn phủ thì chỉ có hai kết quả.
Hoặc là đánh đối phương tơi bời hoặc bị đối phương đánh bầm dập.
Không có lựa chọn thứ ba.