Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 562 - Chương 562: Gặp Quỷ

Chương 562: Gặp quỷ Chương 562: Gặp quỷ

Lâm Phàm cũng cười, biểu tình hiền hòa nhìn đối phương, thầm nghĩ:

- Dễ lừa, thật sự là dễ lừa.

Lâm Phàm hy vọng Chân Tiên giới có thêm nhiều người giống như vậy, nhưng ngẫm lại không thể nào, ra một người như thế đã là kỳ tích trong thiên địa, có thêm người thứ hai thì không thích hợp.

Đằng sau có đôi mắt oán hận trừng Lâm Phàm, ước gì nuốt sống hắn.

Phong Tiêu Thành tràn ngập oán khí nhìn Lâm Phàm đăm đăm:

- Đáng giận, đồ chết tiệt, bản thế tử phải cho ngươi chết!

Gã là thế tử mà bị tên quê mùa đánh bay trước mắt mọi người, mất hết mặt mũi, thù này không báo thề không bỏ qua.

Nghê Tuyết liếc qua Phong Tiêu Thành, không thèm để trong lòng, nàng hơi tò mò với người kia, không biết có lai lịch gì, bề ngoài bình thường mà lợi hại quá.

Vào tiên môn phải đoàn kết tất cả lực lượng có ích, trong này đấu tranh gay gắt, kịch liệt nhất, ngươi vĩnh viễn không biết sẽ bị đâm dao sau lưng.

Nên Nghê Tuyết nghĩ nếu được thì có thể khảo sát xem sao, nếu được thì nàng không ngại tổ đội với đối phương.

Lâm Phàm đang xen lẫn trong đoàn đệ tử tạp dịch ra đại điện, trở về chỗ đệ tử tạp dịch ở.

Thời gian quá vội vàng, ba ngày trôi đi. Những người khác liều mạng tu luyện, Lâm Phàm thì đi dạo khắp môn phái.

Có nơi không cho phép thân phận của hắn đi vào, chỉ có thể đứng ngoài xem, nhưng hắn đã tìm hiểu rõ ràng.

Kho đan dược và tiên pháp đúng là có sinh linh cường đại canh giữ.

Lâm Phàm không thể đến gần sát, chỉ có thể đứng xa xem nên tạm thời không biết những sinh linh bảo vệ mạnh đến đâu. Theo hắn suy đoán tuyệt đối không thể là Thần cảnh, có lẽ cao nhất cỡ Bán Thần cảnh.

Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung cũng là một trong mười môn tiên đạo mà chỉ có bốn vị thái thượng trưởng lão Thần cảnh.

Xem sinh linh canh giữ nơi này sao có thể là Thần cảnh, hắn đã lo hơi xa.

Cốc cốc cốc!

Bên ngoài có thanh âm êm tai trong trẻo vang lên:

- Xin hỏi Lâm sư huynh có đây không?

Lâm Phàm đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói hăng hái kia, hắn bình tĩnh mở cửa ra.

Thấy mặt người bên ngoài, Lâm Phàm tò mò hỏi:

- Nàng là . . .?

Nghê Tuyết cười tươi lộ hai lúm đồng tiền nhỏ:

- Lâm sư huynh, ta tên Nghê Tuyết, vào tông cùng lúc với sư huynh. Sư muội muốn hỏi là sư huynh có tổ đội với các sư huynh đệ khác không? Nếu không có thì có thể tổ đội cùng sư muội không? Vừa lúc sư muội nhận nhiệm vụ môn phái đi một chỗ bí cảnh.

Lúc mọi người mới vào tông đều cố gắng tu luyện công pháp, không ngờ nha đầu này đã nhận nhiệm vụ, rất thần kỳ.

Lâm Phàm vốn định từ chối nhưng nghe là bí cảnh thì nổi hứng hỏi:

- Được thôi, có thể. Không biết bí cảnh này ở đâu?

Nghê Tuyết cười tươi, không ngờ Lâm sư huynh thật sự đồng ý:

- Là bí cảnh Tiểu Nam Thiên thưa Lâm sư huynh.

Tiếng kêu Lâm sư huynh làm tim hắn đập nhanh, không ngờ đi ra ngoài còn được nghe xưng hô quen thuộc như vậy, thật tốt.

Cô nương, nàng đã được hảo cảm bước đầu của bản phong chủ, vậy sẽ không bắn pháo hoa.

Lâm Phàm nhìn Nghê Tuyết trước mắt, nếu hắn phát hiện đối phương có suy nghĩ xấu xa gì thì sẽ rút lại lời vừa nói.

Nghê Tuyết bị Lâm Phàm nhìn gai người, cúi đầu nói:

- Lâm sư huynh, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó sư muội lại tới thông báo.

Nghê Tuyết nói xong hốt hoảng bỏ chạy, dường như không chịu nổi ánh mắt đầy xâm lược của Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nói:

- Ngày mai? Cái này không thể được, hiện tại đã rất sốt ruột rồi.

Bí cảnh Tiểu Nam Thiên không được đánh dấu trên bản đồ của Độ Ngọc Phong, xem ra bí cảnh của Phi Tiên môn không nằm trên bản đồ.

Lâm Phàm đóng cửa lại, thân hình biến mất, trong phòng không có ai.

Nghê Tuyết chạy thật xa mới thở ra, nàng vỗ mặt mình:

- Suy nghĩ gì vậy Nghê Tuyết, ngươi đến tiên môn vì thành tiên, không thể như thế này, bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Nghê Tuyết lẩm bẩm một lúc rồi đi hướng khác, nàng cần thông báo với người khác.

Nghê Tuyết không yên lòng khi chỉ có mấy người đó chung nhóm, tuy thực lực đáng tin nhưng không có cảm giác an toàn, cho nên phút cuối nàng nhớ đến Lâm Phàm, nam nhân làm nàng hơi ngạc nhiên khi nhập môn.

Bí cảnh Tiểu Nam Thiên.

Vang một chuỗi tiếng nổ, một bóng người đáp xuống cạnh bí cảnh, hai tay siết chặt mép rìa, sợi tơ lực lượng bắn ra từ mười ngón tay đan vào nhau hình thành lưới lớn kéo phía cuối bí cảnh.

Mắt Lâm Phàm sáng rực:

- Lên cho ta, nơi này thuộc về ta!

Lâm Phàm đang gỡ bỏ, dọn đi sạch không chừa một cái.

Răng rắc!

Mặt đất nứt nẻ, lấy bí cảnh Tiểu Nam Thiên làm trung tâm nền đất ngoài rìa nổ tung, bị lực lượng khủng bố của Lâm Phàm nâng lên.

Có tiếng yêu thú rít gào phát ra từ bí cảnh Tiểu Nam Thiên, hiển nhiên động tĩnh này đã kinh động bầy yêu thú.

- Nổ cho ta!

Hai tay Lâm Phàm ôm một góc bí cảnh Tiểu Nam Thiên, lực lượng thẩm thấu vào nghiền áp yêu thú trong đó.

Điểm tăng lên.

Làm Lâm Phàm ngạc nhiên là bí cảnh Tiểu Nam Thiên này không mạnh, yêu thú sống bên trong không quá mạnh. Khi hắn phá hủy đến phần cuối thì mỉm cười.

Thì ra bí cảnh Tiểu Nam Thiên không quá kém cỏi.

Nơi này chia khu vực, có khu người mới, khu cao thủ, yêu thú cường đại sống ở phía sau. Còn về bên trong có bảo bối ghê gớm gì hay không thì chẳng quan trọng với Lâm Phàm, hắn không cần.

- Đi!

Lâm Phàm mang bí cảnh Tiểu Nam Thiên rời khỏi đây, đất đai hoàn toàn hoang phế, chỉ để lại một cái hố sâu.

Nếu người khác trông thấy sẽ hết hồn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, bí cảnh cứ như thế bị người dời đi?

Hôm sau.

Một nam nhân khinh thường liếc xéo Lâm Phàm:

- Nghê Tuyết kêu kẻ như vậy đến đây?

Ngữ điệu của Nghê Tuyết hơi khó chịu nói:

- Mạc Nam, vị này là Lâm sư huynh của ta, ta kêu sư huynh đến hỗ trợ không lẽ không được?

Một đệ tử khác cười nói:

- Được rồi, đã nói rõ rồi thì giờ mình xuất phát thôi.

Mặc dù đệ tử này điều hòa nhưng đáy mắt giấu tia nghi hoặc, xem bộ dạng của đối phương không mạnh mà sao Nghê Tuyết kêu tới làm gì.

Lâm Phàm đứng cười cười, không phật lòng.

Mục đích của hắn chưa đạt tới, hắn không mong bị người phát hiện, chứ lúc bình thường thì mấy tên này có thể sống qua giây sau sao?

Nghê Tuyết lấy một cái lục lạc ra lắc, phía xa có mấy tiên cầm bay tới.

Nghê Tuyết nói:

- Đây là tiên cầm được môn phái chăn nuôi, tốc độ rất nhanh, chúng ta có thể cưỡi tiên cầm đi bí cảnh Tiểu Nam Thiên.

Khi mọi người đến bí cảnh Tiểu Nam Thiên thì tập thể xoe tròn mắt.

Mạc Nam giật mình kêu lên:

- Sao có thể như vậy? Chúng ta đã đến nhầm chỗ?

Nghê Tuyết cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn:

- Không thể nào! Bí cảnh Tiểu Nam Thiên ở ngay đây mà, sao nó đột nhiên biến mất?

Nghê Tuyết không tin được, bí cảnh Tiểu Nam Thiên thật sự không còn.

Nghê Tuyết ngồi xổm xuống sờ đất bùn mép rìa, kêu lên:

- Không đúng! Hình như có ai cưỡng ép dời bí cảnh Tiểu Nam Thiên đi!

Mạc Nam gầm rống:

- Nói bậy bạ cái gì! Đây là bí cảnh Tiểu Nam Thiên, nàng nghĩ là nhà gỗ hay sao mà nói dời liền dời?

Đúng là gặp quỷ, còn bảo là bí cảnh Tiểu Nam Thiên bị dời đi?

Đánh chết Mạc Nam cũng không tin.

Vì đây là bí cảnh, chưa từng nghe có ai rảnh rỗi di chuyển bí cảnh, huống chi pháp lực hùng hậu đến mức nào mới bê đi được? Dù là trưởng lão trong môn phái cũng không có năng lực đó.

Lâm Phàm bình tĩnh đứng tại chỗ, khá vừa lòng kiệt tác của mình:

- Vậy chứ nguyên nhân chuyện này là gì?

Nếu người khác hỏi câu này thì không sao, quan trọng là chính hắn dời bí cảnh còn hỏi ngược lại người ta, nếu để bọn họ biết sự thật chắc tức hộc máu.

Nghê Tuyết nói:

- Lâm sư huynh, rõ ràng có người di chuyển, phải về môn phái báo cho các trưởng lão.

Lâm Phàm không ý kiến, dù thông báo cho ai thì kết quả chỉ có một.

Đến vội vàng, đi vội vã, mọi người xám xịt trở lại.

Người khác không nhìn ra nhưng hắn để ý thấy biểu tình của Nghê Tuyết hụt hẫng.

Khi bọn họ trở về môn phái thông báo chuyện này lên thì đều bị coi thường, đệ tử tiếp đãi Nghê Tuyết cảm giác mấy người này bị tổn thương não mới nói ra lời ngu xuẩn như vậy.

Bí cảnh Tiểu Nam Thiên bị dời đi? Sao không nói môn phái bị người ta bê luôn?

Ai chẳng biết mỗi bí cảnh liên quan địa thế, dày nặng như núi, muốn di chuyển là di chuyển được sao?

Đệ tử đó cho rằng những người này không thể tìm ra bí cảnh Tiểu Nam Thiên.

Suốt mấy ngày liền Phi Tiên môn không yên ổn.

Nhiều đệ tử đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ đều trở lại, bọn họ báo cáo là đến nơi nhưng không thấy bí cảnh, chỉ thấy một hố sâu.

Ban đầu đệ tử nhận báo cáo lười nói chuyện, phát hiện đệ tử được tuyển nhận lần này toàn bị thần kinh.

Lần trước ai đó nói là bí cảnh Tiểu Nam Thiên mất.

Lần này bảo là Đạo Sơn mất, sao họ không chết đi.

Đạo Sơn thâm căn cố đế ghim sâu vào lòng đất, ngươi nói di chuyển liền di chuyển sao? Vậy sao không nói nhà ngươi bị người ta dời đi rồi, muốn khoác lác cũng không biết nói dối, bị lạc đường cứ nói thật ra, không tìm thấy chỗ thì nói thẳng, còn nói xạo là bị dời đi.

Nhưng tình huống sau đó dần không thích hợp, ngày càng nhiều đệ tử trở về khóc kể.

Có một đệ tử kêu thảm, khi đến nơi trời tối hù, thấy phía trước đen nhánh tưởng là cửa hang, đạp hụt rớt xuống hố sâu, không bị té chết đã là may.

Dần dà chuyện bí cảnh quanh Phi Tiên môn kinh động cao tầng.

Bí cảnh bỗng dưng biến mất là việc lớn, sẽ dao động căn cơ. Nếu bị môn phái khác biết là bị cười đến rụng răng, đồ trước cửa nhà còn không giữ nổi thì phế đến mức nào?

Chưởng giáo, trưởng lão hoàn toàn xem trọng việc này, tự mình đi hiện trường xem xét.

Nơi ở của đệ tử tạp dịch, Lâm Phàm nhìn mấy chục luồng sáng trong môn phái bắn lên cao biến mất trong hư không, hắn cười.

- Điệu hổ ly sơn, khó khăn giảm thấp nhiều, có thể bắt đầu hành động.

Bình Luận (0)
Comment