Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, đi lên đỉnh núi, hắn hít sâu cảm nhận sự tĩnh lặng.
Chỉ khi quay về tông môn mới cảm nhận trái tim đập nhanh trở nên yên ổn, lúc hắn phiêu bạt bên ngoài thì tim đập rất nhanh, giống như từng giây từng phút đi bên bờ vực sống chết.
Phía xa có tiếng kêu của Tần Sơn:
- Ca ca!
Đã một thời gian không gặp đệ đệ ngốc, nam nhân đều hiện thực, có phụ nữ là quên ca ngay, sao bỗng thấy khó chịu.
Lâm Phàm nhìn Tần Sơn từ xa chạy lại dưới ánh mặt trời, đầu cắm đóa hoa rực rỡ, trông có phong cách riêng.
Lâm Phàm cười ngoắc tay:
- Đệ đệ lại đây.
Tần Sơn chạy lại gần, vui vẻ ngồi xổm xuống để ca ca tiện sờ đầu mình.
- Gần đây có vui vẻ không?
Tần Sơn gật đầu, giọng vang rõ to:
- Vui!
Lâm Phàm mỉm cười, nhìn nữ nhân đi theo Tần Sơn đến. Đây là nữ nhân mà Lữ sư đệ nhắc tới, cũng là sư muội trong tông môn chủ động đến gần đệ đệ ngốc của hắn.
- Chu Nhược tham kiến Lâm sư huynh.
Nhan sắc của Chu Nhược không kém, không tuyệt trần nhưng cũng xem như mỹ nữ, nhìn từ mặt mũi của nàng thuộc loại nữ nhân mục đích rõ ràng.
Lâm Phàm khẽ ừ:
- Nghe nói gần đây nàng hay đi với đệ đệ ngốc của ta.
Chu Nhược cúi đầu nói:
- Vâng.
Nàng là đệ tử ngoại môn bình thường, thấy Lâm sư huynh truyền kỳ trong tông môn, dù tâm tính vững vàng nhưng không kiềm được tim đập nhanh.
Lâm Phàm cười nói:
- Nàng rất căng thẳng? Không cần như vậy, sư huynh rất thân thiện với đồng môn, hơn nữa danh tiếng của sư huynh ở bên ngoài rất tốt, mọi người đều biết sư huynh là người hiền hòa.
Khi nói mấy lời này đừng nói chính hắn không tin, Chu Nhược cũng không tin, nhưng nàng nào dám cãi lại.
Lâm Phàm nói:
- Đệ đệ qua bên kia chơi một mình, lát nữa lại đây.
Tần Sơn làm nũng:
- Không chịu, đệ muốn ở bên ca ca.
Lâm Phàm vuốt đầu Tần Sơn:
- Nghe lời.
- A.
Tần Sơn vừa đi vừa quay đầu, sau đó đi ra góc xa ngồi xổm chơi với hòn đá.
Chu Nhược càng căng thẳng hơn, nàng không biết Lâm sư huynh tách Tần Sơn ra là vì sao, tim nàng đập rất nhanh.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Nàng nói xem đệ đệ ngốc của ta có thông minh không?
Chu Nhược im lặng một lúc. Nguyên tông môn có ai không biết Tần Sơn bị bệnh khùng, sau khi bị kích thích lớn thì trở nên điên khùng, nếu không được Lâm sư huynh thu nhận làm đệ đệ ngốc thì không biết bây giờ lang thang nơi đâu.
Tất cả người trong tông môn rất hâm mộ, muốn thay Tần Sơn làm đệ đệ ngốc của Lâm sư huynh.
Chu Nhược nói:
- Thông minh.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, đúng rồi, ta thích người nói thật, đệ đệ ngốc của ta đúng là rất thông minh. Nói ra mục đích nàng đến gần đệ đệ ngốc của ta, nhớ kỹ, nói thật chứ đừng nói dối.
Chu Nhược hé môi, rất muốn nói ta thật sự thích Tần Sơn, nhưng nhìn khuôn mặt nửa cười nửa không của Lâm sư huynh thì tim nàng giật thót, chậm rãi gục mặt xuống.
Cuối cùng Chu Nhược nói thật:
- Sư huynh, ta muốn biến mạnh, muốn được nhiều tài nguyên, muốn xếp vào hàng trưởng lão tông môn.
Đây là mục đích thật sự của nàng, khi nói ra câu này đôi mắt nàng lấp lóe tia sáng kiên định.
- Rất tốt, không thành vấn đề, mấy điều này đều có lý do chính đáng. Đệ đệ ngốc của ta rất tội, muốn nói có nữ nhân nào vừa mắt nó thì khó còn hơn biển rộng tìm kim, nhưng nàng vì những thứ đó mà muốn ở lại bên đệ đệ ngốc của ta thì ta sẽ không ngăn cản. Yêu cầu của ta rất đơn giản, tốt với hắn là điều quan trọng nhất với nàng. Khi có xung đột với đệ đệ ngốc của ta thì nàng chỉ cần nhớ hắn quan trọng nhất. Còn yêu cầu của nàng thì sư huynh sẽ thỏa mãn cho, nếu nàng sinh đứa trẻ khỏe mạnh cho Tần Sơn thì càng không thành vấn đề, hiểu chưa?
Lâm Phàm cười nói, rõ ràng là chuyện nghiêm túc nhưng lời nói từ tốn của hắn khiến câu chuyện nhẹ nhàng hơn.
Chu Nhược gật đầu nói:
- Vâng, đã hiểu.
Lâm Phàm ngoắc Tần Sơn lại.
Tần Sơn vui vẻ chạy lại kêu ca ca, Lâm Phàm nghe mà muốn che chở cho gã.
Lâm Phàm hỏi:
- Thích nàng không?
Tần Sơn ngơ ngác nhìn sau đó gật đầu nói:
- Thích.
Lâm Phàm phất tay khiến Chu Nhược mang đệ đệ ngốc của mình đi:
- Vậy được rồi, hai đứa đi chơi đi, đừng quên lời ta nói.
Chu Nhược gật đầu, mang theo Tần Sơn rời đi:
- Sư huynh, cáo từ.
Lâm Phàm cười nhìn phương xa bao la, thì thào:
- Ta còn chưa có thê tử mà đệ đệ ngốc đã có rồi, tuột hậu nhiều quá.
Thấy hai người đã đi, Lữ Khải Minh núp một bên mới ra ngoài:
- Làm vậy có tốt không sư huynh?
Lâm Phàm hỏi:
- Có gì không tốt? Vậy sư đệ nói xem đệ đệ ngốc của ta như vậy liệu có thể tìm được người thích hắn không?
Lữ Khải Minh trầm ngâm nói:
- Cái này khó nói, không chừng một ngày nào đó có người nào xem vừa mắt thì sao?
Lâm Phàm cười trêu:
- Sư đệ đang sống trong mơ à, lại còn xem vừa mắt. Sư đệ nhìn lại mình đi, một người bình thường mà đến bây giờ còn độc thân, đã gặp ai vừa mắt chưa?
Việc này cứ quyết định như vậy, tuy là đệ đệ ngốc không máu mủ nhưng hắn quyết che chở, để lại con nối dòng cũng tốt.
Lữ Khải Minh cãi lại:
- Thì sư huynh cũng độc thân thôi.
- Ngươi nói câu này là không đúng, ta bôn ba mệt nhọc vì tông môn, làm gì có thời gian gặp nữ? Toàn thấy già khú đế, ta có thể nói chuyện yêu đương với họ sao? Sư đệ, duyên phận là trời định, nói đến là đến, muốn ngăn cũng không được. Thôi sư huynh đi đây.
Lâm Phàm xua tay bay lên, rời khỏi tông môn, lại đến lúc ra ngoài rồi.
Lữ Khải Minh ngớ người ra:
- Duyên phận là trời định, nói đến là đến, câu này rất có ý nghĩa, tham khảo.
Lữ Khải Minh nhanh chóng lấy quyển sổ nhỏ và bút ra, chấm nước miếng nhanh chóng chép lại.
Lữ Khải Minh phát hiện sư huynh không đơn giản, từng lời nói đều ẩn chứa triết lý cuộc sống sâu xa, nếu có thể thấu hiểu thì đời này được ích lợi vô cùng.
Nếu Lâm Phàm thấy bộ dạng này của sư đệ sẽ bị sặc nước miếng, có cần khoa trương vậy không?
Chân Tiên giới, bên mép khe nứt.
Động Côn đứng bên mép khe nứt, rất là khó hiểu:
- Không thể nào! Lão phu bày ra phong ấn sao có thể để người lên được?
Chuyện này hoàn toàn không thể nào, lão đường đường là tiên nhân Chân Tiên cảnh mà bày ra phong ấn vô dụng?
Nói ra cười chết người.
Động Côn nhìn màn sáng bao trùm khe nứt, chìm vào trạng thái mất tự tin:
- Khoan, hay lão phu thật sự trượt tay? Bày phong ấn thất bại cũng không lạ, dù sao nhiều năm rồi không ra tay.
Động Côn luôn không tin có người bước ra khỏi phong ấn của mình, nếu có người xuyên qua phong ấn thì chắc chắn lão có cảm ứng.
Nhưng mãi cho đến giờ vẫn không có cảm ứng gì, làm lão khó hiểu.
Bàn tay chạm vào phong ấn thăm dò tiên văn bên trong, không có trục trặc gì, đều rất bình thường, chuyện này là sao?
Động Côn vung tay áo, phong ấn cũ biến mất, lại phất tay áo, phong ấn hiện ra.
Động Côn rất vừa lòng:
- Lần này chắc không thành vấn đề.
Nếu thật sự có vấn đề thì chắc là sai sót, đương nhiên không thể để người ta biết lỗi đó, sẽ mất mặt. Vì an toàn Động Côn lại bày ra vài phong ấn gia cố thêm.
Động Côn lẩm bẩm:
- Được rồi, lão phu nghiêm túc phong ấn mà nếu còn xảy ra vấn đề thì đó là người ta đang nói dối.
Chợt mắt lão phản chiếu khe nứt có động tĩnh, lão không biết có chuyện gì.
Khi một cái đầu nhô ra thì mặt lão nở to, mắt trợn to như mắt trâu, kinh ngạc ngây người.
- Đây la đầu . . .
Dần dà đầu hò ra rồi tới cổ, thân thể.
Cộp cộp!
Động Côn lùi nhanh, môi khô nứt:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy? Phong ấn của lão phu không thể nào vô dụng!
Lâm Phàm bước ra khỏi khe nứt, thấy có người đứng trước mặt, nhìn kỹ thì khá quen mắt.
- A, là lão à.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ kỹ, đây là Động Côn thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung mà. Là người quen cũ, trong số người đánh chết hắn có mặt lão.
Động Côn nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Phàm thì giật mình suýt nhảy cẫng lên:
- Là ngươi!
Nếu không phải đạo tâm của lão vững vàng thì đã hét chói tai.
Động Côn nhớ rõ ràng dân bản xứ đã bị đánh chết mà sao bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt lão.
Chuyện gì đây? Không lẽ gặp quỷ?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Là ta, lão đầu, hình như ngươi tên Động Côn? Làm gì đấy, đang đợi bản phong chủ?
Động Côn kinh kêu:
- Không thể nào! Ngươi đã chết! Hơn nữa sao ngươi có thể lên, ra phong ấn này?
Lâm Phàm cười nói:
- Chết rồi có thể sống lại, ai cấm? Còn phong ấn, có phong ấn sao? Bản phong chủ muốn lên cứ lên thôi, ngươi còn hạ phong ấn ở đây? Cẩn thận thật.
Lâm Phàm không ngờ sự xuất hiện của mình làm đối phương giật mình như thế.
Cường giả trong Chân Tiên giới tức là thái thượng trưởng lão trong các môn phái, chuyển đổi theo bên hắn thì là Thần cảnh.
Những gì trông thấy làm Động Côn không tin nổi.
Khi đó lão thấy tận mắt dân bản xứ bị bọn họ giết chết, vậy mà giờ hắn xuất hiện trước mặt lão.
Hơn nữa phong ấn tuyệt đối không có vấn đề, lão dám thề.
Khuôn mặt nửa cười nửa không của dân bản xứ làm Động Côn phản ứng lại, mất mặt, làm tiên nhân Chân Tiên cảnh mà lộ biểu tình giật mình trước dân bản xứ, nếu đồn ra ngoài thì mất mặt chết.
Động Côn lạnh lùng nói:
- Dân bản xứ, ngươi . . .
Động Côn không biết nên nói cái gì, đến bây giờ lão vẫn tràn đầy thắc mắc, phải bắt giữ dân bản xứ này thẩm vấn mới được, hoặc giết tại chỗ.
Lâm Phàm lật tay, một chiếc ghế đá xuất hiện cạnh Động Côn:
- Mời ngồi.
Động Côn cúi đầu, nổi giận đá ghế đá:
- Dân bản xứ muốn chết!
Nhưng chân đạp xuống bị ghế đá kiềm chặt.
Lâm Phàm thấy thế liền lấy ghế đá ra khỏi trữ vật giới chỉ đập vào mặt già của Động Côn.
- Người Chân Tiên giới thật táo bạo, xem bản phong chủ xử ngươi thế nào!