Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Tiên Thiên Tiên Hồ của lão phu không có lý nào vô dụng, chắc chắn bị trục trặc gì đó.
Động Côn chợt nhận ra tất cả là lỗi tại dân bản xứ kia, nếu không phải tại hắn thì Tiên Thiên Tiên Hồ tuyệt đối không có vấn đề.
Nghĩ đến đây Động Côn tức giận nghiến răng.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Ha ha ha! Người Chân Tiên giới các ngươi thật giả dối, có cần lấy hàng giả ra hù người không? Theo ta thấy hãy ném hồ lô này đi, chắc nó bị hư rồi.
Đùa, hắn là người không sợ phong ấn, nếu Tiên Thiên Tiên Hồ có thể hút người vào, nhốt ở bên trong thì cũng thuộc loại phong ấn, muốn dùng nó với hắn? Bị điên rồi.
Phía xa vọng tới tiếng nói:
- Không ngờ thật sự ở đây.
Hư không xé ra khe hở, một lão nhân mặc áo xanh, tiên khí quấn quanh xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Người đến là thái thượng trưởng lão của Phi Tiên môn,
- Động Côn, hai chúng ta cùng bắt giữ dân bản xứ này đi, Phi Tiên môn ta gặp tai họa lớn, phải bắt dân bản xứ này trả giá đắt!
Phác Lão Tiên bấm đốt tính, trong vô hình có linh cảm nên tự mình đến.
Sau khi tới đây Phác Lão Tiên thật sự thấy dân bản xứ, lòng lão bùng cháy ngọn lửa tức giận, ước gì bầm thây dân bản xứ này ra vạn mảnh.
Lâm Phàm đứng yên nhìn, không ngờ hai vị Thần cảnh đến, có chút niềm vui rồi.
Nhưng mục đích hắn đến Chân Tiên giới không chỉ để đánh nhau với Thần cảnh, hắn còn muốn cho người Chân Tiên giới biết sự lợi hại của vùng đất Nguyên Tổ.
Muốn xâm nhập vùng đất Nguyên Tổ phải xem họ có năng lực đó hay không.
Tất cả người Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung thật sự hối hận không kịp, khi khe nứt mở ra bọn họ sốt ruột muốn xuống trước để cướp giật cơ duyên, nay xem ra đó là hành động ngu xuẩn nhất, mất mát thảm thương.
Phác Lão Tiên thấy Động Côn không nhúc nhích, nhíu mày hỏi:
- Sao vậy Động Côn?
Lão tưởng Động Côn bị gì.
Nếu hai người cùng ra tay chắc chắn có thể bắt lấy dân bản xứ này, đây là điều hiển nhiên.
Động Côn nói:
- Phác Lão Tiên, Tiên Thiên Tiên Hồ của lão phu vô dụng.
Phác Lão Tiên kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Tiên Thiên Tiên Hồ là hồ lô trên Đạo Đằng, ẩn chứa pháp tắc đại đạo, diệu dụng vô cùng, làm sao có thể vô dụng được?
Động Côn chĩa Tiên Thiên Tiên Hồ vào Phác Lão Tiên:
- Không, ngươi nhìn này, thật sự vô dụng, ta thu rất nhiều lần nhưng không có phản ứng. Ngươi đừng không tin, vô dụng thật.
Phác Lão Tiên thấy Động Côn chĩa Tiên Thiên Tiên Hồ về phía mình thì mặt biến sắc:
- Ngươi làm gì? Chĩa hướng khác!
Lão mới nói xong thì tình huống biến đổi.
Động Côn khẽ quát:
- Thu!
Lão đã tuyệt vọng với Tiên Thiên Tiên Hồ, không còn loại khí thế lúc trước.
Động Côn mới thốt một chữ thu thì Tiên Thiên Tiên Hồ bắn ra tiên quang rực rỡ, pháp tắc đại đạo vận chuyển, lực hút khủng bố bao phủ Phác Lão Tiên.
Phác Lão Tiên giật mình kêu lên:
- Động Côn, ngươi dám hại ta!
Tiên khí trong người tự động bay tới chỗ Tiên Thiên Tiên Hồ, người lão lảo đảo.
Phác Lão Tiên biết sức mạnh của Tiên Thiên Tiên Hồ, nó là hồ lô mọc trên Đạo Đằng, có uy lực vô cùng, dù lão là Chân Tiên cảnh cũng phải mất chút thủ đoạn mới thoát được.
Lâm Phàm thấy cảnh này giật mình giơ tay đề nghị:
- Động Côn giỏi quá! Chúng ta liên hợp giết lão ta đi, sau này Phi Tiên môn thuộc về Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung!
- Cái gì?
Động Côn thấy tiên bảo lại hoạt động thì mừng rỡ, nhưng thấy rõ tình hình hiện trường làm lão đứng tim, nguy rồi, sao lại ra tay với Phác Lão Tiên, nếu xảy ra chuyện gì thì khó giải thích.
Động Côn đang định thu tay về thì thấy một luồng sáng bắn vào Phác Lão Tiên, kèm theo giọng nói:
- Tiếp tục hút đi Động Côn, lão già này sẽ phải hết sức ngăn cản, không rảnh phân tâm, giao ta chém lão cho!
Tốc độ nhanh làm người ta trố mắt líu lưỡi.
Phác Lão Tiên kinh hoàng thầm la nguy rồi, lão đang cố gắng chống cự lực hút, nếu dân bản xứ này đánh trúng thì khó tưởng tượng nổi hậu quả.
Cổ họng Phác Lão Tiên lên xuống phun ra máu bản mệnh hóa thành tiên lực hùng hậu cắt đứt lực hút, lão lắc người chạy đi xa.
- Lão thất phu Động Côn, Phi Tiên môn và Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung của ngươi quyết không bỏ qua!
Động Côn giật mình hét hướng hư không:
- Phác Lão Tiên hiểu lầm rồi!
Nhưng Phác Lão Tiên đã biến mất không còn bóng dáng.
Hàng loạt chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Lâm Phàm cười nói:
- Động Côn tuyệt thật, trong tình huống hiện giờ lão muốn cho đối phương tin tưởng cũng không thể. Lão nghĩ sao mà thi triển hồ lô với lão ta vậy? Chắc không phải trong lòng đã muốn làm vậy từ lâu chứ?
Động Côn tức giận quát:
- Câm mồm!
Động Côn không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy, rõ ràng dân bản xứ này hãm hại lão.
Lão chĩa Tiên Thiên Tiên Hồ vào Phác Lão Tiên vì muốn cho đối phương biết thật sự vô dụng, nếu không tin thì xem đây. Ai ngờ có hiệu quả, hồ lô chỉ bị trục trặc một chút.
Nếu đã hữu dụng vậy chắc có thể thi triển với dân bản xứ này.
- Thu!
Động Côn phát hiện Tiên Thiên Tiên Hồ lại bị trục trặc.
Động Côn giật nảy mình:
- Chuyện gì xảy ra?
Mới rồi còn dùng được mà sao bây giờ vô hiệu? Không thể nào.
- Lão từ từ thử, bản phong chủ đi trước.
Lâm Phàm lười nói nhiều với Động Côn, chẳng qua là Thần cảnh, cho ngươi nhảy nhót một thời gian, chờ tích lũy đủ nội tình rồi sẽ quay lại xử ngươi.
Thấy dân bản xứ sắp đi, Động Côn không chịu thôi, quát lớn:
- Dân bản xứ, tất cả đều tại ngươi! Ngươi nghĩ mình có thể đi sao? Đứng lại cho lão phu!
Thoáng chốc hai người ẩn vào hư không, một trước một sau dây dưa không dứt.
Lâm Phàm ngoái đầu nhìn, không ngờ Động Côn cố chấp như vậy. Hắn tùy ý để một giọt máu của mình rơi xuống, sau đó hắn bay thẳng tới trước.
Đất Chân Tiên giới rộng mênh mông, có nhiều chỗ chưa biết khiến Lâm Phàm rất tò mò.
Không biết qua bao lâu, hoàn cảnh xung quanh thay đổi lớn.
Vốn trời trong xanh mà bây giờ mây đen bao phủ, phương xa có các dãy núi kéo dài, sấm sét giáng xuống, ánh sáng u tối ẩn hiện.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn:
- Nơi này thật là thần kỳ.
Hắn không ngờ tùy ý dắt mũi Động Côn đi dạo mà có thể lạc bước tới nơi thần kỳ thế này.
Đối với người tu hành thì nơi thần bí thường ẩn chứa bảo bối, nhưng nhiều lúc họ sẽ không tùy tiện đi vào, ai biết bên trong có nguy hiểm gì không.
Với Lâm Phàm thì chẳng sợ gì, nguy hiểm chứ có gì, hắn không sợ cả cái chết thì e ngại gì nguy hiểm.
Động Côn dừng lại, cảnh giác nhìn khu vực này:
- Dân bản xứ, lão phu khuyên ngươi tốt nhất đừng chạy, nơi này là Sinh Tử Thâm Uyên, đi vào là chết mười mươi, không ai cứu ngươi được.
Lão là tiên nhân Chân Tiên cảnh cũng không dám vào.
Đây là cấm địa của Chân Tiên giới, trừ phi muốn tự sát hoặc cùng đường mong đi vào cầu may, bình thường không ai muốn vào.
Lâm Phàm cười hỏi:
- À, nơi này nguy hiểm như vậy nghĩa là ngươi sẽ không đuổi theo ta?
Động Côn nói:
- Lão phu sẽ không đuổi theo vào, nhưng lão phu sẽ chờ ngươi tại đây, chờ ngươi chết ở bên trong.
Lâm Phàm nói:
- Bản phong chủ nói ngươi sẽ tiến vào, ngươi tin không?
Động Côn lạnh lùng nói:
- Ha ha ha, buồn cười, nực cười thật, dân bản xứ huyên hoang! Lão phu ở đây canh chừng, nếu ngươi muốn sống thì tốt nhất là bó tay chịu trói, nếu ngươi nói những gì mình biết cho lão phu thì có lẽ sẽ cho ngươi sống thừa.
Động Côn phát hiện dân bản xứ này rất kỳ dị, Tiên Thiên Tiên Hồ không có hiệu quả với hắn, có thể ra khỏi phong ấn, chắc chắn có lý do nào đó. Nếu tìm hiểu được nguyên nhân trong đó có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho lão.
Chân Tiên chưa phải tận cùng, chắc chắn còn cảnh giới cao hơn nữa.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ài, quả nhiên người Chân Tiên giới khó giao lưu, thôi không nói nữa.
Lâm Phàm mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra, bay thẳng tới trước.
Động Côn vốn bình tĩnh nhưng đột nhiên thay đổi, lão phát hiện đối phương đang trào phúng mình, sự coi khinh đó khiến lão cực kỳ tức giận, liều mạng đuổi theo hắn.
Lâm Phàm cười nói:
- He he, đã đến rồi mà không vào là không nể tình.
Lâm Phàm dần phát hiện bốn phía khác với lúc mới vào.
Không khí tràn ngập lực lượng sấm sét nhỏ bé chạy dọc làn da, hắn có cảm giác huyền diệu, không biết là hạt gì bám trên da.
- Nơi thần kỳ, nếu có thể di dời chỗ này thì cuộc đời hoàn mỹ.
Khi vào đây, ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải bên trong có cái gì mà là có thể di chuyển nó đi không.
- Có điều lạ.
Lâm Phàm cảm giác như xuyên qua lớp màng mỏng, mắt thường không thấy nhưng có thể cảm nhận được.
Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Động Côn mới giết tới trước mặt Lâm Phàm khi nhìn rõ tình huống xung quanh thì giật mình tái mặt, vội khựng lại, biểu tình kinh hoàng:
- Chuyện gì thế này? Mới rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đến nơi này?
Động Côn vừa kinh vừa giận:
- Dân bản xứ, là ngươi giở trò quỷ!?
Rõ ràng lão ở bên ngoài mà sao bỗng dưng đến đây? Tại sao lão đuổi theo hắn? Vì sao?
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Được rồi, đi tiếp nào, bản phong chủ dẫn ngươi đi tham quan tình huống bên trong.
Nụ cười kia quá điên cuồng trong mắt Động Côn.
Động Côn quay đầu bỏ chạy:
- Không!
Lão không muốn đi vào, nơi này là cấm địa. Sinh Tử Thâm Uyên vô cùng khủng bố, bao năm qua không biết bao nhiêu người đi vào mà không về nữa, không thiếu tu sĩ Chân Tiên cảnh, tất cả đều bặt vô âm tín.
Động Côn không cho rằng mình đi vào sẽ còn sống trở về, dân bản xứ này muốn mang lão cùng chết chung nhưng lão thì không muốn điều đó.
Hữu Sắc Nhãn Tình.
Động Côn bỗng gầm lên, ánh mắt tức giận trừng Lâm Phàm:
- Dân bản xứ, ta muốn giết ngươi!
Đối mặt biểu tình giận đến tím mặt, Lâm Phàm rất bình thản dứt khoát chạy vào chỗ sâu.
Lâm Phàm muốn xem Sinh Tử Thâm Uyên có cái gì khủng bố dữ vậy, nếu không có nguy hiểm thì phải tìm cách di chuyển nó đi.