Ba kẻ hơi khác lạ đã bị giải quyết, chỉ còn lại nữ nhân treo cổ.
Lúc trước Lâm Phàm có chút hảo cảm với thôn trang vì nó yên tĩnh, nhưng bây giờ không chút hảo cảm. Quả nhiên trong cấm địa thì không có nơi nào yên tĩnh.
Lâm Phàm không làm thịt nữ nhân treo cổ, có lẽ vì nàng thiện ý nhắc nhở, bản phong chủ nên thân thiện báo đáp. Người nhận giáo dục bắt buộc chín năm về tư tưởng phẩm đức đều rất cao thượng, có ơn sẽ báo. Tuy hắn sẽ không báo ơn nhưng cũng nên biểu hiện một chút.
- Tên ngươi là gì?
Nữ nhân treo cổ bình tĩnh nói:
- Không có tên.
Lâm Phàm hơi gai mắt làn da của nữ nhân treo cổ, nhìn rùng rợn, hắn hỏi:
- Ngươi có thể thay đổi bộ dạng khác không? Đây là bản thể của ngươi? Hơi xấu.
Giọng nữ nhân treo cổ bình tĩnh mà run run:
- Xấu mới hù người khác sợ được, có thể kể chuyện không?
- Hồ lô oa tranh sủng ký à? Xem ra ngươi rất thích nghe kể chuyện, vậy được rồi, kể cho ngươi nghe. Truyền thuyết công chúa Bạch Tuyết sinh ra một hạt giống rơi xuống đất nẩy mầm mọc ra dây hồ lô, trên dây mọc bảy cái hồ lô, đây là kết tinh của Bảy Chú Lùn cùng công chúa Bạch Tuyết. Cuộc sống hạnh phúc nên diễn ra như vậy, nhưng có một ngày hai đứa trẻ cao lớn đến Hoa Quả sơn, đó là một nam một nữ, tên Hạt Tử Tinh và Xà Tinh. Thì ra trong lúc công chúa Bạch Tuyết mang thai, Bảy Chú Lùn không chịu được cô đơn đã xảy ra mối quan hệ vượt tình bạn với hàng xóm Hồ Lô sơn ở kế bên, do đó sinh ra hài tử.
Nữ nhân treo cổ nghe nghiêm túc, bình tĩnh hỏi:
- Không phải Bảy Chú Lùn chui ra từ tảng đá sao? Tại sao sinh ra Hạt Tử Tinh, Xà Tinh được?
Lâm Phàm qua loa nói:
- Vì khi Bảy Chú Lùn và hàng xóm làm chuyện không thể miêu tả thì chơi cosplay, tức là sắm vai nhân vật. Mà không cần để ý mấy cái đó, nghe tiếp nè.
Tóm lại hắn giải thích hợp lý.
- Hạ Tử Tinh và Xà Tinh vì đạo hiếu nên đón Bảy Chú Lùn tức phụ thân về Hồ Lô sơn. Bảy hồ lô oa đang mọc ra biết tình huống bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, bọn họ cảm giác hai huynh muội cùng phụ khác mẫu cướp đi yêu thương của họ nên đã phá mở hồ lô nhảy ra ngoài, quyết tâm đi theo mẫu thân công chúa Bạch Tuyết mang phụ thân về, cũng dạy cho hai tên khốn một bài học . . .
Câu chuyện này hơi dài, Lâm Phàm kể tỉ mỉ, nữ nhân treo cổ lắng nghe kỹ, đôi khi nghe đến đoạn hay thì con mắt rơi xuống.
Chuyện kể xong nữ nhân treo cổ bình tĩnh nói:
- Thật là dễ nghe, bọn họ đoàn tụ.
Lâm Phàm đứng dậy:
- Được rồi, nghe vui là được, cũng tới lúc bản phong chủ nên đi.
Thôn trang này làm hắn hơi thất vọng, không giống trong tưởng tượng.
Chẳng có kho báu, không có bí mật gì, chỉ có nguy hiểm kinh dị, nhưng trong mắt Lâm Phàm thì không phải kinh dị mà hơi vui.
Nữ nhân treo cổ nhìn Lâm Phàm, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi không nên tiếp tục ở lại đây, có một con đường có thể ra ngoài.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ra ngoài? Ra ngoài làm gì? Ta cảm giác nơi này đặc biệt thú vị, ta rất thích ở đây, không ra ngoài.
Hắn vào đây vì tìm kiếm, phong cảnh trong Sinh Tử Thâm Uyên xinh đẹp, hơn nữa mới đi vào không lâu, nên du lịch một phen. Chỗ này có chút đặc sắc nhưng làm hắn hơi thất vọng, khác với mong đợi.
- À mà ngươi thì sao?
Lâm Phàm hơi hứng thú với nữ nhân treo cổ, không biết là giống loài gì, rất thần kỳ. Nói là quỷ nhưng không đúng, vì có bóng, nói không phải quỷ thì bề ngoài rất giống.
Nữ nhân treo cổ nói:
- Chờ sinh linh tiếp theo đi vào.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi chờ như thế nào? Đồng bọn của ngươi đã chết, chỉ còn một mình ngươi có thể làm xuể không?
Lâm Phàm cho rằng nữ nhân treo cổ không có kỹ thuật diễn, không đáng sợ chút nào. Ba người kia cho cảm giác rùng rợn chút nhưng trình độ chưa đủ.
Lâm Phàm đi vòng quanh nữ nhân treo cổ, đánh giá cẩn thận:
- Thôi, nghĩ tình ngươi thân thân thiện với bản phong chủ, để bản phong chủ chỉ điểm cách hù người, chứ kiểu như ngươi sợ là đời này không có hy vọng.
Lâm Phàm vừa chỉ điểm vừa nói:
- Nào, buông tóc xuống che mặt, chỉ chừa khe hở lộ con mắt ra. A, đúng rồi, đổi mắt trắng thành đen, đúng, cứ thế. Rất tốt, năng lực học tập rất giỏi, cách đi của ngươi không được, sau này đi phải làm cơ thể cứng ngắc, khi đi thì khom lưng, tóc rũ xuống, mười ngón xòe ra chứ đừng khép lại, ừ, đúng, rất tốt, rất hoàn mỹ. Đi một bước, giơ cánh tay trái lên, tay phải hạ xuống, đi một bước nữa, rất tốt.
Nhờ Lâm Phàm chỉ điểm nữ nhân treo cổ học rất nhanh, có tiến bộ rất lớn.
Lúc này Lâm Phàm sờ cằm nhìn nữ nhân treo cổ không rời mắt, không quá vừa lòng:
- Ngươi mặc đồ hơi quê, giày đỏ, váy đỏ, đồ đỏ, chân xấu quá, không có chút cảm giác kinh dị, vô hình tăng cảm giác buồn cười, phải sửa. Đổi thành áo cưới màu xám, đổi thành giày vải màu xám. Tốt, rất tốt, vậy mới hoàn mỹ.
Lâm Phàm nhìn quần áo của nữ nhân treo cổ chớp mắt biến đổi, tiện lợi làm hắn hâm mộ.
Tu sĩ Chân Tiên giới có thể dùng linh lực ngưng tụ thành quần áo, vùng đất Nguyên Tổ thì không làm được. Điều này cũng tính là khác biệt về hệ thống, tác dụng và khống chế lực lượng khác rất lớn.
Lâm Phàm hỏi:
- Trước kia cách ra sân của ngươi có thể là treo trên cao?
Nữ nhân treo cổ gật đầu.
Lâm Phàm nói:
- Cái này không thể được, cách ra sân như thế quá đơn giản. Nghe kỹ đây, sau này ra sân đừng cách gần đối phương quá, đứng ở phía xa chợt thoáng qua, khi đối phương dời tầm mắt thì ngươi phải biến mất ngay, hiểu chưa? Nào, làm thử xem.
Lâm Phàm phát hiện cách ra sân của nữ nhân treo cổ rất bình thường, hoặc nên nói là tạo cảm giác tim đập nhanh không quá mãnh liệt.
Như kiểu treo cổ, gặp người nóng tính bị hù sợ không chừng đấm cho một phát, khi đó đừng nói hù người, sợ là bản thân bị đập chết.
Nữ nhân treo cổ nghe lời Lâm Phàm lặng lẽ bước ra xa.
Lâm Phàm thấy nữ nhân treo cổ đi vững vàng không chút cảm giác kinh dị thì mắng:
- Mới nói gì với ngươi hả? Tư thế đâu? Lại quên rồi?
Lâm Phàm phát hiện trí lực của nữ nhân treo cổ không quá tốt, mới nói đó rồi quên đó.
Nữ nhân treo cổ nghe mắng thì sửa đi kiểu Lâm Phàm nói.
Tiếng két vang lên, rất quỷ dị, rất khủng bố nhưng cũng rất hoàn mỹ.
Nữ nhân treo cổ hiện ra ở phía xa, Lâm Phàm nhìn qua, quay đầu đi, khi lại quay sang nhìn thì không thấy bóng người nữa.
- Trời, đúng là hơi dọa người.
Lúc trước dạy học thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ làm hắn rợn tóc gáy thật, thầm nhủ phải bình tĩnh, không thể lộ biểu tình sợ hãi.
Lâm Phàm nói:
- Tốt lắm, mới rồi biểu hiện rất tốt, nhưng còn vài thứ phải học. Ví dụ hoàn cảnh nơi này, ngươi không cảm giác nó hạ thấp không khí kinh dị lắm sao?
Nữ nhân treo cổ không nói chuyện, gật gù đồng ý.
Nữ nhân treo cổ đã hù vô số người, ngàn năm trước hù nhiều người, vì bản thân quỷ dị nên Chân Tiên cũng không thể bắt giữ hơi thở của nàng. Lúc này nữ nhân treo cổ không nói chuyện nhưng cũng đồng ý mấy cách được chỉ rất lợi hại.
Lâm Phàm nói:
- Thiếu một miệng giếng, nếu giữa thôn trang nhỏ này xuất hiện một cái giếng đen sâu quỷ dị đáy thì có lẽ hiệu quả càng tuyệt, ngươi nghĩ sao?
Nữ nhân không nói chuyện, giơ ngón tay, một miệng giếng xuất hiện đột ngột.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Lợi hại, trống rỗng tạo vật, hay vì nơi này vốn không chân thật, có thể tùy ý cải tạo theo suy nghĩ của mình?
Lâm Phàm cảm giác nơi này hơi không đơn giản, khác với tưởng tượng của hắn.
Lâm Phàm tiếp tục dạy một số điều, nữ nhân treo cổ nghe kỹ, hấp thu tất cả.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Có lẽ bản phong chủ có tài giả quỷ.
Không chừng hắn thật sự có tài năng đó.
Được Lâm Phàm tự mình dạy dỗ, nữ nhân treo cổ cảm giác như mở ra kho báu chưa biết, khác với những gì trước kia tiếp xúc.
Sinh Tử Thâm Uyên lại sáng sủa.
Lâm Phàm nói:
- Cô nương, bản phong chủ đi đây, sau này có thể làm tới trình độ nào phải xem chính mình.
Hắn phải rời khỏi đây, thôn trang này làm hắn hơi thất vọng, chỉ có vài con mèo, không có tồn tại nào khiến hắn hưng phấn.
Nữ nhân treo cổ bình tĩnh nói:
- A, ngươi nhớ kỹ nơi này rất nguy hiểm, đừng tin bất cứ lời nào.
Lâm Phàm cười phất tay, đi hướng cửa thôn. Nơi này nguy hiểm? Còn cần nhắc sao, nếu nó không nguy hiểm thì hắn đã không đi vào.
Khi Lâm Phàm đi tới cửa thôn, lá cây kêu xào xạc, dường như cây hòe rất vui vì sinh linh này sắp đi.
Nhưng Lâm Phàm chợt dừng bước, nhìn đăm đăm vào cây hòe.
Lá cây xào xạc chợt ngừng đung đưa, không phát ra chút thanh âm.
Lâm Phàm suy tư:
- Kỳ lạ, sao cứ cảm giác cây hòe này có dấu hiệu thành tinh?
Loại cảm giác này rất mãnh liệt.
Cây hòe ngơ ngẩn, nó sợ rồi, sinh linh này là sinh linh kinh khủng nhất mà nó từng thấy, ba lão quái kia đều bị hắn đánh chết, khủng bố đến mức tận cùng.
- Lối vào Vô Địch phong còn thiếu một thân cây trang trí, được rồi, đã gặp thì không thể trở về tay không, có thể di chuyển được thì di chuyển.
Lâm Phàm đến gần cây hòe, thân cây rất thô, hai tay hắn vòng qua thân cây bứng lên.
Rào rạt!
Lá cây rung rung có vẻ hoảng loạn, cây hòe rất sợ hãi.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Lên cho ta!
Lực lượng khủng bố bộc phát ra, dù thế nào hắn quyết mang cây hòe đi.
Cây hòe bị nhổ tận gốc, đơn giản nhẹ nhàng không chút khó khăn, sau đó bị bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm nói:
- Ghế đá, hãy tạo một tấm bia đá cho ta.
Rất nhanh xuất hiện một tấm bia đá, Lâm Phàm nhấn bia đá xuống vị trí ban đầu cây hòe cắm rễ, hắn ngẫm nghĩ, dùng ngón tay khắc mấy chữ.
[Lan Nhược thôn]
Lâm Phàm nhìn ba chữ kia, cười vui vẻ, cái tên này xem như hồi ức, không ngờ có ngày thực hiện.