Thiên Tu khen ngợi:
- Vi sư rất mừng, khi có được thực lực mà đồ nhi vẫn giữ trái tim thiện ý là chuyện tốt.
Lão vui mừng khi có được đồ nhi như vậy.
Lâm Phàm tôn kính nói:
- Đều do lão sư dạy tốt, đồ nhi có thể giữ gìn bản thân, mang thiện ý là vì thường có lão sư ở một bên chỉ dẫn.
Lão sư là tấm gương của hắn, tuy bây giờ hắn mạnh hơn lão sư nhiều nhưng giành nổi bật với ai chứ hắn tuyệt đối không giành với lão sư.
Lúc trước Hỏa Dung còn lo lắng hãi hùng, giờ rất muốn rủa thầm:
- Hai sư đồ này còn chút mặt mũi nào không vậy?
Hai sư đồ này làm Hỏa Dung không chịu nổi, quá vô sỉ, mặt dày.
Đám Chân Tiên cũng rất muốn chửi thề.
Thiện ý?
Nhiều người đã chết không lẽ bị quỷ giết?
Mấy chục vị Chân Tiên chết trong tay dân bản xứ này, tàn nhẫn biết bao.
- Đồ nhi ra tay đây, lão sư đứng một bên xem được rồi, mấy việc nặng này không cần làm phiền lão sư.
Lâm Phàm siết chặt Lang Nha Bổng, giương mắt nhìn:
- Hãy nói xem, trong các ngươi thì ai đẹp trai nhất thời trẻ?
Đám Chân Tiên đã tuyệt vọng nghe mấy lời này thì dâng lên hy vọng. Không lẽ dân bản xứ này có sở thích đặc biệt gì, có lẽ đẹp trai nhất sẽ an toàn?
Một lão nhân nói ngay:
- Lão phu thời trẻ đẹp trai nhất.
Lâm Phàm nhìn lão nhân, hạ Lang Nha Bổng xuống, mỉm cười hiền từ. Mặt của lão nhân này to hơn hắn gấp hai lần, còn vuông vức mà dám nói mình đẹp trai nhất lúc trẻ, hắn không tin.
Các Chân Tiên thấy dân bản xứ mỉm cười thì càng khẳng định khả năng này, chắc chắn dân bản xứ định tha cho người đẹp trai nhất.
Một lão nhân lên tiếng:
- Hừ! Cái đám vô sỉ các ngươi có còn nhớ khi xưa người nào đẹp trai nhất không?
Mọi người mặt biến sắc.
Phong Lưu Ma Quân liếc sang bên, nói:
- Lão phu nhắc cho các ngươi nhớ, năm xưa Phong Lưu Ma Quân này tung hoành Chân Tiên giới, không biết bao nhiêu nữ nhân si mê bản ma quân. Lấy ngươi làm ví dụ, năm xưa ngươi năm lần bảy lượt chống đối lão phu chỉ vì khi ngươi còn trẻ, sư muội đồng môn của ngươi dâng hiến cho ta, ngươi ghi hận trong lòng có đúng không?
Lão nhân bị điểm danh lộ vẻ mặt tức giận, nhớ lại chuyện cũ đau lòng. Lão và sư muội hai nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, vốn tưởng rằng sư muội tương sẽ là thê tử của lão, không ngờ gặp gỡ Phong Lưu Ma Quân làm trái tim sư muội thay đổi.
- Còn ngươi nữa, Hồng Loan Nương Nương từng ở Thiên Yêu Điện mê đắm bản ma quân, bỏ trốn cùng lão phu dưới trăng, mang đi cường giả nữ giới duy nhất của Thiên Yêu Điện các ngươi, lão phu hỏi các ngươi có thừa nhận không? Tóm lại lão phu nói thẳng, ai đẹp trai nhất? Không ai khác ngoài ta, các ngươi đã quên khi còn trẻ các ngươi sống trong sự khủng bố thế nào sao?
Mặt Phong Lưu Ma Quân trắng bệch nhưng lộ rõ vẻ đắc ý, tự hào chuyện quá khứ nhất.
Những người ở đây có vài người chưa bị lão tổn thương? Nữ nhân tuyệt vời nào họ quen biết đều bị lão nói ngọt ba hoa dụ đi, thế là kết thù với nhau.
Lâm Phàm nheo mắt hỏi:
- Ngươi đẹp trai nhất?
Phong Lưu Ma Quân gật đầu, bình tĩnh thừa nhận:
- Đúng vậy!
Ai chẳng có lúc nổi bật, của lão là thời trẻ, còn bây giờ tuy đã già nhưng khí chất còn đó.
Lâm Phàm gật đầu, ngoắc tay:
- Lại đây, ngươi giỏi lắm.
Phong Lưu Ma Quân đến gần Lâm Phàm.
Lâm Phàm bỗng giơ cao Lang Nha Bổng đập mạnh xuống với uy thế không thể ngăn cản.
Phong Lưu Ma Quân hãi hùng, Lang Nha Bổng đập vào người lão, máu phun ra dính vào mặt nhiều Chân Tiên.
Lâm Phàm giận run người:
- Cặn bã, đây là cặn bã!
Hắn nhìn đám Chân Tiên:
- Các ngươi nhìn xem, người này xứng đáng bị như vậy. Chơi đùa với nữ giới là hành vi thiếu tôn trọng nữ giới, càng là hung thủ hại đám già các ngươi độc thân suốt đời. Lão ta đáng chết, các ngươi thấy có đúng không?
Đám Chân Tiên ngơ ngác, muốn khóc. Rốt cuộc chơi trò gì vậy, sao một lời không hợp liền giết người? Không lẽ đẹp trai là lỗi lầm sao?
Đa số Chân Tiên thầm mừng, rất hả dạ, rốt cuộc Phong Lưu Ma Quân chết rồi.
Lâm Phàm lắc cổ tay hạ Lang Nha Bổng xuống gần mặt đất, hỏi tiếp:
- Được rồi, người đẹp trai thứ hai là ai?
Giờ phút này không có người chịu thừa nhận, lúc trước giành giật mình đẹp trai nhất, hiện tại còn ai dám thừa nhận, chẳng khác nào tự sát.
Lâm Phàm gặn hỏi:
- Không ai chịu nhận? Vậy ai nhận mình xấu nhất?
Không ai nói mình đẹp trai vậy ít nhất có người thừa nhận mình xấu nhất đúng không?
Yên lặng, vẫn không có ai lên tiếng.
Mọi người sợ teo tim, không dám hó hé tiếng nào, có lẽ thành thật ngậm miệng là an toàn nhất.
- Được rồi, nếu vậy thì bắt đầu chọn đại, các ngươi nếu ai bị đập chết đừng oán ta, chỉ có thể nói các ngươi quá càn rỡ, hậu quả xâm nhập vùng đất Nguyên Tổ nghiêm trọng như vậy đấy.
Lâm Phàm rất háo hức, muốn đập chết đám người này.
Hắn bước tới trước mặt một lão nhân, giơ Lang Nha Bổng lên. Hắn khá vừa mắt người này, tiếc nuối là lão tự nhận mình đẹp trai thứ hai, người đẹp trai không nên tồn tại trên thế giới này.
Lão nhân kinh hoàng, sợ muốn vỡ mật:
- Lâm phong chủ tha mạng!
Tu đạo mấy trăm năm không thể chết dễ vậy được!
Đột nhiên phía chân trời vọng đến tiếng quát:
- Dừng tay!
Đó là giọng nữ, bình tĩnh mà êm tai, nghe khá quen tai.
Lâm Phàm ngước lên nhìn sau đó Lang Nha Bổng giáng xuống, bộp một tiếng đập chết lão nhân.
- Ngươi . . .!
Chủ nhân giọng nói phía xa hiển nhiên không ngờ mình đã kêu dừng tay mà đối phương vẫn xuống tay.
Lâm Phàm khó chịu nói:
- Ngươi gì mà ngươi, ai vậy, mau chạy ra đây! Bảo dừng tay bản phong chủ liền ngừng? Ngươi nghĩ bản phong chủ là nam nhân của ngươi, sợ thê tử sao? Dù là nam nhân của ngươi thì bản phong chủ cũng là đại nam nhân, mau lên, muốn xuất hiện thì nhanh, đừng lề mề!
Thiên Tu dặn dò:
- Đồ nhi, người đến có ý đồ không tốt.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư yên tâm, dù đến tốt hay xấu chờ nhìn xem, cứ cảm giác đã nghe giọng đó ở đâu rồi.
Thiên Tu hỏi:
- Người quen?
Lâm Phàm đáp:
- Không biết, nhưng chắc có thù.
Lâm Phàm không quen nhiều người, người quen đều có thù với hắn, đặc biệt là cô nương, hắn đã gây thù hằn với vài nàng.
Phương xa không mây bỗng tỏa ánh sáng chiếu một nửa thiên địa muôn tía nghìn hồng.
- Lão sư, ra sân kiểu màu mè này khiến người khó chịu thật.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh, dù là ai thì hắn cũng không sợ, càng đừng nói là một mụ đàn bà.
Thiên Tu nghi hoặc hỏi:
- Rốt cuộc là ai?
Không biết là nữ nhân nào có thực lực như vậy, nếu là bà già thì tất nhiên không xứng với đồ nhi.
Lão Hắc đứng yên không nhúc nhích bỗng nhíu chặt mày:
- Hơi thở này . . .!
Lão Hắc cảm giác hơi quen thuộc nhưng một chốc không nhớ ra, có chút xa lạ.
Đám người Chân Tiên giới không biết ai đến cứu họ, thầm suy đoán không lẽ là tình nhân của ai đó?
Nhưng những người ở đây toàn độc thân, chỉ có Phong Lưu Ma Quân thời trẻ kết bạn với nhiều nữ nhân, không lẽ một trong số đó đến cứu người?
Tiếc rằng thực lực của dân bản xứ này quá mạnh, một người đến thì có ích gì, trừ phi có thực lực kinh người, nhưng hiển nhiên không thể nào.
Một luồng sáng nhiều màu từ xa bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lâm Phàm bật cười nói:
- A, bản phong chủ còn tưởng là ai, hóa ra là nàng.
Lại là mụ đàn bà này, không lẽ lại đến phong ấn hắn?
Nữ nhân hơi biến sắc mặt nói:
- Ngươi đã bị ta phong ấn rồi mà? Sao có thể?
Lâm Phàm phất tay nói:
- Đừng nói nhảm nữa, nàng muốn làm gì? Đến cứu người hay xem bản phong chủ giết người?
Nữ nhân bình tĩnh nói:
- Ngươi không thể giết bọn họ.
Biểu tình của nàng dường như không quen thân với đám Chân Tiên, chỉ đơn giản tới ngăn cản Lâm Phàm giết người.
Thiên Tu xem xét một hồi, vừa lòng gật gù:
- Ai vậy đồ nhi?
Bộ dáng đẹp, có linh khí, nhưng chỗ đó quá nhỏ, hơi thiệt thòi cho đồ nhi.
Lâm Phàm nói:
- Lần trước đồ nhi nói với lão sư rồi, vốn muốn tạo một đứa trẻ cho lão sư chăm, nhưng nàng không đồng ý.
Thiên Tu nghe vậy nhìn nữ nhân ở phía xa:
- Tiểu nha đầu, bộ mắt bị mù sao? Đồ nhi của lão phu anh tuấn tiêu sái đến vậy mà ngươi không đồng ý, còn làm đồ nhi đau lòng, nên đánh!
Lão Hắc luôn im lặng bỗng mặt biến sắc bật thốt:
- Là ngươi, Vạn Quật Lão Tổ!
Lão Hắc nhìn thật lâu cuối cùng nhớ ra khuôn mặt này là ai, đó là Vạn Quật Lão Tổ đã phong ấn mình vào vạn năm trước, sau đó nàng xé rách hư không rời đi.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi không nhận sai chứ Lão Hắc?
Lâm Phàm biết Vạn Quật Lão Tổ, dù sao hắn từng đi vào vùng đất mạo hiểm do đối phương sáng tạo ra, cảnh vật trong đó không tệ, hắn rất vừa lòng.
Lão Hắc còn trong cơn giật mình, rất nhanh phản ứng lại:
- Khuôn mặt giống hệt thưa chủ nhân, nhưng hơi thở thì hơi khác, nhỏ yếu rất nhiều.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Này mụ kia, tiểu đệ của ta nói ngươi là Vạn Quật Lão Tổ, có đúng không?
Thiên Tu hỏi:
- Vạn Quật Lão Tổ là ai?
Lâm Phàm nói cho lão sư biết:
- Lão sư nhớ có một vùng đất mạo hiểm tên Vạn Quật Thâm Uyên không? Là nàng ta sáng tạo ra, có vẻ đã sống mấy vạn năm.
Thiên Tu nghe vậy giật mình biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Đã mấy vạn năm, vậy chẳng phải là lão lão lão yêu bà? Đồ nhi, vi sư không đồng ý lão lão lão yêu bà quen với đồ nhi, không phải trâu già gặm cỏ non nữa là trâu cụ kỵ ăn cỏ non, không thể để đối phương ăn bớt vậy được!
Nữ nhân lộ vẻ khó chịu, danh hào của nàng không phải Vạn Quật nhưng nàng không muốn nói nhiều:
- Các ngươi không thể giết những người này, nếu không về sau sẽ hối hận.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Khoan đã, đừng nói hai chữ hối hận với bản phong chủ, chưa bao giờ bản phong chủ hối hận. Còn mấy người này thì giết thêm bảy người là xong, nàng có thể đi, đừng càn quấy, nếu không chính nàng sẽ hối hận!
Lâm Phàm không cần biết đối phương là ai, nếu quá càn rỡ thì sẽ đánh.
Nữ nhân lắc đầu nói:
- Chấp mê bất ngộ.
Tóc tơ xõa sau lưng dần đung đưa, người phát ra hơi thở.
- Lão sư lên đi, làm thịt nàng!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, lười nói nhiều, hắn ghét có người lên mặt trước mắt mình, dù là nữ cũng không được.
Thiên Tu hớn hở nói:
- Tốt, vi sư chưa đánh lão yêu bà sống mấy vạn năm bao giờ, hôm nay vi sư sẽ liên hợp với đồ nhi!
Rốt cuộc có thể ra tay rồi, đã đến lúc cho lão phát huy.