Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 610 - Chương 610: Chúng Ta Phải Giàu, Giàu Không Chút Tính Người

Chương 610: Chúng ta phải giàu, giàu không chút tính người Chương 610: Chúng ta phải giàu, giàu không chút tính người

Viêm Hoa tông còn giữ sự bình tĩnh, có Lâm Phàm ở làm các đệ tử vững lòng, nhưng vẫn có sự xao động vì thiên địa biến đổi lớn.

Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, lần này mãnh liệt hơn mấy hôm trước.

Khi họ ngước đầu lên thấy có nhiều cái bóng trên trời, đủ hình dạng, sau đó hòa vào hư không, sau cùng là chấn động mãnh liệt.

Lâm Phàm đi trong tông môn, các đệ tử tụ lại tốp năm tốp ba thảo luận biến đổi trên trời.

Các đệ tử cung kính chào:

- Lâm sư huynh!

Đây là thần tượng trong lòng họ, mạnh kinh khủng, nhìn bao nhiêu tông môn đều bị Lâm sư huynh đánh phục, làm Viêm Hoa tông hãnh diện.

Một đệ tử cực kỳ tôn sùng Lâm Phàm vội chạy lại gần hỏi nhỏ:

- Lâm sư huynh thấy tình hình trên trời có phải vì sắp xảy ra chuyện gì?

Lâm Phàm ngước đầu nhìn bầu trời đã không thể gọi là trời, lắc đầu nói:

- Mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, phải xem bản thân các ngươi có coi nó là một việc không. Còn bầu trời này thì rất bình thường, không có chuyện gì, không cần căng thẳng.

Lâm Phàm đang định bước đi chợt nghĩ đến điều gì, kêu đệ tử kia lại:

- À phải rồi, thông báo với các các đệ tử, chuẩn bị làm việc, tập hợp ở đại điện. Kêu nhóm Địa Linh đến, cần bọn họ hỗ trợ.

Đệ tử kia vô cùng nghiêm túc nói:

- Rõ thưa sư huynh!

Đây là lần đầu tiên sư huynh phân phối nhiệm vụ cho gã, đương nhiên phải cực kỳ chú trọng.

Lữ Khải Minh đứng một bên tim đập nhanh, sư huynh lại nói một câu ẩn ý sâu xa, phải nhớ kỹ mới được, phải ghi vào sổ nhỏ. Đương nhiên hiện tại không thích hợp ghi chép, chờ lúc không có ai gã mới lấy sổ nhỏ quý giá ra ghi lại câu Lâm Phàm vừa nói.

Sự bình tĩnh của Lâm Phàm khiến các đệ tử bình ổn lại, mặt đất vẫn rung rinh, bầu trời liên tục biến đổi nhưng bọn họ hết lo âu.

Người của tông môn khác thì kinh hoàng không biết làm sao, luống cuống tay chân.

Lâm Phàm đứng trước cửa đại điện, quan sát kỹ.

Lâm Phàm suy tư:

- Sư đệ có thấy là đại điện của tông môn chúng ta hơi cũ nát không?

Lâm Phàm nhìn từng góc đại điện, gạch xanh đã đổi màu xám, nứt nẻ, nếu là trước kia thì không sao. Tông yếu đương nhiên kiến trúc sẽ cũ nát, nhưng bây giờ thì khác.

Lữ Khải Minh gật đầu nói:

- Hình như hơi cũ.

Lữ Khải Minh rất đồng ý với Lâm sư huynh, nhìn kỹ thì đại điện đúng là hơi cũ nát.

Một đám đệ tử từ xa đi tới.

- Chúng ta đến rồi đây sư huynh!

Hỏa Dung đang bận công việc, thấy một đám đệ tử tập hợp ở chỗ đại điện thì thắc mắc không biết xảy ra chuyện gì.

Thiên địa đang biến đổi lớn mà bọn họ còn xảy ra như vậy làm Hỏa Dung không chấp nhận được, phải khiến các đệ tử cảnh giác lên, phòng ngừa xảy ra tình huống đột ngột.

- Ừ, tất cả đến rồi à, tốt lắm, giờ có chuyện giao cho các ngươi làm.

Đồ cướp từ chỗ mười chín tông môn xem như có chỗ dùng, những thiên tài địa bảo, các thứ thần kỳ để yên một chỗ phủ bụi chẳng bằng lấy ra sửa mới tông môn.

Hỏa Dung lại gần hỏi:

- Tiểu tử tính làm gì dấy?

Hỏa Dung không ngờ là tiểu tử này cầm đầu, tim lão rớt cái bịch, biết không có chuyện tốt.

Lâm Phàm cười nói:

- Thì ra là Hỏa Dung trưởng lão, không làm cái gì, ngày gần đây nhàm chán rảnh rỗi nên định sửa sang lại tông môn. Vừa lúc mấy thứ lấy từ môn phái Chân Tiên giới không biết dùng vào đâu, định lấy ra tu sửa tông môn.

Các đệ tử nghe lý do đó thì ngẩn ngơ, dùng thiên tài địa bảo của Chân Tiên giới trang hoàng tông môn thì xa xỉ biết bao.

Tuy rằng bọn họ không cần vài thứ kia, nhưng cũng biết đều là bảo bối.

Hỏa Dung giật mình kêu lên:

- A? Dùng những thiên tài địa bảo đó tu sửa tông môn thì rất lãng phí. Không được, tuyệt đối không được, lão phu dứt khoát không đồng ý!

- Sư đệ phản đối cũng vô ích, tất cả là đồ nhi của lão phu liều mạng kiếm về, sư đệ không có quyền lợi làm chủ. Đương nhiên sư đệ có quyền càu nhàu.

Thiên Tu đi đến từ bao giờ, rất đồng ý với ý tưởng của Lâm Phàm, tưởng tượng thôi đã làm lão hơi kích động.

Thiên Tu hỏi:

- Đồ nhi, hay bắt đầu sửa từ chỗ của vi sư?

Thiên Tu nhìn phía xa thấy ánh mắt ai oán của tông chủ sư huynh.

Lâm Phàm cười nói:

- Được chứ, vậy bắt đầu từ chỗ của lão sư.

Sung công tài phú của mười chín môn phái đủ để xa xỉ sửa chữa tông môn.

Thiên Tu không thể phớt lờ ánh mắt ai oán kia, đổi đề tài:

- Thôi, sửa đại điện trước đi.

Lâm Phàm ra lệnh:

- Sư đệ hãy dẫn người đi chuyển những thiên tài địa bảo lại đây.

- Vâng thưa sư huynh!

Lữ Khải Minh không cần biết những thiên tài địa bảo đó thế nào, sư huynh nói cái gì đều đúng hết.

Rất nhanh, đám đệ tử vận chuyển thiên tài địa bảo sáng chói chất đống ngoài đại điện.

Động Côn đau lòng nát tim gan:

- Tất cả đều là chí bảo!

Những thứ này vốn thuộc về bọn họ nhưng bây giờ bị đám dân bản xứ cướp bóc, còn dùng thiên tài địa bảo tu sửa kiến trúc, lãng phí đáng bị sét đánh!

Lâm Phàm suy nghĩ thật lâu, nghĩ ra cách tốt nhất:

- Lão sư, theo đồ nhi thấy thì đại điện phải lấp lánh ánh sáng vàng, cao cấp hoa quý, khiến người nhìn một cái biết chúng ta là nhà giàu mới nổi, không dám dây vào.

Thiên Tu hoang mang:

- Lấp lánh ánh sáng vàng?

Lâm Phàm gật đầu nói:

- Vâng, phải lấp lánh ánh sáng vàng, như vậy mới làm người ta biết chúng ta ghê gớm, dữ dội cỡ nào. Cứ nghe theo đồ nhi, tuyệt đối không sai đâu.

Hỏa Dung đứng một bên đã câm nín, lão không hiểu chuyện gì nữa.

Lấp lánh ánh sáng vàng, thẩm mỹ quê mùa gì đâu.

Thiên Tu cười nói:

- Tốt, vậy thì nghe lời đồ nhi.

Thiên Tu xòe tay, những thiên tài địa bảo màu vàng bay lên, không quan tâm bên trong có bảo bối gì, trực tiếp dung hợp luyện chế, hoán đổi tài liệu ban đầu, thay các thiên tài địa bảo vào.

Đại điện cũ nát không chút uy nghiêm thoáng chốc thay đổi lớn.

Uy vũ, bá khí, tràn ngập mùi tiền.

Lâm Phàm cảm thán:

- Tài nghệ của lão sư quá cao siêu, có phong phạm của đại gia.

Lão sư không uổng là lão sư, vừa ra tay đã siêu đẳng, nhìn một lần không thể quên.

Có lẽ đây là kiến trúc dát vàng giàu có nhất vùng đất Nguyên Tổ.

Tông chủ ở phía xa, ngoài mặt không biểu tình nhưng lòng nóng cháy, rất thích màu này, thích ánh sáng phát ra từ kiến trúc.

Không uổng được tạo ra từ thiên tài địa bảo, mỗi khối tài liệu đều phát sáng.

Các Chân Tiên thành thật dọn dẹp nhà vệ sinh thấy cảnh này thì hộc máu, có người không chịu nổi té ngã.

Bọn họ không nỡ dùng lung tung vậy mà đám dân bản xứ sử dụng thiên tài địa bảo xây kiến trúc, bọn họ không biết nếu luyện chế thiên tài địa bảo sẽ luyện ra tiên khí sao?

Lãng phí, quá lãng phí.

Hơn nữa đống thiên tài địa bảo đó là của bọn họ, lòng họ đau nhói đổ máu.

Lâm Phàm chưa chịu thôi, đại điện là tượng trưng của tông môn, bề ngoài hoa lệ còn chưa đủ, trang sức bên trong mới quan trọng nhất.

Lâm Phàm hô lên:

- Địch Địch!

Địa Linh Địch Địch đứng thẳng tắp, vẻ mặt mong đợi:

- Có Địch Địch, sư huynh có gì sai bảo?

Lâm Phàm nói:

- Giao việc quan trọng cho ngươi, tất cả trang sức, bàn ghế trong đại điện đều chế tạo từ thiên tài địa bảo, có vấn đề gì không?

Địa Linh Địch Địch lắc đầu nói:

- Không có vấn đề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

Bọn họ là Địa Linh khéo tay, đặc biệt giỏi rèn tạo đồ vật. Sư huynh giao thứ quý trọng như vậy cho bọn họ chế tạo làm các Địa Linh rất hưng phấn, sao có thể trượt tay, phải làm thành công!

Hỏa Dung phải nói ra ý tưởng của mình:

- Sư huynh, làm vậy quá xa xỉ.

Tuy đống tài phú này không phải của lão nhưng làm vậy rất lãng phí.

Thiên Tu cười nói:

- Xa xỉ gì đâu, không hề. Không phải sư huynh rầy sư đệ nhưng đây là lý do tại sao sư đệ không thể đột phá đến Bán Thần, tầm mắt hơi nhỏ, bị giới hạn.

- Sư huynh cứ coi như ta chưa nói gì hết, các người vui là được.

Hỏa Dung không muốn nói nữa, mỗi lần nói chuyện với sư huynh là lại bị đả kích một lần. Có thể vào Bán Thần hay không, bản thân lão cũng rất sốt ruột, lý do thật sự không thể nào là vì tầm mắt quá thấp.

Lâm Phàm tràn đầy mong đợi nói:

- Lão sư, dùng hết mớ thiên tài địa bảo này thì tông môn chúng ta sẽ thay đổi lớn.

Phải nhà giàu mới nổi, mớ thiên tài địa bảo này có ích gì, không cứng rắn, dù luyện chế thành tiên khí cũng vô dụng, với thực lực của hắn dư sức một đấm đánh nát. Dùng chúng nó trang hoàng tông môn là tốt nhất, trông rất hoa quý.

Thật ra Lâm Phàm cũng quan tâm tình hình thiên địa, nhưng sốt ruột cũng vô ích, ai biết sau cùng sẽ biến đổi ra sao. Tốt nhất là yên lặng chờ, ngồi chờ đến cuối cùng, sau đó mới suy nghĩ cách.

Cuối cùng thiên tài địa bảo gắn vào từng kiến trúc trong tông môn, các Chân Tiên của Chân Tiên giới đã hộc máu nằm la liệt không gượng dậy nổi, tim họ đã vỡ nát.

Phí của trời! Nếu không phải thực lực không bằng đối phương thì bọn họ sẽ xông lên liều mạng.

Các đệ tử Viêm Hoa tông thì siêu hưng phấn, nhìn kiến trúc tông môn trở nên hoa lệ, xa hoa làm lòng họ tràn ngập tự hào.

Bình Luận (0)
Comment