Lâm Phàm cảm giác vận may của mình khá tốt, đi Ngạo Thần tông phát hiện có cường giả, sau đó bị cường giả này truy sát, lại đụng phải người càng mạnh.
Lâm Phàm rất là thỏa mãn nghĩ:
- Thì ra con đường cường giả còn rất xa xôi, tốt lắm, tốt lắm.
Đời người phải có chút theo đuổi, nếu không sẽ rất chán.
Nhưng cường giả thì có sao, nhìn hai người trước mắt xem, một tên hèn, một tên bị khùng.
Chết vô ích một lần, lại đợi lâu như vậy rốt cuộc chờ đối phương đánh tới kiệt sức.
Tuy Lâm Phàm không biết tình huống của hai người thế nào, nhưng hắn có thể ba hoa nhiều như vậy đủ thấy hai người tạm thời không thể làm gì hắn.
Viên Chân nghiêm túc nói:
- Con kiến, nghe bổn tọa nói đây, bổn tọa không bao giờ gạt người. Người trước mặt ngươi thật sự là tà ma, nếu ngươi không giết hắn, chờ khi hắn thoát ra được chắc chắn sẽ giết ngươi!
Viên Chân toát ra hơi thở chính đạo rất đậm đặc, nếu lơ ngơ mới ra đời hoặc tâm trí không vững chắc sẽ bị biểu tượng này dụ dỗ.
Xích Cửu Sát cười nhìn Viên Chân, gã chưa từng thấy biểu tình này của Viên Chân, đổi sắc mặt nhanh đến nỗi làm gã mở rộng tầm mắt.
Lâm Phàm liếc qua Xích Cửu Sát:
- Ngươi cười cái gì? Bản phong chủ hỏi ngươi có phải bị điên không? Cười từ đầu đến bây giờ, không hiểu ngươi thấy cái gì buồn cười.
Lâm Phàm cảm thấy đầu óc của người này không bình thường, tự đứng đó cười mãi, mà cười rất xấu.
Xích Cửu Sát nhìn Lâm Phàm:
- Chẳng lẽ không cho cười? Ta cười đường đường là chủ chính đạo mà có ngày nói những lời đó với một kẻ yếu, thật là mở rộng tầm mắt.
Viên Chân dõng dạc nói:
- Xích Cửu Sát, ngươi nói vậy là sao? Con kiến, đừng nghe lời một phía của hắn. Giờ hắn đã bị bổn tọa áp chế không thể nhúc nhích, nếu hắn không thể động đậy thì chắc chắn sẽ đại khai sát giới. Vì bầu trời trong xanh, xin nhờ con kiến ra tay đi!
Viên Chân cứ cảm giác tiểu tử này bị khùng, làm gì có ai đòi người ta xưng hô mình là con kiến? Nhưng đối phương đã xin nhờ thì gã phải đồng ý, dụ đối phương xuôi theo đã chờ gã thoát ra hoặc trợ thủ đến thì sẽ cho tiểu tử này biết mặt.
Lâm Phàm nhìn Xích Cửu Sát, hỏi:
- Hắn nói thật không? Ngươi thật sự sẽ đại khai sát giới?
Xích Cửu Sát cười nói:
- Đúng, hắn nói đều là thật. Đã bảo là ma thì tất nhiên sẽ đại khai sát giới. Nhưng ngươi quá yếu, ta không bao giờ giết kẻ yếu, bởi vì không lọt vào mắt.
Trông gã không chút sợ hãi, càng không thèm để tình huống hiện giờ vào mắt.
Viên Chân gầm rống:
- Nghe thấy chưa? Hắn thật sự sẽ đại khai sát giới! Đừng tin lời nói dối của hắn, cái gì mà kẻ yếu, không lọt vào mắt, toàn là lời lừa phỉnh!
Sau đó Viên Chân biến sắc mặt hỏi:
- Ngươi làm gì? Con kiến, ngươi định làm cái gì!?
Lâm Phàm đến gần Viên Chân, giở trò sờ tay đối phương. Chiếc nhẫn rất chói mắt, trông hơi cổ xưa, nhìn là biết không phải thứ thường.
Viên Chân thấy con kiến định tháo nhẫn của mình thì tức điên, đó là bảo bối của gã, gia sản của gã, sao có thể bị con kiến lấy mất.
Tay Lâm Phàm nhanh nhẹn gỡ nhẫn:
- Thứ này của ngươi không tệ, tạm tịch thu, nếu ngươi có thể nhúc nhích thì làm thử xem.
Khó khăn mới gặp người lợi hại như vậy, phải hốt một mẻ, tài phú nào đều cần dựa vào sức mình đi tìm. Còn mấy người tích lũy tài phú từ từ thì xứng đáng nghèo cả đời, làm như hắn mới mau, nhích ngón tay là tiền vào túi.
Lửa cháy bỏng trái tim Viên Chân, ước gì giết tiểu tử này ngay. Nhưng tình huống hiện tại là gã không thể nhúc nhích, ai động đậy trước là khí thế bị yếu, thua ngay.
Trong khi Viên Chân nổi giận thì xảy ra chuyện khiến gã càng khủng hoảng:
- Con kiến, ngươi muốn làm gì? Làm gì?
Lâm Phàm sờ từ đầu Viên Chân xuống ống quần, không bỏ qua một chỗ nào, thứ gì có thể lấy được là hắn hốt hết.
- Áo khoác của ngươi không tệ, sáng lấp lánh, còn có hơi thở kỳ diệu, rất tốt.
Lâm Phàm nghĩ nếu tặng áo này cho lão sư sẽ là món quà không tệ.
- Tiểu súc sinh!
Lòng Viên Chân như từng đợt sóng triều không ngừng vỗ bờ đá, rất muốn giết đối phương.
Xích Cửu Sát cười to bảo:
- Ha ha ha! Tiểu tử, giỏi lắm, rất gan dạ. Nếu không phải thực lực của ngươi quá yếu khó lọt vào mắt thì ta muốn quen với ngươi.
Lâm Phàm lột sạch Viên Chân chỉ chừa quần cộc, sau đó đi tới trước mặt Xích Cửu Sát:
- Tuy thần kinh của ngươi hơi trục trặc, cuối cùng bày tỏ thân thiện với bản phong chủ nhưng dù vậy không thể cho ngươi ngoại lệ.
Sau đó hai tay Lâm Phàm sờ soạng người Xích Cửu Sát, thứ nên lấy đều phải lấy đi.
Trên ngón tay Xích Cửu Sát đeo một chiếc nhẫn, hình dạng như xương khô, trông rất không tầm thường.
- Tiểu tử, ngươi thật sự không sợ chết?
Xích Cửu Sát không ngờ tiểu tử này thật sự gan to bằng trời, chẳng những lột sạch Viên Chân còn đặt mục tiêu vào gã.
Lâm Phàm hào hứng lột đồ, nghe lời này thì bình tĩnh lắc đầu nói:
- Chết? Chết có gì mà sợ. Và ngươi đừng tùy tiện bắt chuyện làm quen, dám nói bản phong chủ thực lực quá yếu, khó lọt vào mắt? Ngươi không biết nếu có thể làm bằng hữu với bản phong chủ thì cả đời ôm chân to rồi. Tuy bây giờ thực lực của ngươi hơi lợi hại nhưng chưa đủ tư cách trở thành bằng hữu của bản phong chủ, đừng mơ.
Xích Cửu Sát đứng đó khóe môi co giật, sững sờ nhìn tiểu tử trước mắt. Gã phát hiện đầu óc của tiểu tử này bị trục trặc.
Rất nhanh, Xích Cửu Sát cảm giác hơi lạnh, khi phản ứng lại thì đã bị tiểu tử này lột sạch.
Lâm Phàm bỏ hết đồ vật thu gom được vào trữ vật giới chỉ, sau đó lấy nồi ra đi tới trước mặt Viên Chân, huơ tay ước lượng, cảm giác cái nồi không đủ.
Viên Chân nói nhanh:
- Con kiến, ngươi định làm gì? Hắn mới là mục tiêu, tà ma nên bị mỗi người tru. Nếu ngươi tru sát hắn sẽ là công lớn.
Viên Chân chắc chắn một điều rằng tiểu tử này bị khùng.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Dùng nồi không được, ngươi mạnh như vậy chắc thân thể rất cứng, đập nồi xuống chưa chắc làm trầy da.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, gai nhọn lóe tia sắc bén lạnh lẽo chói mắt, khiến người thầm sợ.
Lâm Phàm vừa lòng gật gù, chỉ Lang Nha Bổng vào Viên Chân, nhe răng cười nói:
- Ngươi chết chắc rồi.
Viên Chân không ngờ sự việc diễn biến như vậy, tiểu tử này định làm thịt gã?
- Con kiến, có phải ngươi hiểu lầm rồi không? Lúc trước bổn tọa giết ngươi vì thật sự không biết, còn hắn mới là tà ma, nếu hắn có thể nhúc nhích chắc chắn sẽ giết ngươi!
- Hắn có giết bản phong chủ hay không đều không quan trọng, lúc trước ngươi giết bản phong chủ thì bản phong chủ cũng không để bụng, chuyện vặt. Nhưng ngươi tuyệt đối không nên nhục mạ bản phong chủ là con kiến, ngươi có biết hai chữ ‘con kiến’ tổn thương bản phong chủ lớn đến cỡ nào không?
Viên Chân ngây ra, điên cuồng mỉa mai lại:
- Nhưng là ngươi kêu bổn tọa gọi ngươi là con kiến!
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Vậy kêu phụ thân.
Viên Chân:
- . . .
Viên Chân ngớ người, tiểu súc sinh này hoàn toàn đùa giỡn mình. Rõ ràng hắn kêu gã xưng hô như thế, giờ trách ngược lại gã, có chút chuẩn tắc được không?
Xích Cửu Sát cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Xích Cửu Sát như thấy chuyện gì rất buồn cười, gã nhìn Lâm Phàm:
- Tiểu tử, tuy rằng thực lực của ngươi rất yếu nhưng ngươi có lá gan to đến nỗi ta chưa từng thấy. Ngươi khá lắm, muốn đi theo ta kiếm ăn không? Bên cạnh ta đang thiếu người giống như ngươi.
Lâm Phàm quay đầu nói:
- Bỏ đi, hay ngươi theo bản phong chủ? Bên cạnh bản phong chủ cũng thiếu nhân tài như ngươi, nhân tài có thể luôn cười ngớ ngẩn vào lúc này. Hơn nữa vuốt mông ngựa làm bản phong chủ rất thoải mái, sao? Có thể suy xét không?
Xích Cửu Sát cúi đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn cười thầm.
Viên Chân không giấu cảm xúc, mắt lóe tia sáng lạnh nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Tiểu súc sinh, ngươi sẽ biết hậu quả!
Lâm Phàm giơ tay đâm vào mắt Viên Chân, gã rú lên vội nhắm tịt mắt.
Lâm Phàm giơ cao Lang Nha Bổng đập xuống đũng quần của Viên Chân.
Vang tiếng kim loại, thật ghê gớm, không đâm thủng.
- Lợi hại.
Lâm Phàm chưa từng thấy có ai mạnh đến mức phần thân dưới cũng cứng như vậy. Lâm Phàm không ngừng lại, lấy nồi ra đập vào mặt Viên Chân.
Keng!
Mỗi lần đạp đều phát ra tiếng trầm đục.
Mặt Viên Chân đỏ rực, đây là bị đập huyết khí sôi sục, đôi mắt đỏ ngầu tức giận trừng Lâm Phàm, ước gì ăn thịt của đối phương.
Lâm Phàm giơ nồi liên tục đập vào mặt Viên Chân:
- Nhìn cái gì.
Xích Cửu Sát thấy cảnh này thì khóe môi co giật, tiểu tử này thật khủng khiếp, dám xuống tay, hắn không sợ chết thật sao?
Vang tiếng hét như thú dữ gầm:
- A!
Viên Chân điên tiết, gã không muốn nhận bất cứ tổn thương nào nên mới lừa gạt tiểu súc sinh này, không ngờ hắn gan to bằng trời, gã không nhịn được nữa.
- Bổn tọa muốn ngươi chết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lấy Viên Chân làm trung tâm, lực lượng kinh khủng bùng nổ hình thành xung lực, Lâm Phàm không chịu nổi lộn mèo mấy chục vòng dưới đất mới đứng vững.
Khoảnh khắc này Xích Cửu Sát không cười nữa, nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Viên Chân, bàn tay vỗ mạnh vào người gã.
Viên Chân phun búng máu, lửa giận trong mắt không dập tắt ngược lại cháy hừng hực:
- Tiểu súc sinh, ta muốn ngươi chết!
Bây giờ suy nghĩ duy nhất trong Viên Chân là giết tiểu súc sinh khốn kiếp này.
Lâm Phàm giang hai tay, ngồi chờ cái chết đến:
- Đến đây, giết ta đi.
Xích Cửu Sát vốn muốn xem tiểu tử này có vũ khí bí mật gì mà to gan quá, khi thấy cảnh này thì sợ ngây người.
Rõ ràng đang chờ chết!
Viên Chân vỗ chưởng, nhưng khi sắp đến trước mặt Lâm Phàm thì bị Xích Cửu Sát cản lại.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết sao?
Xích Cửu Sát nhìn không hiểu, mới rồi gã đang đợi, vậy mà tiểu tử này nhắm mắt lại, không phát ra hơi thở kỳ lạ nào.
Lâm Phàm mở mắt ra, thấy cảnh trước mắt thì rủa thầm:
- Bà nội nó, đời bây giờ chết khó vậy sao?