Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 630 - Chương 630: Có Ai Đứng Ra Giải Thích Tình Huống Một Chút Không

Chương 630: Có ai đứng ra giải thích tình huống một chút không Chương 630: Có ai đứng ra giải thích tình huống một chút không

Lâm Phàm thản nhiên đứng thẳng, ngước đầu lên nói:

- Nhìn cái gì, có giỏi thì xuống dưới, để xem bản phong chủ đánh ngươi tiêu tiểu tại chỗ!

Lâm Phàm nói xong chợt nhận ra mình dùng từ hơi ghê tởm, không lẽ vì hôm qua thấy nhiều quá nên ký ức khắc sâu?

- Lý trưởng lão, người này quá mức càn rỡ, năm lần bảy lượt khiêu khích chúng ta. Hãy để đệ tử ra tay chém giết hắn, rút đi thần hồn bỏ vào Diệt Thần Đăng hành hạ một phen!

Dứt lời một nam nhân đạp không bước ra, tay nâng hải đăng kỳ lạ rực lửa tím.

Nữ nhân đứng trong đám đông khi nhìn thấy nam nhân kia thì biểu tình tức giận, muốn liều mạng với gã:

- Dương Lệ, đồ ác ma! Ngươi giết sư muội của ta, ta liều mạng với ngươi!

Nhưng nàng bị bà lão kéo về.

Dương Lệ nhìn nữ nhân, cười càn rỡ:

- Thì ra là đồ đệ đứng đầu tông đã mất. Sư muội của ngươi yếu đến tội, bị ta bỏ vào Diệt Thần Đăng rèn luyện ba ngày ba đêm, trở thành chất dinh dưỡng cho Diệt Thần Đăng, cảnh tượng rất thê thảm. Nhưng đừng gấp, lát nữa ngươi sẽ đoàn tụ với sư muội của ngươi.

- Này, muốn làm gì thì mau chút, bản phong chủ không hứng dây dưa lâu với kẻ yếu nhà ngươi!

Mục tiêu của Lâm Phàm không phải Dương Lệ gì đó mà là Lý Thanh Phong đứng chính giữa, gã ta hơi mạnh, mạnh không bình thường.

Dương Lệ nổi giận:

- Cuồng vọng!

Dương Lệ lao xuống, Diệt Thần Đăng bay quanh người gã, lửa đèn màu tím kéo vệt sáng kỳ dị.

Lâm Phàm co năm ngón tay, ngưng tụ lực lượng, khi đối phương đến gần thì đánh ra một đấm.

Bùm!

Dương Lệ đang định bộc phát ra lực lượng kinh khủng nhất bỗng khựng lại, bị Lâm Phàm đấm bay lên trời. Gã cong người, mắt lồi ra, ói máu.

Diệt Thần Đăng đụng vào Lâm Phàm nhưng bị hắn chộp lấy, bóp mạnh, mảnh vỡ đèn bắn tứ phía.

- Cái đèn mục nát gì, mềm xèo.

Mọi chuyện diễn ra nhanh trong chớp mắt, khiến người không kịp phản ứng.

Dương Lệ tức giận định liều mạng với Lâm Phàm:

- Khốn nạn!

Lâm Phàm chộp cổ chân của đối phương, vung mạnh dập gã xuống đất.

Răng rắc!

Xung lực mãnh liệt bộc phát ra, đất nứt nẻ, con ngươi Dương Lệ dần nở to, gã không ngờ chỉ chốc lát đã thua, Diệt Thần Đăng của gã bị đối phương bóp nát, lực lượng khủng bố đến mức nào mới làm được điều này.

Lâm Phàm thả cổ chân Dương Lệ ra, gã nằm yên trong hố sâu, nhưng không có gợi ý tăng điểm, xem ra chưa chết.

Lâm Phàm nhấc chân đạp ngang eo.

Tiếng răng rắc vang vọng thiên địa.

+50000 điểm.

- Chỉ là Thần cảnh mà dám cuồng với bản phong chủ, muốn chết.

Lâm Phàm chắp tay sau lưng, ngửa đầu nói:

- Này, hay là các ngươi cùng lên, đừng từng người tặng mạng.

Xáo động!

Giật mình!

Nữ nhân không tin được, nàng không thể tin Dương Lệ chết nhanh đến vậy, không có đường chống cự đã bị đối phương diệt gọn.

Thực lực của tên này khủng bố đến mức nào?

Các đệ tử Viêm Hoa tông hò reo, siêu hưng phấn:

- Sư huynh siêu quá!

Sư huynh quá mạnh, dễ dàng đạp nát đối phương, thực lực rất khủng bố.

Hỏa Dung thấy chướng mắt, tiểu tử này xuống tay quá mức, không phải cấm hắn giết người nhưng quá trình hơi táo bạo. Tiếng răng rắc vừa rồi làm lão nghe mà ớn lạnh.

Lý Thanh Phong nổi giận:

- Đồ khốn kiếp, bổn tọa muốn mạng chó của ngươi!

Tiểu tử này dám giết người của Huyền Không giáo ngay trước mặt bọn họ, không thể tha thứ.

Lâm Phàm biết chiến đấu thật sự sắp mở ra, trận chiến này sẽ rất quái dị, huyền diệu lạ lùng, nếu không thấy tận mắt sẽ không ai tin tưởng, bản thân hắn cũng không tin.

- Vận rủi cuồn cuộn mở ra.

Lâm Phàm không biết buff này tên là ‘vận rủi cuồn cuộn’ hay vận rủi mang tên Cuồn Cuộn.

Mà mấy chuyện này không quan trọng.

Năm người từ trên cao đáp xuống, họ rất tức giận, ước gì giết Lâm Phàm.

Phạm vi một trăm thước bị bao phủ.

Một nam nhân áo xanh mới đáp xuống, đường dưới chân gập ghềnh, gã trượt chân bốp một tiếng đầu đập xuống đất.

Lý Thanh Phong nhìn qua, khó chịu nạt:

- Không mau đứng dậy!

Lý Thanh Phong không ngờ mang đệ tử ra mà đứng cũng không vững.

Ba đệ tử đứng ngang hàng cũng không vui, kẻ địch lớn ngay trước mắt thế nhưng làm chuyện bêu xấu như vậy, khiến người cười chê.

Phía xa, mọi người cảnh giác nhìn tình hình hiện trường, trái tim thít chặt, nhưng khi thấy cảnh này thì tập thể ngây ra. Chuyện gì thế này?

Ba đệ tử đứng bên cạnh hô lên:

- Sư đệ, mau đứng lên.

Nhưng sư đệ nằm ngay đơ, dường như hôn mê.

Đột nhiên sau gáy đệ tử áo xanh dần tràn máu ra, không ngừng lan rộng nhuộm đỏ mặt đất.

Ba đệ tử giật nảy mình, vội ngồi xuống kiểm tra, khi xoay đầu sư đệ qua thì bọn họ ngây ra. Một mảnh Diệt Thần Đăng cắm sau gáy sư đệ, mảnh nhỏ sắc bén, cứng rắn đâm thủng sọ ghim sâu vào não.

Đệ tử khủng hoảng kêu lên:

- Lý trưởng lão, sư đệ chết rồi.

Sau đó gã trừng mắt Lâm Phàm, tất cả đều tại tên này, nếu hắn không đánh nát Diệt Thần Đăng của Dương Lệ thì đã không có mảnh nhỏ cắm ngược dưới đất, đệ tử sẽ không đập gáy xuống đất, bị mảnh nhỏ đâm thủng.

Hung thủ tất cả mọi chuyện là tên khốn đáng giận này!

Các đệ tử Viêm Hoa tông xoe tròn mắt, chuyện gì vậy? Chết uất ức vậy?

Sư huynh không nhúc nhích, đối phương mới từ trên trời giáng xuống, đứng không vững đập đầu xuống đất thế là chết tươi, cái chết quá mơ hồ.

Lý Thanh Phong tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi dám giết đệ tử của bổn tọa!

Lâm Phàm vẫn chắp tay sau lưng, đứng yên tại chỗ:

- Ta không nhúc nhích, đừng vu oan bậy.

Không phải hắn không muốn nhúc nhích mà là không dám, vận rủi cuồn cuộn đã mở ra, Lâm Phàm không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu là cái chết thì hắn không ngán, nhưng chỉ sợ có phân từ trên trời rớt xuống.

Ba đệ tử rực cháy lửa giận:

- Còn dám cãi bướng hả!

Bọn họ hóa thành luồng sáng bay thẳng vào Lâm Phàm, họ muốn giết tiểu tử này.

Đột nhiên!

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Vang ba tiếng nổ, ba người té xuống đất, ngã sấp mặt.

Lý Thanh Phong gầm rống:

- Các ngươi làm gì hả?

Ba tên ngu này đang làm cái gì?

Ba đệ tử té dưới đất đứng phắc dậy, lắc đầu, họ không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên trượt chân té cái bịch.

Lâm Phàm thầm rít gào, đây là vận rủi cuồn cuộn phát uy, hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng rất không ổn.

Lữ Khải Minh hỏi:

- Hỏa Dung trưởng lão, mấy người này đến làm gì? Đi đường còn không vững.

Hỏa Dung rất muốn la lên: Ngươi hỏi lão phu nhưng lão phu biết hỏi ai?

Hỏa Dung không nhìn thấu chuyện này là sao, đi đường mà cũng té, nói ra hù chết người.

Hỏa Dung phát hiện thực lực của ba đệ tử đó rất mạnh, mạnh hơn lão nhiều.

Lâm Phàm định nhấc chân, thử bước ra một bước, nhưng mới nảy ra ý này đã phủ quyết ngay, quỷ biết tiếp theo sẽ gặp chuyện gì.

Ba người lạnh lùng nói:

- Chết tiệt, mới rồi không chú ý bị trượt chân. Đồ khốn nhà ngươi dám can đảm giết sư huynh, sư đệ của chúng ta, chúng ta muốn ngươi chết!

Một người lấy một hạt châu ra, lửa và sấm sét vờn quanh hạt châu, rất là khủng bố.

- Âm Lôi Địa Hỏa Châu!

Đây là bảo bối diệt địch dùng một lần của Huyền Không giáo, dù là Thần cảnh nếu bị nổ trúng sẽ bị thương nặng hấp hối.

Người kia cầm Âm Lôi Địa Hỏa Châu, làm động tác ném hướng Lâm Phàm. Nhưng đột nhiên Âm Lôi Địa Hỏa Châu có biến đổi, lửa và sấm sét quấn quanh hạt châu trở nên không ổn định, hạt châu không ngừng biến lớn.

- Nguy rồi, chạy mau, sắp nổ!

Đệ tử kia mới la lên lực lượng có tính hủy diệt cực mạnh đã nổ tung.

Lâm Phàm đứng yên, chợt phát hiện một mảnh nhỏ cực bén bay ra từ bụi mịt mù, tốc độ mảnh nhỏ rất nhanh, nếu không có tu vi mạnh thì khó né tránh.

Lâm Phàm lùi một bước né qua, chợt có tiếng phụt, dường như chân đạp trúng cái gì, hình như bị rách da, có thứ gì đâm vào thịt.

Lâm Phàm nhấc chân lên xem, lại một mảnh nhỏ đâm thủng giày ghim vào thịt, máu chảy dọc theo mảnh nhỏ.

Lâm Phàm rút mảnh nhỏ ra, máu tuôn như suối.

- Nguy rồi, rạch đứt mạch máu!

Lâm Phàm chịu phục, vận rủi cuồn cuộn không phân biệt địch ta, trong phạm vi một trăm thước mặc kệ ngươi là ai đều trúng chiêu.

Với thực lực của Lâm Phàm và độ cứng của thân thể sao có thể bị miểng chai đâm thủng. Nếu dưới chân có nguy hiểm sẽ bị hắn cảm giác được ngay, không lẽ sau vụ nổ nổi lên luồng gió thổi mảnh nhỏ tới dưới lòng bàn chân của hắn?

Nếu đúng vậy thì đừng gọi là vận rủi cuồn cuộn, đổi tên thành Thần Chết Đến mới đúng.

Người Lý Thanh Phong run rẩy, không phải run vì sợ mà vì tức giận.

Các đệ tử đang làm cái gì, Lý Thanh Phong rất muốn hỏi câu đó.

- A!

- Đau chết mất!

- Chân của ta gãy rồi!

Tro bụi tán đi, ba người nằm dưới đất, đứt tay cụt chân, máu chảy ra từ phần chi gãy, máu tuôn ồ ạt nhuộm đỏ mảnh đất này.

Tiếng hét nối liền không dứt kèm theo lời chửi.

- Đồ khốn, ngươi làm gì vậy hả? Tại sao dùng Âm Lôi Địa Hỏa Châu nổ chúng ta?

- Không phải, ta không nổ các ngươi! Ta không biết tại sao Âm Lôi Địa Hỏa Châu tự động nổ, chuyện này chưa từng xảy ra . . .

- Chết tiệt, ngươi lấy Âm Lôi Địa Hỏa Châu từ đâu ra? Chắc là hàng dỏm, ta đã thấy lạ rồi, sao ngươi có được bảo bối như vậy.

Ba người đều hoang mang, đang yên lành vì sao biến thành như vậy?

Các đệ tử Viêm Hoa tông ngơ ngác ngó nhau, xem không hiểu đám người này bị gì, chưa đánh nhau mà đã hai chết ba tàn.

Có chắc là họ không đến tấu hài không?

Nam nhân vạm vỡ cầm búa lặng lẽ đến trước mặt nữ nhân:

- Sư tỷ, cái này . . .

Gã không nói nên lời, hoàn toàn không xem hiểu.

Đừng nói nam nhân vạm vỡ không biết, nữ nhân cũng không hiểu ra sao, từ khi nào người của Huyền Không giáo trở nên vụng về như vậy?

Một người vừa rơi xuống đã đập đầu chết, ba người này càng hài hơn, lấy sát chiêu diệt địch ra nhưng quay lại tự nổ mình, còn bị nổ tàn.

Ai có thể đứng ra giải thích tình huống này là sao?

Bình Luận (0)
Comment