Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, tất cả yên tĩnh.
- Buff vận rủi cuồn cuộn đúng là lợi hại, nhưng hơi lỗ vốn.
Người bị xui chết không thể đưa điểm vào túi của hắn, sướng thì sướng thật nhưng không phải thành lập từ thân thể va chạm nhau mà là bỗng dưng xui xẻo.
Lần sau phải chú ý một chút mới được, nếu gặp đối thủ không thể đánh lại mới sử dụng vận rủi.
Lâm Phàm đến gần xác chết, lặng lẽ cuỗm trữ vật giới chỉ trên ngón tay họ. Nhưng khi hắn đến trước mặt Lý Thanh Phong thì buông tiếng thở dài, rất là bất đắc dĩ, không có trữ vật giới chỉ, xem ra nó đã bị vỡ nát trong kiếp nạn.
Lâm Phàm lắc đầu nói, quay đầu bước đi:
- Cái tên này, chết rồi cũng không chừa ít đồ cho bản phong chủ.
Lâm Phàm bình thản trước ánh mắt kinh sợ của mọi người, dửng dưng như không.
Hành động như mọi khi thôi, chẳng qua không ai biết đây là hành động thường ngày của hắn.
Lâm Phàm đến trước mặt Lữ Khải Minh, ôm trẻ sơ sinh vào lòng:
- Sư đệ, chôn năm người kia, còn cái tên bên đó thì ném đại.
Lâm Phàm nói xong ôm trẻ sơ sinh rời đi.
Nữ nhân lên tiếng muốn ngăn cản đối phương, bắt hắn trả lại đứa bé:
- Ngươi . . .!
Bà lão ngăn lại:
- Sư tỷ, có lẽ giao cho nam nhân này mới là lựa chọn tốt nhất.
Nữ nhân nói:
- Không được! Nàng là tương lai của Tịnh Không thánh địa, sao có thể đưa cho người khác làm nữ nhi!
Nữ nhân dợm chạy đi giành lại trẻ sơ sinh.
Bà lão vội la lên:
- Sư tỷ! Xin đừng mơ đẹp quá, thánh địa đã mất, để nàng ở lại bên chúng ta rồi ai bảo vệ nàng được?
Khi bà lão vào Tịnh Không thánh địa thì đã lớn tuổi, thiên tư không tốt, nhưng rất giỏi chăm sóc trẻ sơ sinh. Khi thánh địa có em bé mới sinh toàn giao cho bà chăm sóc, dù sao một đám nam nữ lo tu luyện, đâu biết chăm con.
Nam nhân vạm vỡ cầm búa lại gần khuyên:
- Sư tỷ, ở lại đây là lựa chọn tốt nhất, ít ra có thể tránh né Huyền Không giáo truy sát. Hiện tại vực ngoại giới dung hợp, bên ngoài có nhiều nguy hiểm, chúng ta một đường trốn tới đây đã gặp bao nhiêu chuyện rồi.
Hỏa Dung rất bất đắc dĩ đối với đám người không rõ lai lịch này, theo ý của lão đương nhiên không hy vọng họ ở lại tông môn, nhưng quỷ biết tiểu tử kia bị cái gì che mắt mà đồng ý cho đối phương ở lại. Hắn còn ôm trẻ sơ sinh rời đi, mới có tí tuổi đã muốn làm phụ thân.
Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm ôm trẻ sơ sinh cười đi tới:
- Lão sư nhìn xem đồ nhi mang gì đến cho ngài.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi lại mang cái gì tới?
Khi thấy trẻ sơ sinh trong ngực Lâm Phàm thì lão sửng sốt:
- Lấy đứa bé này ở đâu vậy?
Lâm Phàm đùa với trẻ sơ sinh trong ngực mình:
- Không đâu cả, về sau bé là nữ nhi của đồ nhi, vừa lúc lão sư cũng rảnh rỗi, có đứa bé này làm bạn với lão sư.
Bé gái có duyên với hắn, ít nhất biểu tình lúc trước của bé làm hắn thích.
- ???
Thiên Tu nghẹn họng, ý tưởng của đồ nhi thật mới mẻ:
- Đồ nhi muốn làm phụ thân?
Lâm Phàm ngây ra:
- Sao vậy lão sư?
Gì mà làm phụ thân, không đúng lắm.
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Nó không phải ruột thịt của đồ nhi, làm nữ nhi cái gì. Vi sư nghĩ để bé làm đồ nhi, bồi dưỡng từ nhỏ cũng xem như có người nối nghiệp.
Lâm Phàm nhìn trẻ sơ sinh:
- Nào, kêu cha.
- Đồ nhi, xem hơi thở của trẻ sơ sinh này mới được ba, bốn tháng, sao biết nói. Đừng phá nữa, lấy từ đâu hãy trả về, còn không thì giữ lại làm đồ đệ, sau này dạy dỗ đàng hoàng.
Thiên Tu rất muốn đánh chết đồ nhi, còn trẻ mà nghĩ ra được chuyện này cũng thần kỳ.
Trẻ sơ sinh mở to mắt nhìn Lâm Phàm, môi nhỏ khép mở:
- Cha . . .
Tuy giọng nhỏ nhưng có thể nghe rõ.
Lâm Phàm rất thích, bé gái đáng yêu:
- Lão sư thấy chưa, biết kêu người rồi, vậy là có duyên với đồ nhi.
Thiên Tu mờ mịt nhìn đồ nhi, hắn nghĩ gì liền làm nấy, mà thôi, đã có duyên vậy cứ giữ lại.
Thiên Tu không hiểu nổi vì sao trẻ sơ sinh ba, bốn tháng mà biết gọi người, kỳ lạ.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi định xử lý thế nào với đám người mà đồ nhi muốn giữ lại?
Tông môn đã rất đông người, không có chỗ sắp đặt, tuy bên kia chỉ có hơn một ngàn người nhưng dù sao không phải người của Viêm Hoa tông, ở chung trong tông môn hơi không tiện.
Lâm Phàm chơi với bé gái, thuận miệng nói:
- Sau khi vực ngoại giới dung hợp các thành trì tạm thời không ai ở, không có rau dưa, để bọn họ khai hoang, trồng trọt bên ngoài tông môn.
Lâm Phàm nói xong rời khỏi Thiên Tu sơn phong, đi Vô Địch phong.
Tất cả kiến trúc của Huyền Không giáo lơ lửng trên trời, vì nương nhờ trận pháp lôi kéo lực lượng ở lòng đất làm kiến trúc trôi nổi.
Lúc này trong một đại điện rộng rãi ở Huyền Không giáo, bên dưới có một hàng năm mệnh bài bỗng nổ tung.
Các đệ tử trông giữ nơi này thấy mệnh bài nổ thì hết hồn.
Đệ tử Huyền Không giáo khi tu vi đến cảnh giới nhất định sẽ khắc mệnh bài sinh mệnh ở đây, nếu mệnh bài nổ tức là người đã chết.
Một mệnh bài đặt ở bên trên cũng nổ.
Đệ tử kia hoảng sợ:
- Cái gì? Đó là mệnh bài của Lý trưởng lão mà, không lẽ . . .?
Đệ tử hoảng loạn chạy ra ngoài, nhanh chóng thông báo, đã xảy ra chuyện lớn.
Gã biết Lý trưởng lão ra ngoài diệt dư nghiệt của Tịnh Không thánh địa, giờ trưởng lão đã chết ở bên ngoài, chắc xảy ra chuyện lớn rồi.
Khi đệ tử kia tới đại điện thì thấy bên trong có người, giáo chủ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với một nam nhân trung niên.
Hai người vô tình phát ra hơi thở khiến người thấy kinh khủng.
Đệ tử quỳ lạy:
- Tham kiến giáo chủ.
Giáo chủ ngừng cười, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì?
Đệ tử vẫn quỳ, liếc qua nam nhân ngồi cạnh giáo chủ, gã chưa thấy mặt người này bao giờ, không dám nói chuyện đó ra trước mặt người ngoài.
Phủ chủ Bắc Sơn phủ đứng lên nói:
- Xem ra giáo chủ bận việc, bản phủ chủ đi trước, chuyện vừa nói mong giáo chủ suy xét kỹ, cho câu trả lời.
Suy nghĩ của phủ chủ Bắc Sơn phủ rất đơn giản, đó là cai quản vực này, y đến đây vì biết thực lực của Huyền Không giáo không nhỏ, ngang ngửa Bắc Sơn phủ bọn họ, nếu đấu cứng thì sẽ đầu rơi máu chảy.
Giáo chủ đáp:
- Được, phủ chủ đi từ từ, bản giáo chủ sẽ cho câu trả lời sau.
Giáo chủ biết đệ tử này có việc muốn bẩm báo, mà còn không phải việc nhỏ.
Sau khi phủ chủ Bắc Sơn phủ đi, đệ tử kia chậm rãi mở miệng nói:
- Giáo chủ, mệnh bài của Lý trưởng lão và năm vị sư huynh đã nổ!
Giáo chủ đang nhàn nhã khi nghe chuyện đó thì mặt biến sắc, đứng bật dậy:
- Hả? Ngươi nói cái gì?
Đệ tử thấp thỏm lo âu, quỳ rạp dưới đất không dám nói nhiều một câu.
- Tiêu diệt dư nghiệt Tịnh Không thánh địa mà mất cả mạng sống, đã xảy ra chuyện gì? Tuy chưa đột phá nhưng trưởng lão là người đệ nhất dưới Đại Thánh cảnh, vậy mà gặp chuyện không may.
Giáo chủ nghiêm túc suy tư, sau đó ra lệnh:
- Đi, sai người ra ngoài điều tra, tra rõ họ chết ở đâu!
Đệ tử gật đầu, nhanh chóng rời đi:
- Tuân lệnh!
Lúc này một lão nhân thân hình gầy như thây khô đứng lên nói:
- Giáo chủ, dư nghiệt của Tịnh Không thánh địa không gây sóng to được, nhưng không thể không xem trọng người giết Lý Thanh Phong. Phủ chủ của Bắc Sơn phủ hiển nhiên muốn một mình độc chiếm vực bên này, chẳng qua giáo mình mạnh nên họ không bắt được, mới muốn liên minh. Nhìn phủ chủ Bắc Sơn phủ là biết thuộc hạng người nham hiểm xảo trá, liên minh với họ là bảo hổ lột da, phải cẩn thận.
Giáo chủ cười nói:
- Vậy ngươi nghĩ Bắc Sơn phủ liên minh với Huyền Không giáo chúng ta chẳng phải cũng tự tìm đường chết sao?
Lão nhân thây khô tạm dừng, sau đó cười phá lên:
- Giáo chủ cao kiến!
Giáo chủ trầm giọng nói:
- Nhưng cũng phải cẩn thận, vực ngoại giới dung hợp, nhiều cường giả xuất hiện, ví dụ Đạo Thanh Vô Lượng tông là tông môn chưa nghe bao giờ. Phải tìm hiểu rõ ràng vực bên này có tông mạnh không, nếu không thì hợp tác với Bắc Sơn phủ là tự sát.
Đến bây giờ giáo chủ chưa biết vực bên này có tông môn cường đại gì không, mọi thứ đều chưa biết. Dù mở rộng thần niệm xem xét thiên địa cũng chỉ là muối bỏ biển, khó nhìn thấu tất cả.
Phương bắc Viêm Hoa tông là một dãy sơn mạch, kéo dài như rồng to nằm dưới đất, không thấy cuối, không xem hết khung cảnh.
- Tìm sữa, tìm sữa, biết đi đâu tìm bây giờ?
Lâm Phàm hơi nhức đầu, khi ôm trẻ sơ sinh về Vô Địch phong không ngờ bé ị xón trong quần, còn khóc ré lên.
Lâm Phàm chưa chăm con nít nhưng học giáo dục bắt buộc chín năm còn chưa trả bài lại cho thầy cô, hắn biết cách đổi tả. Vấn đề sữa thì hơi hóc búa.
Lâm Phàm định tìm thê tử của Đạo Thiên Vương, nhưng người ta đang mang thai, lấy đâu ra sữa, hắn đành ra tông tìm.
Lâm Phàm đáp xuống sơn mạch, hắn chưa đến sơn mạch này bao giờ, chắc sơn mạch từ chỗ khác dời lại đây sau khi vực ngoại giới dung hợp.
Hít hà!
- Mùi thơm quá!
Cánh mũi Lâm Phàm mấp máy, hắn ngửi được mùi hương, sau đó biến mất tại chỗ, tìm theo mùi.
Rất nhanh Lâm Phàm thấy phía trước có một thực vật như hoa hướng dương mà trắng tinh đứng thẳng tại chỗ, mùi hương phát ra từ thực vật kia.
Lâm Phàm thầm tò mò:
- Chưa từng thấy thực vật này.
Tuy Lâm Phàm không biết hết thực vật trong vùng đất Nguyên Tổ nhưng đã đọc sách cổ ở tông môn, hắn nhớ đại khái.
Thực vật này rất kỳ lạ, không biết là cái gì.
Lâm Phàm đến gần hoa hướng dương trắng tinh, chóp mũi hít hà, muốn ngửi thử xem là mùi gì.
Khi chóp mũi của Lâm Phàm gần sát thì hoa hướng dương trắng tinh biến đổi, nhụy hoa đầy hạt bỗng lõm xuống thành khoang miệng đầy răng nhọn, tốc độ cực nhanh bao trùm đầu hắn.
Răng rắc!
Đầu của Lâm Phàm bị cắn đứt.
Cái xác không đầu ngã xuống đất, máu chảy đầy đất.
Có thể dễ dàng cắn đứt cơ thể Thần cảnh đủ thấy hàm răng cực bén.
Lâm Phàm đi đời nhà ma.