Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Vùng đất mạo hiểm hung hiểm mà chỉ có một quả trứng.
Đối với Lâm Phàm hơi thông minh, nhìn thoáng qua là biết nơi này kỳ lạ. Quả trứng duy nhất kiêu ngạo lơ lửng ở chỗ đó chắc chắn có vấn đề, với người khác thì là vấn đề nhưng không thành vấn đề với hắn.
Tưởng hắn bị nhũn não à?
Lâm Phàm không thèm bảo bối, chỉ cần lực lượng, dù là trứng thần thú siêu nghịch thiên cũng không được ích gì, hắn không rảnh nuôi vật nhỏ.
Trong cùng cảnh giới một mình Lâm Phàm chấp hết mấy trăm tên, trứng nghịch thiên có năng lực đó không?
Chẳng bằng đập trứng giải thèm, an ủi trái tim bị thương.
Khi Lâm Phàm nuốt trứng chiên vào bỗng con ngươi co rút như gặp quỷ.
Hắn phát hiện một chuyện siêu khủng bố, đó là giá trị khổ tu thay đổi, biến đổi lớn.
Cơ bắp đã rất ưu mỹ bỗng trướng phình cực hạn, gân xanh giống như rồng to nổi lên cục cục, có lực lượng chảy trong người, lực lượng cực kỳ cuồng bạo. Giá trị khổ tu tăng lên nhanh như bay, rất kinh khủng.
Trong tay hắn còn một nửa trứng chiên, hắn mở to mắt chậm rãi nhét nửa miếng trứng còn lại vào miệng, nhai nhai, ngọng nghịu nói:
- Lợi hại, siêu lợi hại. May mắn học giỏi toán, nếu không đã đếm nhầm số giá trị khổ tu bao la rồi.
Một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống gò má, lăn từ từ hóa thành hạt nước nhỏ xuống.
Lâm Phàm ngừng bước, nhíu chặt mày, mắt lấp lóe tia sáng:
- Đơn, chục, trăm, ngàn, vạn . . .
Lâm Phàm đếm từng con số, sợ sơ sẩy đếm nhầm, đếm tới cuối cùng hắn líu lưỡi.
- Không được, quá kích động, máu nóng bắt đầu sôi trào. Ta không thể như vậy, hơi thất thố, mau bình tĩnh lại.
Lâm Phàm lấy kiếm Thái Hoàng ra chém xuống, bóp chết kích động từ trong trứng nước.
Mười giây trôi qua.
Lâm Phàm mở mắt ra, tâm tình bình tĩnh lại, không có cảm xúc mặt trái gì có thể ảnh hưởng lòng hắn, trừ trái tim kiêu ngạo ra.
- Không ngờ trứng chiên này mang đến nhiều giá trị khổ tu như vậy, để đếm kỹ coi.
Lâm Phàm hơi hồi hộp, món quà đến rất bất ngờ mà hợp lý.
- Đơn, chục, trăm . . .
Đếm tới cuối cùng Lâm Phàm hưng phấn há mồm:
- 2116000000!
- Hai mươi mốt ức một ngàn sáu mươi trăm vạn.
Lần này tuyệt đối không tính sai, hắn đã đếm mấy lần.
- Bản phong chủ chỉ đi ra một lần mà sao tích lũy giá trị khổ tu nhiều vậy?
Lâm Phàm không nghĩ ra, lúc rời khỏi tông hắn không cúng trùm Tam Thanh nhưng sao vẫn may mắn đến thế?
Có nhiều giá trị khổ tu như vậy sẽ tăng thực lực lên đến trình độ nào?
Nhưng còn thiếu nội tình, mà không cần quá quan tâm, chỉ cần hắn cố gắng thì nội tình sẽ nhanh chóng tăng lên thôi.
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ im lặng giây lát, rồi vụt ngoái đầu dứt khoát trở về đường cũ, mục tiêu của hắn là tế đàn kia.
- Không lỗ, lần này không lỗ chút nào. Dù cho ta tất cả bảo bối ở đây thì ta không cần, chỉ cần quả trứng ngỗng này.
Giờ Lâm Phàm ngẫm lại mới biết mắt mình thiển cận cỡ nào, chỉ lo nhìn mấy bộ xương. Xác chết có gì đẹp mà xem, thứ tốt đều ở phía sau.
Khi Lâm Phàm trở về tế đàn, chỗ đặt trứng ngỗng trống rỗng, dòng khí lúc trước cũng biến mất.
Xem ra bảo bối nhất của nơi này là trứng ngỗng.
Lâm Phàm suy nghĩ, đầu óc xoay chuyển nhanh.
Trứng ngỗng rất tốt, tế đàn kia cũng tốt. Hắn nhìn một vòng, không thấy xảy ra tình huống gì, nhưng cứ bỏ đi như vậy tuyệt đối không phải phong cách của hắn.
Dù con đường phía trước không có gì thì hắn cũng phải đào ba thước đất, đào rỗng chỗ này.
Vào vùng đất mạo hiểm không có thứ gì mà Lâm Phàm không thể lấy.
Lâm Phàm lấy ghế đá ra ném thẳng vào tế đàn, nếu có thể đập bể thì tốt nhất, dựng dục ra trứng ngỗng này thì chắc tế đàn là thứ tốt.
Răng rắc!
Ghế đá bể một góc, nó la làng cứu mạng. Ghế đá không ngờ tên này cầm nó đập vào tảng đá khác, rõ là muốn mạng già của nó.
Ghế đá hô hào đòi nhân quyền:
- Quá đáng! Bản tiên chỉ muốn đập người chứ không muốn đập vào mấy thứ này!
Lâm Phàm không tin:
- Cứng dữ vậy?
Nhưng hắn nhìn ra được độ cứng của ghế đá không bằng tế đàn, hắn ngẫm nghĩ, lấy kiếm Thái Hoàng ra chém mạnh. Tia lửa lấp lóe, hai bên đều không có vết thương.
Lâm Phàm không tin, hắn lần mò theo rìa tế đàn, thấy có lỗ hổng là đâm kiếm, gồng sức liều mạng hất lên. Có tiếng ken két, tế đàn có dấu hiệu bị hất lên.
Lúc trước ba thanh kiếm này từ trên trời giáng xuống, và lão nhân hấp hối kia thấy hắn chính nghĩa dũng cảm đã tặng cho di vật này, hắn biết ba thanh kiếm không đơn giản.
Thanh Oa nói sau khi dung hợp ba thanh kiếm thì có tên gì đó, à, tên là kiếm Thiên Địa Hoàng Đạo. Tên nghe không hay, hơi trẻ trâu, thân ba thanh kiếm đều có chỗ lõm, nghe Thanh Oa nói tìm được căn nguyên bảo thạch là có thể hợp nhất ba kiếm trở thành bảo bối nghịch thiên.
Căn nguyên bảo thạch ở đâu thì e rằng Thanh Oa cũng không biết.
Nhưng tất cả đều không sao, Lâm Phàm cảm thấy cái gọi là chí bảo chẳng qua dùng để tự giết hắn.
Bây giờ năng lực của kiếm Thái Hoàng biểu hiện hết ra ngoài, dù tế đàn này siêu cứng rắn, lún sâu xuống đất vẫn bị nâng lên. Kiếm Thái Hoàng vẫn thẳng băng không cong.
Răng rắc! Răng rắc!
Tế đàn nhúc nhích, một góc hổng lên.
Chợt một tiếng gầm rung trời vang vọng trong vùng đất mạo hiểm:
- Súc sinh!
Lâm Phàm đang hì hục cạy tế đàn, nghe tiếng quát thì nghi hoặc hỏi:
- Ai đó? Ra đây!
Lâm Phàm không ngờ có người, nhưng tại sao lúc nãy không đi ra ngăn cản hắn, chờ tới bây giờ mới lên tiếng?
Lâm Phàm thầm nghi ngờ.
Nhưng mặc kệ đối phương có âm mưu quỷ kế hay không đều không làm hắn e ngại.
Sống vì tương lai vốn đã mệt mỏi, còn phải lo nhiều âm mưu thì đau khổ biết bao, phải sống vô tư, vui vẻ.
Tồn tại ẩn trong không trung đã ngây người, nhìn vỏ trứng vỡ thành hai nửa bên cạnh tế đàn, y rất muốn chết.
Y mới thiếp ngủ có một lúc thôi mà sao xảy ra chuyện như vậy?
Giọng nói trong hư không hơi run, chất chứa nỗi sợ, không dám tưởng tượng những gì trông thấy:
- Ngươi có biết mình đang làm gì không? Sinh linh nhỏ bé nhà ngươi đã đâm thủng trời, ngươi có biết là . . . ngươi . . . ngươi . . .!
Lâm Phàm chộp hai mảnh vỏ trứng ném vào không khí, tiếp tục hì hục cạy tế đàn:
- Khùng, nói chuyện không dám lộ mặt, ai rảnh nghe ngươi nói nhảm, ném vỏ trứng vào ngươi này!
- Ta muốn ngươi chết! Đồ khốn kiếp, ngươi tội đáng muôn chết!
Tiếng mắng không ngừng nhưng Lâm Phàm hết sức bình tĩnh, hắn sẽ không bị mấy thứ này ảnh hưởng.
Lãng tử đi trong vùng đất mạo hiểm phải giữ trái tim bình phàm, mặc cho người ta mắng chửi cỡ nào cũng phải làm xong chuyện của mình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tế đàn bị nâng lên.
Hai tay Lâm Phàm gồng sức, chân khựng lại, hai đầu gối hơi cong. Nặng quá, tế đàn không to mà sao nặng dữ vậy, vác trên người cảm nhận áp lực vô biên ập đến.
Thu!
Tế đàn biến mất.
- Xong xuôi, nơi này không có thứ tốt nào nữa.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua bốn phía, không thấy thứ gì làm người động lòng, có lẽ thứ bảo bối nhất chỗ này đã bị hắn lấy mất.
Lâm Phàm mặc kệ âm thanh trong hư không la lối, hắn bình tĩnh nghe, không thèm để bụng.
Một giọng nói không thấy thân thể hay bóng dáng ở đâu, nếu hắn tính toán chi li thì rất phí thời gian.
- Súc sinh! Đồ súc sinh! Mấy vạn năm, suốt mấy vạn năm, mất hết rồi. Ta nhớ kỹ ngươi, ta nhớ ngươi mãi mãi, ngươi chờ chịu chết!
Lâm Phàm đi ra ngoài, nhìn vực sâu thăm thẳm, hắn nhảy xuống, muốn xem dưới đáy có cái gì.
Tiếc nuối là khi Lâm Phàm rơi xuống đáy vực hóa ra chỉ là hố sâu bình thường, bên trong trống không chẳng có gì, có khá nhiều bộ xương. Hiển nhiên lúc ấy xảy ra chuyện gì, có người nhảy xuống hy vọng tìm kiếm cơ hội sống sót, tiếc rằng không tìm được.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu, không ở lại lâu hơn, nơi này đã không có gì đáng giá hắn lưu luyến, nên rời đi.
Giọng nói trong hư không tức giận gầm rống, như núi lửa đọng lâu năm bùng nổ:
- Đồ khốn kiếp đáng giận, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không? Trả lời một câu!
Nhưng sinh linh này lơ đẹp, làm y tức điên.
Lâm Phàm đi tới lối ra, tạm dừng, ừ một tiếng rồi thỏa mãn bước đi:
- À.
Hắn thu hoạch rất phong phú trong chỗ này, khá là vừa lòng. Làm hắn vừa lòng nhất là trứng ngỗng và tế đàn kia.
Tuy Lâm Phàm không nhìn thấu tế đàn nhưng hiển nhiên nó không phải thứ bình thường, dù là thứ bình thường thì độ cứng của tế đàn quá cao, chờ lúc chơi đùa dùng nó đập người cũng hay.
Tiếng gầm gừ vang vọng, mênh mông vô cùng:
- Khốn nạn!
Những bộ xương vô tội bị sóng xung kích thổi tan, không chừa mẩu xương.
- Không đúng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Thời gian trong chỗ này trôi qua rất nhanh, dù hắn cường đại vô cùng nhưng miễn là không trốn khỏi thời gian mài mòn thì vẫn phải chết.
Y đã thấy nhiều cường giả hào hứng đi vào, kết cuộc cuối cùng là chết già tại đây.
- Kỳ lạ, hắn làm sao ra ngoài?
Giọng nói trong hư không rất kinh sợ, không tin được, như gặp quỷ. Chuyện này không thể xảy ra.
Bên ngoài.
Lâm Phàm nhìn vùng đất mạo hiểm, rất là sung sướng:
- Nơi này không tồi.
May nhờ cái mũi nếu không thì đã chẳng đến nơi như vậy.