Lâm Phàm giận thật, tên kia như đồ khùng, muốn dùng tên bắn hắn, nếu là lần đầu tiên cũng đành thôi, còn lấy cớ được, coi như ngươi lỡ bắn nhầm.
Không ngờ lại bắn một mũi tên thứ hai, không bắn trúng còn muốn bắn tiếp.
Không biết có câu việc không quá ba lần sao?
Lâm Phàm không nhịn được nữa, trực tiếp một mũi tên đóng đinh, coi như chấm dứt tất cả, cho nàng ta cũng cảm nhận cảm giác bị người bắn trúng.
Nam nhân mặt vặn vẹo, tức giận như muốn bầm thây Lâm Phàm ra:
- Ngươi dám tổn thương sư muội của ta!
Lâm Phàm ngạc nhiên, cái gì gọi là dám tổn thương? Rõ ràng nàng ta bị đóng đinh mới đúng, mắt bị mù à?
Nhưng qua thời gian dài không nghe tiếng tăng điểm, người này không chết? Không thể nào, bị xuyên thủng đầu mà còn sống được?
Quả nhiên thiếu nữ bị đóng đinh dưới đất hít sâu, hình như tỉnh táo lại. Tên vàng biến mất, đầu nát được lực lượng huyền diệu bao bọc dần liền lại.
- Oa!
Tiếng khóc vang vọng, thiếu nữ tỉnh lại liền khóc ré lên như bị bệnh điên.
- Không ngờ chưa chết thật.
Lâm Phàm nhìn kỹ, phát hiện dây chuyền trên cổ thiếu nữ đã vỡ vụn.
Thiếu nữ rít gào:
- Sư huynh, sư tỷ, ta muốn hắn chết, ta muốn hắn chết!!!
Bộ dạng ngây thơ hồn nhiên lúc trước đã biến mất, thay thế là lửa giận vô biên.
Nam nhân vừa kinh vừa giận:
- Tiểu tử giỏi, dám tổn thương thiếu công chúa của Nghệ Thần cung! Hôm nay dù ai đến cũng không thể cứu ngươi!
Hơi thở kinh khủng bộc phát từ người nam nhân, lấy gã làm trung tâm dâng lên bão tố xoay tròn, cây cối bốn phía không ngừng tan vỡ, không thể ngăn cản lực lượng đó.
- Đã lâu không ra tay, tuy thực lực không bằng các ngươi nhưng có thể đánh thử một trận. Một lần không chết thì giết thêm lần nữa!
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, quyết định đánh một trận với đối phương, tuy chưa chắc đánh thắng người ta nhưng chơi một chút không thành vấn đề, đặc biệt cô nương này không chết thì sẽ đánh cho tới chết mới thôi.
Cuồng thân!
Bùm!
Thân thể Lâm Phàm biến lớn cao tới ba thước, cơ bắp nhô cục cục như sắp nổ.
Bạo Huyết!
Thất Thần Thiên Pháp!
Lâm Phàm dốc hết sức ra, lực lượng dính đặc như thực chất quấn quanh người hắn. Vung một cánh tay làm hư không chấn động, lực lượng hùng hồn biết bao.
Thiếu nữ bị Lâm Phàm đóng đinh đầu thấy bộ dáng này của hắn thì hơi sợ, nàng trốn ra sau, bất an nói:
- Giết hắn!
Lâm Phàm xoay cổ, tiếng xương kêu răng rắc giòn vang, mắt lấp lóe chiến ý vô cùng.
- Đến đây!
Dứt lời hắn biến mất tại chỗ.
Khóe môi nam nhân cong lên khinh thường nói:
- Sư tỷ hãy trông chừng sư muội giao tiểu tử này cho ta được rồi.
Nam nhân bay lên cao, lật một bàn tay lại, thần quang bao phủ, tay chộp một hướng.
- Tiểu tử, làm gì cũng không nên xuống tay với sư muội của ta. Nếu ngươi ngoan ngoãn đứng im có lẽ sẽ được một ít chỗ tốt, còn bây giờ hãy dùng cái đầu của ngươi thay lời xin lỗi!
Răng rắc!
Mảnh hư không bị bàn tay xé xuống, không ngừng vỡ vụn. Lâm Phàm hiện ra, co năm ngón tay lại, phát ra ánh sáng huyễn lệ đấm mạnh ra.
Quyền chưởng va chạm sinh ra tiếng nổ kịch liệt, sóng lực lượng kinh khủng như sóng triều đổ xô bốn phương tám hướng.
- Cho là có chút năng lực thì có thể vô pháp vô thiên sao, ngươi còn non lắm. Nghệ Thần!
Môi nam nhân mấp máy, người phát ra lực lượng huyền diệu.
Một ảo ảnh nam nhân vạm vỡ lơ lửng, tay cầm trường cung, uy thế khủng bố nghiền áp thiên địa. Ngón tay kéo trường cung, một luồng sáng chói lòa ngưng tụ thành mũi tên bay xé gió.
Lâm Phàm cảm giác thân thể bị tỏa định, tốc độ mũi tên kia mau hơn của thiếu nữ, mắt thường không thể bắt giữ dấu vết.
Lâm Phàm cảm giác người hơi tê, chắc bị mũi tên ảnh hưởng.
Bộp!
Lâm Phàm giơ tay chộp mũi tên, nhưng xung lực quá mạnh, không ngăn được. Lực lượng lớn xuyên thủng người, kéo thân hình hắn rơi xuống đất phía xa.
Nam nhân chắp hai tay sau lưng đứng trên trời, ánh mắt khinh thường nói:
- Không biết tự lượng sức mình. Thần cảnh tầm thường cũng dám càn rỡ, thứ không biết sống chết.
Nam nhân thi triển thần thông Nghệ Thần hiện, người cùng đẳng cấp với gã cũng khó ngăn cản chứ đừng nói đến Thần cảnh.
Làm nam nhân khó chịu là tiểu tử này phản ứng lại giơ tay chộp mũi tên, khiến gã bất ngờ.
Thiếu nữ đứng bên dưới hoan hô nhảy nhót:
- Sư huynh thật là lợi hại!
Thiếu nữ chạy về phía xa, đến gần Lâm Phàm.
Lồng ngực Lâm Phàm thủng lỗ to, mũi tên đã biến mất, hơi thở sự sống cũng tan biến.
Thiếu nữ đạp lên xác Lâm Phàm trút giận:
- Thứ chó má, cho ngươi làm ta bị thương!
Nếu không nhờ bảo bối mà phụ thân tặng cho đỡ đòn thì nàng đã chết rồi, nên nàng muốn ngược đãi xác chết trút cơn giận.
Thiếu nữ ngước đầu lên hét hướng phía xa:
- Sư huynh, ta muốn mang xác của đồ chó chết này về phơi thây ba ngày!
Nam nhân đáp xuống cạnh sư tỷ, đang nói chuyện với nhau, nghe yêu cầu của sư muội thì cười nói:
- Tùy sư muội thích, muốn làm sao thì . . .
Nam nhân chưa nói hết câu bỗng con ngươi co rút.
Lâm Phàm mở mắt ra, đứng dậy ngay sau lưng thiếu nữ:
- Ác thật.
Thiếu nữ cảm giác hơi thở từ sau lưng, tim rớt cái bịch, một giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, nàng cảm giác không may.
Từ khi nào một món bảo bối hiện ra trong tay thiếu nữ, nàng xoay người đánh vào Lâm Phàm.
- Tiểu tử, ngươi dừng tay cho ta! Nếu không trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươi . . .!
Bùm!
Khoảnh khắc thiếu nữ xoay người, Lâm Phàm đấm vào đầu thiếu nữ, lực lượng lớn bộc phát nổ tung. Một bãi máu che kín trời đổ ập xuống nhuộm đỏ mặt đất.
- Để xem lần này ngươi làm sao sống!
Lâm Phàm nói xong giật nhẫn trên ngón tay đối phương, rồi ẩn vào hư không rời khỏi đây.
- Khốn kiếp!
Lúc này không chỉ mình nam nhân tức giận, nữ nhân cũng điên tiết bay lên đuổi theo Lâm Phàm.
Bọn họ cảm giác trời sập, tên kia đánh chết sư muội, sắp biến thiên!
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, nhưng cách biệt thực lực của đối phương nên rất nhanh bị đuổi kịp. Tuy nhiên hắn đã bắn một giọt máu ra thật xa.
Nam nhân mặt đen như mực, tức giận quát:
- Tiểu tử, ta muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Gã ước gì xẻo thịt Lâm Phàm ra từng mảnh.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Hỏa Thần kiếm trận!
Ba thanh kiếm cùng xuất hiện, biến ảo vô số kiếm ý chém vào người mình.
- Hai tên kia, coi như các ngươi mạng lớn, sau này sẽ giết các ngươi!
Nếu mở vận rủi cuồn cuộn ra thì hắn chắc chắn khiến hai người này trả giá đắt, nhưng không có lợi cho Lâm Phàm, không đến đường cùng hắn sẽ không sử dụng.
Lâm Phàm thích va chạm thịt với thịt chứ không phải dựa vào vận rủi hố chết người khác, làm vậy không cho hắn cảm nhận cảm giác sung sướng khi chiến đấu.
Khi hai người đến chỗ Lâm Phàm thì phát hiện tiểu tử này đã biến mất không dấu vết.
Nam nhân vừa kinh vừa giận:
- A! Đồ khốn nạn! Nghệ Thần cung sẽ không tha cho ngươi!
Nữ nhân nhìn quanh, không cảm giác được hơi thở của tiểu tử kia, sắc mặt của nàng âm trầm đến đáng sợ, sau đó lao về phía sư muội.
Khi nữ nhân tới bên kia thì mặt dần dữ tợn, bước lại gần chỗ sư muội.
Đầu sư muội đã nát bấy, không nhìn ra hình người.
Nam nhân hỏi:
- Làm sao bây giờ hả sư tỷ?
Gã không biết phải làm sao, sư muội đã chết, bọn họ cũng khó tránh khỏi.
Nữ nhân không nói chuyện, đột nhiên thấy ngực sư muội lấp lóe ánh sáng, vén lên xem thấy một tiền cổ màu xám.
Nữ nhân ngạc nhiên, thậm chí hâm mộ, sau đó thở dài:
- Đồ cổ nghịch hồn, không ngờ chưởng giáo để lại bảo bối như vậy cho sư muội.
Bọn họ là so với sư muội là người nghèo và tiểu thư nhà giàu.
Tông môn có mấy món chí bảo giữ mạng mà chưởng giáo đều để cho sư muội, lúc trước giữ được một mạng, giờ lại cứu một mạng.
Một trong hai món này mà xuất hiện ở bên ngoài sẽ dẫn đến gió tanh mưa máu, chưởng giáo tặng hết cho sư muội, quả nhiên rất quan tâm khuê nữ này.
Nam nhân hỏi dồn:
- Đó là cái gì hả sư tỷ?
- Trước kia là chí bảo của Khôi Lỗi Lão Tổ, đồ cổ nghịch hồn, giữ gìn thần hồn của sư muội. Với thủ đoạn của chưởng giáo chắc có thể tái tạo thân thể.
Nữ nhân giơ tay lên, một quan tài băng hiện ra, bỏ xác thiếu nữ vào, bảo đảm không mục rữa, ngoại tà xâm nhập.
Nam nhân chưa gặp Khôi Lỗi Lão Tổ bao giờ nhưng biết tồn tại viễn cổ này thật sự khủng bố.
Một góc nào đó.
Lâm Phàm mở mắt ra, nhíu chặt mày:
- Lợi hại, đến thế này mà vẫn không chết.
Liên tục giết hai lần nhưng cô nương kia không chết, hắn không tin được.
Mà thôi, sau này tính.
Lâm Phàm không để ba người kia vào lòng, hóa thành luồng sáng ẩn vào hư không, bay về phía Viêm Hoa tông.
Lần này ra khỏi cửa kiếm lời, không lỗ vốn. Thông Thiên Tiểu Tổ mạnh mẽ thì sao, vẫn bị hắn hố như thường.
Thiếu nữ kia chưa chết nhưng chẳng sao cả, hắn đã nhanh tay lẹ mắt cuỗm trữ vật giới chỉ của nàng trước khi đi.
Thiếu nữ này có thể sống hai lần thì hiển nhiên thân phận không tầm thường, nếu không thì nam nhân và nữ nhân kia đã không che chở đối phương kỹ vậy.
Khi Lâm Phàm sắp đến tông môn thấy tông môn náo nhiệt giờ đây hơi yên lặng, thậm chí nặng nề:
- Ủa? Không khí của tông môn kỳ lạ.
Không thấy đệ tử canh giữ sơn môn đâu, Lâm Phàm thấy lạ, tưởng tông môn bị tông địch xâm lăng. Nhưng không thấy cảnh tượng chiến đấu, không có tiếng gào hét, càng không ngửi được mùi máu.
Chuyện gì thế này?
Ánh mắt Lâm Phàm nghiêm túc, cảnh giác hơn.