Chu Phượng Phượng hối hận chưa từng có:
- Nguy hiểm, quá nguy hiểm, không nên tiến vào. Vùng đất mạo hiểm chôn sâu dưới lòng đất không hiện ra với đời, hung hiểm đến mức tận cùng, chúng ta rất có thể sẽ chết ở đây.
Nếu có miếng đậu hủ thì Chu Phượng Phượng đã đập đầu vào, vì sao chân tiện, đôi mắt bị bảo bối che, giờ hối hận cũng không kịp.
Lâm Phàm liếc qua:
- La gì mà la, không đốt trúng ngươi, sợ gì.
Nơi này rất kỳ lạ, không phải sóng lửa bình thường, không biết từ đâu chảy ra.
Nhưng Lâm Phàm rất hưng phấn, nơi càng nguy hiểm nói lên tài phú càng nhiều.
Điều duy nhất khiến người tiếc nuối là yêu thú ở đâu? Vùng đất mạo hiểm không thể thiếu yêu thú.
- Éc éc!
Heo mập chạy rất nhanh, bốn móng như gắn bánh xe, nhanh không thua gì Lâm Phàm. Heo mập rất đau lòng cho cái đuôi của mình, nó không làm gì hết, chỉ thẫn thờ thôi mà đã bị đốt đuôi, nếu nó không phản ứng nhanh thì đã biến thành lợn sữa nướng.
Chu Phượng Phượng rất là lo lắng hỏi:
- Lão ca, không thể không lo. Lão ca nhìn xem, chỗ này tuy bao la không thấy giới hạn nhưng tốc độ sóng lửa lan tràn quá nhanh, với thực lực như chúng ta mà bị nó rượt theo không bỏ, nếu phía trước không có đường thì cả đám chỉ có đường chết.
Chu Phượng Phượng là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu, lão không muốn chết tại đây.
Lúc trước Chu Phượng Phượng không suy nghĩ nhiều, một là vì thực lực của lão không yếu, hai là tự tin mình là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu, vào vùng đất mạo hiểm sẽ không xảy ra chuyện gì, nên lão sơ sẩy đi vào, giờ thì hối hận muốn chết.
Vùng đất mạo hiểm chôn sâu dưới lòng đất nghĩa là chưa đến lúc nó hiện ra với đời.
Vèo!
Trong khi Chu Phượng Phượng lải nhải thì phía sau có tiếng xé gió, lão ngoái đầu nhìn, là sóng lửa thay đổi hình dạng.
Những cây gai lửa xé gió bay tới, muốn đâm thủng họ sau đó đốt cháy.
- Trời ạ, sóng lửa thành tinh rồi, còn có thủ đoạn khác. Lão ca, chúng ta tiêu thật rồi, dù tu vi của ta là Đại Thánh cảnh cũng không thể dập tắt sóng lửa này. Là tên khốn nạn nào bài bố vùng đất mạo hiểm này? Rõ ràng không muốn cho người khác đi vào! Không đúng, nếu không cho ai vào thì chúng ta vào bằng cách nào?
Trong phút chốc Chu Phượng Phượng hoang mang, nhưng động tác rất nhanh nhẹn né những cây gai lửa, màn sáng bao bọc bàn tay, lão thử chộp gai lửa.
Xèo xèo!
Màn sáng tan vỡ trong tích tắc.
Chu Phượng Phượng hết hồn:
- Lão ca, những ngọn lửa này không tầm thường, không thể đụng vào!
Với thực lực của lão mà không ngăn được, nếu bị ghim vào người sẽ mất nửa cái mạng già.
Vù vù vù vù vù!
Tiếng gió rít rất gắt, xem tình hình là muốn giết họ, không cho có cơ hội trở mình.
Gai lửa càng lúc càng dày đặc.
Chu Phượng Phượng nhảy lên người heo mập, hét to một tiếng:
- Lão ca, lên đây!
Còn leo lên nữa?
Nhưng đã lên một lần, thêm lần nữa cũng không sao.
Chu Phượng Phượng túm lỗ tai heo mập điều khiển phương hướng, nói:
- Dương Dương, đã đến lúc ngươi bùng nổ, là sống hay chết toàn dựa vào ngươi!
Heo mập kêu éc éc, người phát sáng, lông mềm trở nên cứng rắn, thân hình to khỏe, bốn móng màu đen như kim loại. Thịt mỡ trên người biến đổi rất lớn, hình thành từng cục cơ bắp.
Heo cơ bắp!
Lâm Phàm kinh thán, cảm quan biến đổi lớn, thật lợi hại.
Tốc độ của heo cơ bắp lên đến trình độ khủng bố, cảnh bốn phía trở nên mơ hồ, đây là tốc độ lên đến trình độ nhất định tạo ra cảnh này.
Gai lửa phía sau khó đuổi theo kịp.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lợi hại.
Không ngờ con heo mập chẳng chút bắt mắt này cũng có tài năng, nhưng lông hơi cứng, ngồi khó chịu.
Chu Phượng Phượng nói:
- Lão ca biết không, Dương Dương rất lợi hại, tốc độ rất nhanh, thậm chí có thể nhanh hơn thời gian.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Nhanh hơn thời gian? Nào, mau làm cho ta xem.
Không ngờ còn có sinh vật như vậy, mau hơn thời gian là khái niệm gì? Chẳng lẽ có thể xuyên về quá khứ?
Chu Phượng Phượng khoác lác hơi lố, lúng túng nói:
- Cái này . . . bây giờ còn chưa làm được.
Chu Phượng Phượng muốn đổi đề tài, thấy phía trước không có đường, bị màn đen ngăn lại, dưới chân màn đen dường như có cửa hang.
- Nơi đó có đường ra, Dương Dương, chạy về phía đó!
Heo cơ bắp phun khí thể nóng ra từ lỗ mũi, nhấc chân chạy như điên sau đó thắng gấp, bốn vó kéo từng vệt đen dưới đất.
Tốc độ quá nhanh ma sát ra lửa.
Sau khi dừng lại heo cơ bắp biến về heo mập, nó nằm sấp dưới đất thở hồng hộc, kiệt sức.
- Lão ca, nó đã gắng hết sức, tiêu hao hết sức lực, muốn chạy tiếp cũng không thể. Mặc kệ tiếp theo có cái gì chúng ta đều phải đi vào.
Chu Phượng Phượng vỗ đầu heo của Dương Dương:
- Giỏi lắm.
Heo mập mệt mỏi đáp lại:
- Ụt ịt.
Sau đó nó dán mũi sát đất, lại hít đất.
Sóng lửa từ xa ập đến, dần tới gần.
Chu Phượng Phượng túm heo mập nhét vào cửa hang, nhưng đầu đã đút vào mà từ phần cổ trở xuống bị kẹt lại.
Chu Phượng Phượng ngây ra:
- Trời ạ, Dương Dương, tại sao ngươi ăn mập vậy hả? Không nhét vào được, mau đứng dậy ủi vào!
Chu Phượng Phượng phát hiện cửa hang quá nhỏ, Dương Dương không chui vào được.
Nhưng lúc này heo mập không nhúc nhích được một móng chân chứ đừng nói ủi.
Lâm Phàm đề nghị:
- Ta có cách, chặt bỏ tứ chi, lóc thêm ít thịt là có thể nhét vào.
Chu Phượng Phượng ngây ra:
- Không thể nào, lời tàn nhẫn vậy mà lão ca cũng nói ra được?
Nếu bị chém thì Dương Dương sẽ liều mạng với lão.
Khi heo mập nghe lời đó cũng thở hổn hển muốn tắt thở.
Sóng lửa càng lúc càng đến gần.
Chu Phượng Phượng dồn hết sức nhét heo mập nhưng vô ích, lão mệt mỏi ngồi bệch xuống đát, kéo Dương Dương lên, ôm đầu heo bất đắc dĩ thở dài.
- Lão ca đi đi.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không đi? Hai chúng ta có thể chui qua cửa hang này.
Heo mập mở mắt ra, trầm thấp hừ một tiếng, nó bị Chu Phượng Phượng vỗ mạnh đầu.
- Nói cái gì vậy, ta là loại người đó sao? Nuôi ngươi mập như vậy cũng có một nửa trách nhiệm thuộc về ta, mà trách nhiệm lớn nhất là của ngươi! Cả ngày chỉ biết ăn, không cho ăn thì đi hút đất, giờ thấy tai hại chưa?
Heo mập cúi thấp đầu, tội nghiệp nhìn sóng lửa phía xa.
Chu Phượng Phượng vuốt đầu heo:
- Lão ca, ta không đi, ta phải cùng nó, lão ca đi đi, lần này xem như trượt chân, sơ sẩy. Ta là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu mà chết không rõ ràng ở đây, thật uất ức.
Chu Phượng Phượng không muốn chống cự, vì đã cố gắng rồi.
Sóng lửa không tầm thường, bàn tay sờ vào còn không được thì làm sao bây giờ.
Một người một heo bất lực ngồi, nhìn sóng lửa từ xa đổ ập thật nhanh tới, không vui không buồn.
Heo mập dụi vào ngực Chu Phượng Phượng, nương tựa vào nhau. Một giọt lệ heo chậm rãi lăn xuống, nó kêu lên, vô cùng hối hận. Ăn gì mà ăn, ăn cho mập thây, có đường sống nhưng không đi được.
- Thôi, bản phong chủ nói được thì làm được, đã nói sẽ che chở ngươi thì sẽ che chở. Để bản phong chủ nghĩ cách.
Lâm Phàm tiến lên trước một bước, trầm ngâm nhìn sóng lửa, chắc sẽ có cách.
Mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Ánh mắt nhìn qua, sóng lửa đổ ập đến dường như bị kích thích, bỗng sôi trào, vô số gai lửa ngưng tụ thành cây gai to đâm thẳng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm tùy tay lấy tế đàn ra đặt trước mặt, vỗ chưởng. Tế đàn bay qua đụng vào gai lửa.
Bùm!
Gai lửa vỡ vụn, không thể so sánh với tế đàn.
- Quả nhiên tế đàn không phải thứ đơn giản, tuy không đấu lại cửa đá nhưng chất liệu của nó cũng không đơn giản.
Tế đàn nghiền áp lên trước, Lâm Phàm thì theo sát, muốn nhìn xem bên trong có gì.
Chu Phượng Phượng há hốc mồm:
- Lão ca . . .
Chu Phượng Phượng không tin được, không ngờ tên này định xông vào.
- Phẩm chất, đây chính là phẩm chất! Ta đã nói mà, hèn gì thấy người này thuận mắt, thì ra phẩm chất chung cực của người này giống như mình.
Giờ Chu Phượng Phượng đã hiểu tại sao mình không có nhiều cảnh giác với tên này, có lẽ vì phẩm chất.
- Dương Dương, không sao rồi, lát nữa lại có người đến với chúng ta, cả ba cùng tiến lùi, chết chung ở đây.
Nếu Lâm Phàm nghe lời này sẽ trở về đường cũ ngay, tốn công sức nghĩ cách cứu một người một heo vậy mà không thèm tin hắn.
- Vận rủi cuồn cuộn, mở ra!
Sóng lửa hơi quái dị, Lâm Phàm thấy chính giữa sóng lửa có một người lửa trôi nổi.
Lâm Phàm đóng Hữu Sắc Nhãn Tình, cất tế đàn, bùng nổ lực lượng bao trùm toàn thân, xông thẳng vào người lửa.
Xèo xèo!
Sóng lửa đốt cháy, vòng bảo vệ lực lượng không ngừng mài mòn, khó thể ngăn cản.
Vòng bảo vệ lực lượng của Lâm Phàm vỡ nát, lửa xâm thực đốt cháy toàn thân.
Trong mắt Lâm Phàm rực cháy ngọn lửa, siết chặt nắm tay, mặc kệ lửa bò lên cánh tay, hắn dồn hết lực lượng đấm mạnh.
Bùm!
Cú đấm đánh vào bụng người lửa, lực lượng cột sáng xuyên thủng qua.
Không thấy rõ khuôn mặt người lửa nhưng trông rất tức giận, đấm vào mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm há miệng cắn nắm tay của người lửa, nhưng cú đấm đánh thủng khoang miệng của hắn, một cục lửa bắn ra từ sau gáy.
- Muốn giết bản phong chủ? Ngươi còn quá non!
Răng rắc! Răng rắc!
Lâm Phàm bộc phát ánh sáng hung ác, cắn xé, hút mạnh. Người lửa bị hắn nuốt vào trong bụng.
Bộp!
Hắn cảm giác ý thức bắt đầu tan biến rất nhanh, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, thân thể bị chưng khô chỉ còn một dúm tro đen.
Chu Phượng Phượng thấy sóng lửa biến mất nhưng không gặp lão ca, lão vội chạy lại, hơi bi thương kêu lên:
- Lão ca!
Mặc kệ lúc trước Chu Phượng Phượng suy nghĩ cái gì nhưng ý muốn thật sự là cùng đi ra.
Bây giờ đã mất hết.
Chu Phượng Phượng nhìn dúm tro đen dưới đất, ngã ngồi dưới đất, tay run run nâng dúm tro lên:
- Lão ca, sao ngươi chết thảm vậy, không chừa xác chết lại, về sau ta biết tế bái ngươi thế nào đây?
Chu Phượng Phượng đau lòng vô cùng.
- Lão ca hãy yên tâm, ta sẽ rắc ngươi ra biển, cho ngươi trôi đến các nơi.
Chu Phượng Phượng bị đá sấp mặt.
Lâm Phàm xuất hiện sau lưng Chu Phượng Phượng, bẻ cổ:
- Chết cái đầu ngươi! Rắc xuống biển cho cá ăn, thành phân bài tiết ra à?
Lâm Phàm há mồm, nấc cục, một đoàn sáng lửa phun ra từ miệng hắn.