Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Ài, xem ra nhiều sư đệ đều muốn ra ngoài tôi luyện.
Thiên phú của Vương Phù rất tốt, thuộc lớp cao trong vùng đất Nguyên Tổ cũ, tăng tu vi cũng nhanh.
Thời đại lớn đã đến, với tâm cảnh và ý nghĩ của Vương Phù chắc chắn không cam lòng làm người tầm thường, ra ngoài tôi luyện tìm cơ duyên cũng là chuyện thường.
Nhưng ra ngoài có tính nguy hiểm rất cao, sơ sẩy một cái là đi bán muối.
Lâm Phàm càng cảm giác tình huống hiện tại của tông môn không đủ cao đẳng, có nhiều chỗ cần cố gắng.
Lâm Phàm chưa gặp tông mạnh thật sự, không biết bộ dạng của nó thế nào, hắn rất muốn đi Đạo Thanh Vô Lượng tông xem thử mô thức của họ, có thứ mới mẻ gì.
Quả nhiên nghèo nàn hạn chế sức tưởng tượng của hắn.
Cứ ngồi một chỗ suy nghĩ vẩn vơ sẽ không ra, nếu hôm nào có cơ hội chắc chắn Lâm Phàm sẽ tự mình đi xem bên trong tông mạnh thật sự có thứ tuyệt vời cỡ nào.
Ngọn núi phía xa bỗng truyền đến giọng hoảng hốt của lão sư:
- Đồ nhi!
Lâm Phàm nghe giọng nói đó thì sửng sốt, ngữ điệu hơi khó chịu, lão sư bình tĩnh mà sao đột nhiên hốt hoảng như vậy? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm cất bước biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện thì đã đến trước mặt lão sư.
- Sao vậy lão sư?
Lâm Phàm thấy biểu tình của lão sư rất nghiêm nghị, đáy mắt lóe tia lo âu, chắc xảy ra chuyện gì rồi, còn là việc lớn, nếu không lão sư chẳng lo âu đến thế.
Thiên Tu cau mày, rất là lo lắng nói:
- Đồ nhi, vi sư cảm giác hình như Băng Thiên Ma Long gặp rắc rối.
Lâm Phàm biết Băng Thiên Ma Long, có quan hệ chặt chẽ với lão sư, nay lão sư dự cảm Băng Thiên Ma Long gặp chuyện thì chắc do tâm linh tương thông.
- Vậy lão sư có thể cảm ứng đến từ hướng nào không?
Lâm Phàm biết lão sư chắc chắn sẽ đi cứu Băng Thiên Ma Long, vừa lúc hắn có mặt, chẳng bằng hai người đi chung. Có hắn ở sẽ bảo đảm an nguy của lão sư.
Thiên Tu thẫn thờ giây lát rồi phản ứng lại, bá khí nói:
- Ở phương bắc, rất xa, hơi vi diệu. Đi nào, không thể đứng đây nữa, mau đi xem. Dám đánh vật nuôi của lão phu là ăn gan hùm mật gấu rồi.
- Đúng vậy! Dám ức hiếp vật nuôi của lão sư tức là không để lão sư vào mắt, phải đập ra bã! Lão sư, chúng ta đi mau lên!
Vực ngoại giới dung hợp, tất cả địa điểm đều biến đổi lớn, Lâm Phàm không ngờ lão sư vẫn cảm ứng được sự tồn tại của Băng Thiên Ma Long, tình cảm thật sâu đậm, bên trong có nhiều bí mật cần được đào móc.
Hắn rất vui nhiều chuyện về lão sư.
Hai người bay lên, hóa thành luồng sáng biến mất bên trên tông môn.
Nơi xa xôi.
Thế giới băng tuyết, nhiệt độ rất thấp, không mọc cọng cỏ, đưa mắt nhìn một mảnh trắng xóa.
Có mấy bóng người lơ lửng giữa hư không.
Một nam nhân mặc trường bào chín con rồng, khí thế phi phàm nói:
- Hừ! Con súc sinh này có chút năng lực, có thể trốn khỏi tay bản thái tử.
Một lão nhân đứng bên cạnh cung kính nói:
- Thái tử, con yêu thú này hơi không tầm thường, mới chỉ đến Thần cảnh nhưng có thần thông như vậy, trốn thoát khỏi mắt của chúng ta.
Mắt thái tử bắn ra tia sáng:
- Không tầm thường thì sao, chẳng lẽ có thể chạy trốn khỏi tay bản thái tử?
Gã cao ngạo, bá đạo, nhìn trúng con rồng băng tuyết quái dị thì phải chiếm lấy bằng được.
- Thái tử, đây chỉ là một con yêu thú Thần cảnh, cần gì làm lớn chuyện như vậy?
Lão nhân không rõ, với thân phận và địa vị của thái tử không cần chăm chăm vào con rồng băng tuyết.
Thái tử cười nói:
- Ngươi không hiểu, bản thái tử ban đầu tính săn giết con rồng này, lột gân rút da luyện chế thành bộ đồ, nhưng bây giờ thì muốn bắt giữ nó. Có thể trốn thoát khỏi tay bản thái tử thì có chút năng lực.
Sau đó mắt gã thấy một vệt sáng đỏ, nhìn kỹ thì ra là máu rơi xuống một chỗ kết băng.
Lão nhân cũng phát hiện máu dưới đất, lão bật cười, xem ra con rồng băng tuyết bị thương trốn ở chỗ này.
- Tiểu súc sinh, đừng trốn!
Lão nhân bước ra một bước, uy thế vô biên phát ra từ người lão chấn băng tuyết bốn phía rung rinh nứt vỡ.
Thực lực như vậy có thể gọi là khủng bố, khiến người kinh khủng.
Trên một mảnh đất tuyết, Băng Thiên Ma Long thi triển thần thông đặc biệt phân giải bản thân ẩn trong tuyết trắng mờ mịt.
Sau khi Băng Thiên Ma Long bước vào Thần cảnh đã thức tỉnh huyết mạch kèm theo thần thông thiên phú này, biến thân thể thành hạt hòa cùng tuyết trắng, có thể che mắt kẻ địch, áp chế hơi thở của mình đến vô hình.
- Thiên Tu, cái tên khốn nhà ngươi sao còn chưa tới nữa!?
Nó luống cuống, rất sợ hãi. Từ sau khi vực ngoại giới dung hợp, Băng Thiên Ma Long phát hiện huyết mạch trong người cực kỳ dâng trào, như dung nham sôi sục, làm nó rất hưng phấn, cảm giác có hy vọng phản tổ.
Nhưng chưa hưng phấn bao lâu thì bị người đánh tới cửa, đối phương quá cường đại, muốn rút gân lột da nó ra, cực kỳ tàn nhẫn.
Trong khi Băng Thiên Ma Long suy nghĩ vẩn vơ thì một lực lượng kinh khủng ập đến, đánh mạnh vào người nó.
Tiếng rồng ngâm thê thảm vang vọng thiên địa.
Băng Thiên Ma Long không chịu nổi phục hồi bản thể, vảy giáp to lớn trên người rướm máu, có lớp vảy nứt ra, trông rất thảm.
Băng Thiên Ma Long tức giận nói:
- Đám người kia, các ngươi đừng quá đáng! Chờ bằng hữu của ta đến thì các ngươi chết chắc!
Trong lòng Băng Thiên Ma Long rất hoảng, nó không biết Thiên Tu có đến không, nhưng tóm lại không thể rơi vào tay đối phương.
Lão nhân cười to bảo, không thèm quan tâm:
- Ha ha ha, bằng hữu? Xem ra lại một con súc sinh, chờ nó đến lão phu sẽ ra tay giết tại chỗ, cho máu nhuộm mảnh đất này.
Lão nhân mắt bắn ra tia sáng lạnh nói:
- Thái tử, con súc sinh này ngoan cố không nghe lời, hãy để lão phu dạy dỗ nó thay cho thái tử.
Sau khi được thái tử đồng ý, tay lão lóe tia sáng, một cây roi dài màu vàng nằm trong tay. Roi tỏa hơi thở lạnh lẽo, nhìn liền biết phi phàm.
Băng Thiên Ma Long nổi giận:
- Ta . . .!
Tính làm gì hả? Muốn quất nó sao?
Bốp!
Lão nhân lắc cổ tay, roi dài quất tới, hư không vỡ ra, không có chỗ trốn, roi quất mạnh lên người Băng Thiên Ma Long.
Xoẹt!
Một vết thương nứt ra, vảy rồng nứt làm hai dễ dàng như tờ giấy, máu đỏ thắm rơi tí tách dới đất như cơn mưa.
Băng Thiên Ma Long gầm rống:
- Quá đáng lắm rồi!
Băng Thiên Ma Long đập cánh bay lên, muốn chạy trốn.
Nhưng Băng Thiên Ma Long vừa giương cánh dợm bay lên thì roi lại quất vào, xoẹt một tiếng, máu càng đặc bắn ra nhuộm đỏ tầm mắt.
Băng Thiên Ma Long rít gào:
- Thật quá đáng!
Băng Thiên Ma Long rớt mạnh xuống đất, phun ra búng máu, tia sáng vụt tắt trong mắt, không phải vì sắp chết mà do nó đã tuyệt vọng.
Băng Thiên Ma Long biết mình không chạy thoát được, đối phương tuyệt đối không để nó chạy mất.
- Thiên Tu, mau đến cứu ta!
Băng Thiên Ma Long chỉ nghĩ đến Thiên Tu, đồng bạn tốt cũ của mình, cùng nhau lớn lên, tuy chia ly nhưng tình cảm còn đó. Vào phút nguy hiểm thế này lẽ ra bạn bè nên đến cứu nó.
Lão nhân cười gằn:
- Tiểu súc sinh, còn muốn vùng vẫy?
Yêu thú tu vi cỡ thế này thì một bàn tay của lão có thể bóp chết, nhưng vì thái tử xem trọng nên đành dạy dỗ từ từ.
Tay lão lại giơ lên chuẩn bị quất xuống.
Đột nhiên một tiếng gầm động trời vang vọng.
Một thân hình to lớn giáng xuống, giơ nắm đấm đánh về phía lão nhân.
Bốp!
Lão nhân như đạn pháo té rớt xuống đất, mặt băng nổ tung, sương khói trắng bốc lên.
- Grào!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương dữ tợn gào thét, hai tay đấm lồng ngực thùng thùng như trống vang mãi không dứt.
Băng Thiên Ma Long thấy bóng dáng đó thì ngẩn ngơ:
- Sao ngươi đến đây?
Băng Thiên Ma Long không ngờ Huyết Nhãn Ma Vượn Vương trở về, từ khi trở mặt thì không còn qua lại nữa, nhưng không ngờ Huyết Nhãn Ma Vượn Vương đến cứu nó.
Chúng nó từng kết thành khế ước với Thiên Tu nên có liên lạc với nhau, tuy không thấy mặt nhưng vô hình cảm ứng lẫn nhau.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương liếc qua, khinh thường nói:
- Nếu bản vương không đến thì ngươi sẽ chết. Con rồng thối, sao ngươi vẫn yếu xìu vậy? Không tu luyện hả?
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương cảm giác khả năng vô tận nên liều mạng tu luyện, trải qua nhiều sống chết, tu vi đột phá đến Truyền Kỳ cảnh, trên người nó tăng thêm ba vết thương dài, hiển nhiên nó đã gặp chiến đấu cực kỳ thảm liệt.
Băng Thiên Ma Long bất mãn nói:
- Tu luyện cái gì, ta bận ngủ.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương mắng:
- Ngủ đến mất mạng nhỏ luôn, cho vừa!
Đôi mắt đỏ máu nhìn đám người đứng trên cao, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương gầm rống trút ra lửa giận trong lòng.
Chợt vang tiếng quát lạnh:
- Muốn chết!
Lão nhân bị đấm rớt xuống đất đã đứng lên, mặt vặn vẹo đáng sợ nói:
- Tiểu súc sinh, dám can đảm làm lão phu mất mặt trước thái tử, lão phu muốn ngươi chết!
Vừa dứt lời lão nhân biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã đến trước mặt Huyết Nhãn Ma Vượn Vương.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương sửng sốt, chợt biểu tình của nó đông lại:
- A?
Lão nhân tức xì khỏi, lực lượng khủng bố đánh ra:
- Chết cho lão phu!
Bùm!
Thân hình to lớn của Huyết Nhãn Ma Vượn Vương như diều đứt dây bay đi xa, phun ra búng máu nhuộm đỏ bầu trời.
Cuối cùng Huyết Nhãn Ma Vượn Vương mềm nhũn nằm tại chỗ, lồng ngực tóp lại, đôi mắt sáng dần đổi thành xám trắng, mất tia sáng, mất tri giác.
Lão nhân thu tay về, lạnh lùng nhìn:
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Súc sinh này làm lão mất mặt trước thái tử, chết chưa hết tội.
- Các ngươi . . .
Băng Thiên Ma Long không dám tin sự việc sẽ diễn ra như vậy, nó thẫn thờ nhìn Huyết Nhãn Ma Vượn Vương. Đây là đồng bạn nhỏ của nó, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trải qua rất nhiều chuyện, tuy sau này xảy ra mâu thuẫn không còn qua lại nhưng tình nghĩa còn đó.
- Đám khốn kiếp này, ta liều mạng với ngươi!
Băng Thiên Ma Long giương đôi cánh, bông tuyết ngưng tụ càng lúc càng đậm, bão tố ập đến phủ lên chốn này.
Lão nhân hỏi:
- Có nên ra tay không, thái tử?
Thái tử nói:
- Không cần, để xem nó còn có tiềm năng gì, có đáng giá giữ lại không.
Lão nhân đáp:
- Vâng thưa thái tử.
Lão chắp hai tay sau lưng, chống mắt xem con súc sinh nhỏ này có thể làm ra chuyện gì.