Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 683 - Chương 683: Hy Vọng Ngươi Đáng Giá Ít Tiền

Chương 683: Hy vọng ngươi đáng giá ít tiền Chương 683: Hy vọng ngươi đáng giá ít tiền

Thiên Tu bình tĩnh nói, không hề cảm thấy mất mặt:

- Không uổng là đồ nhi của lão phu, vi sư rất vui mừng.

Băng Thiên Ma Long và Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương tràn ngập ý: Đồ không biết xấu hổ.

Bộp!

Lâm Phàm vươn tay xách thái tử đẫm máu lên:

- Nói xem ngươi có ích lợi gì? Ngoan ngoãn quỳ xuống van xin thì đã không chịu khổ nhiều như vậy, bây giờ coi kìa, thê thảm biết bao. Nếu không phải ngươi còn chút giá trị thì cú đấm vừa rồi đã đánh bể đầu ngươi rồi.

Lâm Phàm đã đoán ra thái tử ước chừng mới vào Chí Tiên cảnh, nhưng nội tình tạm ổn, làm hắn hơi đổ mồ hôi, coi như thú vị.

Người thái tử không có sức lực, dường như xương đều vỡ nát, mắt bị máu phủ trùm nhìn Lâm Phàm không chớp cái nào.

Lâm Phàm rất bất mãn với ánh mắt đó, tát cho hai cái, làm máu trên mặt thái tử văng tung tóe.

- Ánh mắt đó là sao hả? Chú ý thái độ của ngươi!

Khi nghe câu đó thái độ của thái tử khá hơn một chút, chắc đã chịu nhận thua, người run run sợ hãi.

Thiên Tu hỏi:

- Giờ làm sao hả đồ nhi?

Đồ nhi nói có đường làm giàu khiến người ta hưng phấn, nhưng cũng hoang mang không biết làm giàu kiểu gì.

Lâm Phàm mỉm cười, thu nhỏ thân hình, xách thái tử đi tới bên cạnh đại quản gia, cũng túm lão lên:

- Dễ thôi mà, hỏi Bất Diệt hoàng triều ở đâu, đi chỗ đó đòi tài phú, nếu bọn họ không đáng giá tiền thì trực tiếp chém là xong. Thử một lần không lỗ lã gì.

Lão quản gia hấp hối, mí mắt lóe tia hung dữ và hận thù, rít qua kẽ răng:

- Tặc nhân, ngươi dám tổn thương thái tử của Bất Diệt hoàng triều, trên trời dưới đất không có chỗ cho ngươi nương náu, dù hối hận cũng không kịp.

Băng Thiên Ma Long tức giận quát:

- Lão già kia, vênh váo cái gì? Không tự biết thân phận, nhìn bộ dạng của ngươi xem, lo cho mình còn chưa xong mà muốn hù ai?

Lão quản gia không cam tâm, sao có thể như vậy? Không nói đến lão, thái tử có thiên phú cao ngút trời, xếp hạng bốn trăm mấy trên bảng Thiên Kiêu, tu vi lên tới Chí Tiên cảnh, nào ngờ thất bại, bị người tổn thương ra nông nỗi này.

Bất Diệt hoàng triều đã điều tra Nguyên Tổ vực, tuy có tông mạnh nhưng sao có người trẻ tuổi mạnh tới mức này được? Vốn nên là Bất Diệt hoàng triều bọn họ tung hoành Nguyên Tổ vực, nhưng bây giờ thì . . . ài.

Lão quản gia thở dài thườn thượt, lửa giận phun trào trong lòng, nếu có thể thì lão rất muốn liều mạng với đối phương.

Lâm Phàm hỏi:

- Lão già, nói mau, Bất Diệt hoàng triều ở đâu?

Lão quản gia nhìn Lâm Phàm chằm chằm, lửa rực cháy trong mắt lão:

- Tiểu tử, ngươi đã chọc vào họa lớn bằng trời, không ai cứu các ngươi được. Đến khi đó mọi người bên cạnh ngươi đều sẽ bị đồ sát hết, không chừa một người! Còn về Bất Diệt hoàng triều thì lão phu sẽ nói cho ngươi biết, để xem ngươi có gan đi không.

Thái tử tỉnh táo nhưng không ra tiếng, lòng gã tràn ngập tức giận. Từ sau khi vực ngoại giới dung hợp, thái tử tự nhận mình không thua kém thiên kiêu của những tông mạnh, gã tâm cao khí ngạo, nhưng bây giờ bị người đánh gục, gã cực kỳ không cam lòng.

Lão quản gia báo địa điểm của Bất Diệt hoàng triều, thái tử không sợ mình mang rắc rối đến cho hoàng triều. Nếu những người này thật sự dám liên lạc với hoàng triều thì kết cuộc cuối cùng sẽ là bị phát hiện, sau đó chết không có chỗ chôn.

Sơn mạch phía xa, Lâm Phàm theo như lão quản gia chỉ đi vào biên cảnh Bất Diệt hoàng triều.

Nơi này cũng giống như họ, sau khi vực ngoại giới dung hợp có nhiều đất đai đột nhiên biến mất, nhưng Bất Diệt hoàng triều còn giữ gốc gác, không bị mất mát gì, không quan tâm những mảnh đất biến mất.

Thiên Tu thấy đồ nhi cứ nhìn thái tử mãi, không rõ hắn muốn làm:

- Đồ nhi, nhìn hắn làm chi?

Lâm Phàm trầm ngâm nói:

- Lão sư, lát nữa đồ nhi sẽ đi thông báo Bất Diệt hoàng triều đến chuộc người, nhưng phải dùng cái gì mới làm đối phương tin tưởng thái tử của họ bị người bắt cóc? Hay cắt rớt một lỗ tai hoặc tay chân đưa qua cho họ?

Nghe mấy câu đó thái tử vụt ngẩng đầu lên, mắt lấp lóe tia kinh hoàng. Gã không ngờ tiểu tử này tàn nhẫn như vậy, nếu bị chém rớt lỗ tai hoặc cánh tay thì gã làm thái tử sẽ bị người cười chê.

Thái tử hét lên:

- Không thể chém! Ta có một miếng ngọc bội có thể chứng minh thân phận bản thái tử!

Thái tử nhanh chóng lấy một miếng ngọc bội ra, trên ngọc bội điêu khắc đồ án yêu thú không biết tên, trông như con chim nhỏ.

Lâm Phàm chộp lấy ngọc bội:

- Đúng là đồ nhát gan, bị chém đứt một lỗ tai thì có sao đâu. Ngươi nên biết nam nhân nên thiếu ít thứ mới đủ bá khí. Nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi xem, trắng trắng mềm mềm, nhìn là biết thứ hèn, người ta không biết thân phận của ngươi thì còn lâu mới sợ ngươi. Nhưng nếu ngươi thiếu một lỗ tai, ta bảo đảm ai thấy ngươi cũng sợ. Nếu gan hơn, thiếu thứ trong đũng quẫn thì ta chắc chắn ngươi vô địch thiên hạ!

Thái tử muốn khóc, đâu ra tên khùng, muốn chém sao ngươi không tự chém mình mà đi xúi gã chém lỗ tai? Thái tử cúi đầu, không dám nói nhiều, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Việc đã đến nước này rồi biết làm sao bây giờ? Đành thuận theo ý của đối phương, lo giữ mạng nhỏ đã.

Lúc trước gã bá khí dữ dội, khoác trường bào chín con rồng, uy nghiêm bá đạo, rất có phong phạm hoàng đế, nhưng bây giờ chỉ là kẻ thất bại tội nghiệp.

- Lão sư hãy trông chừng bọn họ, đồ nhi đi thông báo đây.

Lâm Phàm hơi sốt ruột, hai người này không gây nên sóng gió gì được, một người bị phong ấn, một người bị hắn đánh nửa chết nửa sống, muốn trở người cũng không thể nào.

Chủ thành của Bất Diệt hoàng triều rất đồ sộ, nhìn từ xa có thần quang từ hoàng triều bắn ra soi sáng thiên địa, còn về bên trong như thế nào thì chưa thấy tận mắt, không dám xác định.

Ghế đá cô đọng ra một cây mâu đá, Lâm Phàm lấy giấy bút viết xuống lời muốn nói với đối phương sau đó treo ngọc bội lên mâu đá, hơi nghiêng người, gồng sức ném mạnh. Mâu đá xé gió hóa thành luồng sáng bắn đi xa.

- Ưm, xong xuôi, chờ xem thái tử có địa vị thế nào trong hoàng triều, nếu địa vị quá thấp thì miễn bàn.

Lâm Phàm cho rằng thái tử đáng giá ít tiền. Đời bây giờ khó sống, tông môn nói nghèo thì cũng nghèo, nói không nghèo cũng không đến nỗi khốn khổ, chỉ cỡ lớp giữa ăn no mặc ấm, cách giàu nứt trường đổ vách còn hơi xa.

Nhìn những hoàng triều, tông môn thật sự này xem, giàu nứt vách.

Lâm Phàm tin tưởng từng có câu nói như là giàu trước kéo giàu sau. Những người này giàu trước nhưng đã quên tấm lòng son, chỉ ham bóc lột, không muốn hoàn thành lời hứa xưa, vậy sao được! Nếu thế thì hắn đành dựa vào sức mình cướp về chút đồ.

Bùm!

Lâm Phàm rời khỏi chỗ này, qua một bên chờ, chắc rất nhanh sẽ có tin tức.

Bất Diệt hoàng triều mênh mông, kiến trúc bá khí, tông môn bình thường không thể so sánh.

Đại tướng quân trấn thủ Bất Diệt hoàng triều, mặc áo giáp, khí thế phi phàm dẫn theo đám lính tuần tra trong hoàng triều. Đại tướng quân bỗng thấy có luồng sáng từ xa bắn tới, biểu tình nghiêm túc tưởng có kẻ mù mắt nào đến tấn công.

Đại tướng quân bay lên chặn lại luồng sáng, chợt phát hiện là cây mâu đá. Gã rất thắc mắc, không biết mâu đá từ đâu ra.

Khi thấy ngọc bội treo trên mâu đá thì đại tướng quân nhíu chặt mày, đây là ngọc bội của thái tử, luôn đeo trên người thái tử, vì sao nó xuất hiện ở đây?

Đại tướng quân mở tờ giấy gắn kèm theo ra, đọc xong biến sắc mặt nói:

- Xảy ra chuyện lớn!

Đại tướng quân linh cảm không may, bay thẳng vào sâu trong hoàng triều, gã cần báo cáo chuyện này, thật sự có chuyện lớn.

Trong hoàng triều có uy nghiêm hoàng tộc bao phủ hư không, người bước vào đây sẽ cảm giác như núi ngàn cân đè lên người, khiến họ cúi mặt không thể nhìn thẳng phía trước.

Đây là uy nghiêm của đế hoàng, là uy thế của hoàng triều cường đại.

Đại tướng quân như vào chốn không người, các binh sĩ không ngăn cản. Bọn họ khá ngạc nhiên, đại tướng quân bình thường ung dung bình tĩnh, ít khi có bộ dáng vội vã như vậy.

Hiển nhiên đã xảy ra chuyện, nếu không đại tướng quân đã chẳng gấp gáp như vậy.

Một giọng nói mềm nhẹ vang lên:

- Đại tướng quân đã bao giờ vội vàng như thế này? Không giống phong cách của ngài.

Đó là một lão nhân, không biết xuất hiện trước mặt đại tướng quân từ khi nào.

- Thái giám chết tiệt, tránh qua một bên! Không rảnh lề mề với ngươi, Tam Thái Tử xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi không!?

Dứt lời đại tướng quân đi lướt qua, phớt lờ lão nhân.

Thái giám già đứng ngây người, chỉ mới nói một câu đã bị nhục nhã như vậy, lão tức giận dựng đứng lỗ chân lông toàn thân, có lửa phun ra.

Lão chợt nghe Tam Thái Tử xảy ra chuyện, khuôn mặt vốn trắng càng trắng hơn, lão vội vã theo sau, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.

Khi thái giám già vào trong thì phát hiện không khí cực kỳ nặng nề.

Đại tướng quân cúi đầu đứng ở nơi đó.

Nam nhân mặc áo đế hoàng ngồi trên ngai báu, uy nghiêm như núi. Y đang xem tờ giấy trong tay, khuôn mặt bình tĩnh nhưng ai đều biết ngọn lửa đã rực cháy.

Ầm!

Như có sấm nổ vang trong đại điện.

- Quá to gan, dám bắt cóc hoàng nhi của ta!

Tờ giấy viết: Bất Diệt hoàng triều, Tam Thái Tử của các ngươi đã bị ta bắt cóc, muốn chuộc về phải xem hắn đáng giá bao nhiêu tài phú trong lòng các ngươi. Nếu nghĩ thông thì hãy đặt tài phú ở . . .

Đại tướng quân trầm giọng nói:

- Chu Hoàng, ngọc bội đúng là Tam Thái Tử tùy thân mang theo. Tên tặc này đã có dự mưu bắt cóc Tam Thái Tử.

Thái giám già lộ biểu tình tức giận nói:

- Đáng giận, ai to gan dám tổn thương Tam Thái Tử! Ta chặt đứt của quý của hắn!

Đây là khiêu khích uy nghiêm của Bất Diệt hoàng triều, bọn họ làm nô tài sao có thể chịu đựng được. Bọn họ rất tức giận kẻ ác kia, đúng là mù mắt, dám bắt cóc Tam Thái Tử, thật là gan to bằng trời.

Nhưng Tam Thái Tử đã vào Chí Tiên cảnh vậy mà không đánh lại đối phương, xem ra thực lực của đối phương phi phàm, dù vậy vẫn quá to gan, không thể tha thứ.

Đại tướng quân trầm tư giây lát, nói:

- Chu Hoàng, tên tặc này to gan dám bắt cóc Tam Thái Tử thì chắc có chuẩn bị cả rồi, nếu mình làm dữ chỉ e mạng sống của Tam Thái Tử nguy hiểm.

Một nữ nhân trung niên đi vào, biểu tình hoảng loạn.

Đó là hoàng phi của Chu Hoàng, cũng là mẫu thân của Tam Thái Tử.

Nữ nhân lo lắng nói:

- Chu Hoàng, có phải tam nhi xảy ra chuyện rồi không? Tim thần thiếp đập rất nhanh, đây là huyết mạch liền nhau linh cảm nguy hiểm gì, không thể để tam nhi bị gì được!

Lâm Phàm đưa thư xong quay về nơi ẩn núp:

- Lão sư, chúng ta đừng gấp, cứ chờ xem.

Lâm Phàm nhìn sang Tam Thái Tử:

- Tên kia, tốt nhất là cầu nguyện ngươi có chút giá trị trong hoàng triều, nếu không thì ngươi tàn đời!

Thái tử nghe vậy ngây ra, gã cũng hoảng, chắc gã khá quan trọng?

Thái tử sẽ không nghi ngờ lời tên này nói, nếu hắn không vừa lòng rất có thể sẽ đánh chết gã.

Bình Luận (0)
Comment