Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 702 - Chương 702: Cho Một Hy Vọng Được Không

Chương 702: Cho một hy vọng được không Chương 702: Cho một hy vọng được không

Một giọng nói vang bên tai Dương Vạn Chân:

- Ngươi tiêu rồi.

Dương Vạn Chân đang nổi khùng lên chợt ngây ra, sau đó đầu bị người bấu đập mạnh xuống đất.

Bùm!

Đầu của Dương Vạn Chân va chạm mặt đất, đất nứt thành hố sâu, sau đó vang tiếng trầm đục.

Lâm Phàm không nương tay, bắt được cơ hội liền điên cuồng tấn công, tế đàn ầm ầm đập xuống người đối phương.

Tế đàn có thể giao phong với cánh cửa lớn kia, một kích giáng xuống không có gì là không nát. Dần dà mỗi lần hắn vung tế đàn là có máu bắn ra, khi ném tế đàn lên cao sẽ có ít máu tung tóe.

Mỗi lần đập xuống thân thể Dương Vạn Chân sẽ bật mạnh lên, không biết là muốn đứng dậy hay vì lực va đập làm người y bắn lên.

Lâm Phàm đã bắt được cơ hội là giành được lợi.

Lúc trước hắn phun búng máu vào mặt đối phương trực tiếp sống lại, quá đủ.

- Chết chưa? Chưa chết thì nói một câu.

Lâm Phàm một tay cầm tế đàn điên cuồng đập xuống, không hề tạm dừng, hôm nay Ngân Hà giáo sẽ xóa sổ khỏi Nguyên Tổ vực.

Các trưởng lão Ngân Hà giáo kinh hoàng muốn cứu tông chủ ra:

- Cứu tông chủ!

Nhưng rồi cả người họ lạnh lẽo, vì tông chủ đã tiêu đời, không có sức chiến đấu, cứ thế thất bại, dù họ xông lên cũng không giúp được gì.

Một trưởng lão đau đớn bi thương hét to:

- Không thể đánh nữa! Nếu đánh nữa sẽ chết thật!

Trưởng lão này không hy vọng tông chủ chết, vì còn sống là còn hy vọng, chết rồi, tắt thở là mọi thứ cũng xong.

- Đập thêm vài phát nữa, không chết được đâu, bản phong chủ biết mà.

Lâm Phàm sợ Dương Vạn Chân phản công, khó khăn lắm mới trấn áp Chí Tiên Dương Vạn Chân, phải thật cẩn thận, không ai biết y còn hậu chiêu gì không.

Đột nhiên bên dưới tế đàn có tiếng kêu rên, là giọng của Dương Vạn Chân. Mới rồi Dương Vạn Chân nghẹn một hơi định phản công, nhưng bị Lâm Phàm điên cuồng đập đã đánh tan hơi thở của y, không chịu nổi nữa bị đánh xỉu.

- Bản phong chủ đã nói mà, tông chủ các ngươi rất âm hiểm, nhưng bây giờ thì tốt rồi.

Lâm Phàm dừng tay, thu tế đàn lại, vươn tay chộp đầu Dương Vạn Chân xách lên.

- Ôi chao, bộ dạng này thảm quá.

Dương Vạn Chân bây giờ rất thảm, máu me nhầy nhụa, hoàn toàn biến dạng, thân hình có nhiều chỗ gãy xương, máu chảy ra từ các vị trí, chảy máu ròng ròng, nhưng còn một hơi chưa chết. Tứ chi Dương Vạn Chân rũ xuống, không nhúc nhích, xem ra đã hôn mê.

Các trưởng lão tan nát trái tim:

- Tông chủ . . .

Tông chủ thật sự bị đánh ra nông nỗi này, bọn họ không dám tin, nhưng sự thật ở ngay trước mắt.

Đột nhiên, bọn họ phát hiện một ánh mắt rất nguy hiểm đang nhìn lại.

Ánh mắt của tiểu tử đó rất gian xảo, làm họ có linh cảm không may.

Có trưởng lão khủng hoảng hỏi:

- Ngươi định làm gì?

Cảm giác tiểu tử này định diệt bọn họ.

Có trưởng lão uể oải nhận hèn:

- Ta nhận thua.

Lâm Phàm chộp Dương Vạn Chân, nhìn họ nói:

- Cho các ngươi một giây suy nghĩ, muốn chết hay sống?

Một giây qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt.

Tất cả trưởng lão đồng thanh kêu lên:

- Muốn sống!

Bọn họ bày tỏ suy nghĩ muốn sống, chứ chẳng lẽ đòi chết?

Tông chủ đã bị trấn áp, bọn họ lấy cái gì đấu cứng với đối phương?

Nhưng làm họ khó hiểu là hắn chỉ là Đại Thánh cảnh, sao đánh lại Chí Tiên cảnh?

Hơn nữa không chỉ một người, bọn họ có nhiều Chí Tiên như vậy mà vẫn bị nghiền áp, rất ảo.

Lâm Phàm hét lên:

- Lão sư, đi ra kết thúc!

Thực lực của họ tăng lên nhưng phần cứng tông môn không thay đổi, giờ nên sửa đổi.

Thiên Tu sơn phong.

Hỏa Dung luôn hồi hộp lo sợ, cảm giác nguy hiểm, khi nghe câu này thì ngẩn ngơ, không ngờ thắng thật rồi.

Thiên Tu mỉm cười nói:

- Sư đệ còn nhìn gì vậy, thắng rồi, đi hiện trường thu gặt.

Lão thấy sướng chưa từng có, đồ nhi mạnh làm lão thấy tự hào.

Nhìn sư huynh rời đi, Hỏa Dung phản ứng lại, cảm giác tiểu tử này lần nữa làm chuyện lớn, rất kinh người, muốn không phục cũng không được.

Các đệ tử sôi trào, Lâm sư huynh thắng rồi.

Bọn họ không xem rõ tình huống chiến tranh, vì quá kịch liệt, khí thế quá mạnh, với mắt thường của họ không thấy bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng mọi thứ không quan trọng, bọn họ chỉ cần biết sư huynh thắng.

Những người này thế tới rào rạt, cuối cùng gục ngã tại đây, tất cả nói lên Viêm Hoa tông bọn họ đủ mạnh.

Đám Chân Tiên dọn nhà vệ sinh cảm thấy bất đắc dĩ, mắng một câu phế vật rồi tiếp tục vùi đầu dọn dẹp.

Vốn tưởng có hy vọng, bây giờ xem ra là tuyệt vọng.

Chiến trường thủng lỗ chỗ, mặt đất tan vỡ không thành hình, nhiều trưởng lão nằm im, tu vi đều là Đại Thánh cảnh.

Năm trưởng lão Chí Tiên cảnh thì không dám chống cự.

- Đồ nhi, tính xử lý họ thế nào?

Thiên Tu đi tới hiện trường, xem tình huống bốn phía, rất là cảm thán. Lão không chống đỡ nổi chiến đấu như vậy, nhưng đồ nhi của lão thì làm được, rất lợi hại.

Lâm Phàm thản nhiên nói:

- Lão sư, còn làm sao nữa, tông môn chúng ta thiếu mấy con chó giữ cửa, đồ nhi thấy thực lực của họ tạm được, có thể đảm nhiệm.

Hắn không quan tâm sắc mặt đối phương đã xanh mét.

Trưởng lão tính cách hơi nóng nảy tức giận quát:

- Ngươi đừng quá đáng!

Bốp!

Vừa dứt lời, Lâm Phàm xuất hiện ngay trước mặt trưởng lão, đấm một cái làm đối phương hộc máu, chộp đầu trưởng lão hỏi:

- Có quá đáng không?

Trưởng lão hộc máu, lắc đầu nguầy nguậy, mắt lộ tia kinh sợ:

- Không quá đáng, không quá đáng!

Trưởng lão là Chí Tiên cảnh sơ kỳ vậy mà không đỡ nổi một đấm của đối phương, thực lực quá mạnh.

Mới nãy lão quát tháo chỉ vì muốn biểu hiện kiên cường chút, nếu may mắn khiến đối phương đổi ý thì quá tốt, nào ngờ đối phương cho một đấm, làm lão sợ.

Trước kia bọn họ cũng gặp tình huống như vậy, đương nhiên là họ đối xử với tông môn khác, dùng thực lực tuyệt đối đè ép các tông môn không dám chống đối, đã bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy xảy ra trên người họ?

- Người Ngân Hà giáo các ngươi đúng là tiện, phải ăn đòn mới chịu thua. Nhưng các ngươi may mắn, vừa lúc tông ta thiếu trông cửa, các ngươi có thể sống được cũng vì vậy.

Lâm Phàm đã nghĩ sẵn rồi, kiếm chút cường giả Chí Tiên cảnh ngồi canh chừng tông môn, vừa bảo vệ tông môn vừa bày ra khí thế, lựa chọn rất tốt.

Bị tiểu tử này nhục nhã làm họ rất giận, nhưng có tức cũng vô ích, đành im lặng không lên tiếng, chịu nhục.

Lâm Phàm nói:

- Nào, thề đi, đời này vĩnh viễn canh giữ Viêm Hoa tông, nếu làm trái sẽ ra bã ngay.

Mọi người kinh sợ:

- Cái gì!?

Họ không ngờ đối phương bắt mình thề.

- Không được, chúng ta không thể thề, nếu thề thì chẳng phải là về sau chúng ta không có tự do, mặc người xâm lược?

Một trưởng lão nhìn Lâm Phàm, rất kiên cường nói:

- Đúng vậy, quá đúng! Dù có chết ta cũng không thề!

Lâm Phàm liếc qua:

- Được rồi, nếu vậy thì chết đi.

Uy thế kinh khủng bộc phát ra, Lâm Phàm co nắm tay chuẩn bị oanh giết.

Trưởng lão kiên cường cảm nhận hơi thở đó, mặt già trắng bệch quỳ xuống:

- Ta sai rồi, ta thề!

Lâm Phàm bật cười:

- Ủa? Không phải mới rồi ngươi kiên cường lắm mà, thà chết không thề, sao bây giờ chịu thề?

Lâm Phàm nhìn đám người kia:

- Trong lòng các ngươi tự biết chừng mực, đừng khiêu khích nữa, nếu không sẽ chết.

Các trưởng lão Ngân Hà giáo bất đắc dĩ, đắng lòng, bọn họ không muốn thề chút nào, nhưng không thề không được, sẽ mất mạng nhỏ.

Một trưởng lão nghĩ thoáng, mở miệng nói:

- Thôi được rồi, các vị hãy thề đi, làm ở chỗ nào chẳng được, dù chúng ta ở Ngân Hà giáo là trưởng lão thì cũng bị Dương Vạn Chân khống chế, giờ hắn thế yếu, chúng ta nên suy nghĩ cho bản thân.

Lâm Phàm sửng sốt, người này có tư tưởng.

- Ngươi rất tốt, có tư tưởng như vậy xem như nhân tài. Ngươi hãy thề bảo vệ Viêm Hoa tông sáu mươi năm, sau sáu mươi năm sẽ thả ngươi đi.

Trưởng lão phát ra cảm thán nghe câu đó thì mắt sáng rực, cảm động đến rơi nước mắt, với tuổi thọ của lão thì sáu mươi năm trong chớp mắt, không lỗ.

Trưởng lão như sợ đối phương hối hận, nhanh chóng thề, lời thề chân thành không mánh lời, thật lòng thật dạ.

Trưởng lão khác thấy vậy hối hận không kịp, không ngờ bị người ta giành lợi trước.

Cuối cùng Viêm Hoa tông thu năm tay đấm Chí Tiên cảnh, bảy Đại Thánh cảnh.

Lâm Phàm hô:

- Khô Mộc trưởng lão, cho chút tinh hoa sinh mệnh đánh thức tên này!

Khô Mộc tiếc của nhưng vẫn cho một chút, tinh hoa sinh mệnh màu lục dung nhập vào người Dương Vạn Chân, tu sửa vết thương. Nhưng vì thực lực của Khô Mộc trưởng lão nên tinh hoa sinh mệnh không có tác dụng quá lớn với Chí Tiên cảnh.

Dương Vạn Chân khẽ rên, hé mở mí mắt sưng phù, khi thấy Lâm Phàm thì không kiềm được rít gào:

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi!

Sau đó Dương Vạn Chân nhìn trưởng lão tông môn, nạt:

- Các ngươi còn nhìn cái gì? Không mau giết tiểu tử này!?

Dương Vạn Chân đột nhiên phát hiện tình huống là lạ.

Các trưởng lão biểu tình quái dị, sau đó khẽ thở dài:

- Tông chủ, thôi bỏ đi, chúng ta thua rồi. Tông chủ hãy phát lời thề, cùng chúng ta nào.

- Đúng vậy! Ta đã bảo đừng đến Viêm Hoa tông mà tông chủ không nghe, giờ không chỉ mình tông chủ thua, chúng ta cũng bị liên lụy.

- Ài.

Dương Vạn Chân ngây ra, mắt lấp lóe tia kinh hoàng.

Y nghe được gì?

Trưởng lão của tông môn đang nói gì với y?

Lâm Phàm lên tiếng:

- Dương tông chủ, mau thề, thề đời này vĩnh viễn trông giữ Viêm Hoa tông là được. Đừng lãng phí thời gian nữa, chỉ còn lại ngươi.

Dương Vạn Chân vừa kinh vừa giận, vì quá kích động lại hộc từng ngụm máu:

- Không thể nào! Tiểu tử này, ta muốn giết ngươi!

Có trưởng lão khuyên nhủ:

- Tông chủ, bỏ đi, đừng cố chống, nếu không thề thì sẽ chết.

Lúc này khuyên một tiếng xem như nghĩ tình làm việc chung với nhau nhiều năm.

Dương Vạn Chân ngước đầu lên nhìn trưởng lão tông môn, nở nụ cười thê thảm:

- Tốt, tốt, không ngờ phản bội tông môn nhanh nhất là những trưởng lão các ngươi, thật không ngờ.

Dương Vạn Chân nói xong mấy câu đó thì cúi đầu im lặng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Các trưởng lão hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hết cách, giữa thề và chết thì bọn họ chọn thề, đây là dục vọng cầu sống.

Lâm Phàm nói:

- Xem ra ngươi không chịu thề, cũng tốt, ngươi là hoàng chủ của Ngân Hà giáo, cho ngươi cái chết đẹp mặt chút, để ngươi hóa thành tro tàn hòa vào thiên nhiên.

Lâm Phàm đến gần, mặt Dương Vạn Chân vẫn không biểu tình, ngay khi hắn đến gần thì y ngước đầu lên nhìn hắn.

Dương Vạn Chân hỏi:

- Có thể không làm suốt đời, cho hy vọng được không?

Dương Vạn Chân biết lần này tiêu đời, không chạy được, hoặc là thề hoặc phải chết. Nhưng y không cam lòng chết như vậy.

Lâm Phàm lắc đầu nói:

- Không được.

Thật là tiện, hiên ngang lẫm liệt không chịu thề, giờ cò kè mặc cả.

Dương Vạn Chân mềm nhũn ngồi dưới đất, tuyệt vọng nhắm mắt lại:

- Ta thề.

Bình Luận (0)
Comment