Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Hiện trường kinh sợ, đặc biệt Thánh Tiên giáo, tập thể hóa đá.
Lão tổ bị người trấn áp, bọn họ đã tuyệt vọng.
Lâm Phàm lại gần, xách lão tổ lên, nhìn giáo chủ mặt đờ đẫn, hắn tùy ý nói:
- Lão tổ này của các ngươi thực lực không được tốt lắm, rất yếu, cũng rất hèn.
- Phụt!
Tim giáo chủ nhói, phun búng máu, lảo đảo sắp ngã. Nếu không nhờ thực lực cường đại chống đỡ chắc giáo chủ đã xỉu tại chỗ.
Vương Phù lại gần, tôn sùng nói:
- Sư huynh lợi hại quá!
- Sư đệ, đây chỉ là chuyện bình thường, chăm chỉ tu luyện lên, sau này sư đệ cũng sẽ làm được.
Lâm Phàm không bao giờ keo kiệt lời ca ngợi sư đệ.
- Vâng thưa sư huynh, ta nhất định sẽ chăm chỉ cần cù!
Vương Phù tràn đầy tự tin, mắt rực cháy lửa. Gã tin tưởng mình nhất định có thể thành niềm tự hào trong lòng sư huynh.
Ngay lúc này, Lâm Phàm chộp lão tổ lao về phía kiến trúc phía xa.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo hãi hùng không biết hắn định làm gì. Đột nhiên đất rung núi chuyển, kiến trúc rung rinh, chỉ thấy đối phương giơ tay chộp kiến trúc lên.
Đó là nơi Thánh Tiên giáo chứa của báu.
Giáo chủ sợ hãi:
- Không!!!
Y sợ thật, nếu bị cướp mất thì địa vị của Thánh Tiên giáo sẽ tuột xuống vực sâu ngàn trượng.
Nhưng giáo chủ có la ‘không’ cũng chẳng ích chi, trơ mắt nhìn kho bảo bối bị nhổ tận gốc, không chừa mẩu vụn, cực kỳ tàn nhẫn.
Đám Thánh Tử, Thánh Nữ xì xầm bàn tán:
- Thật là kẻ địch đáng sợ, chẳng những tàn phá thể xác của người ta, cuối cùng còn tàn phá tâm linh, vật chất, đã học được qua chuyện này.
- Thánh Tiên giáo tàn đời rồi. Vốn tưởng lão tổ ra tay, dù không thể trấn áp đối phương thì ít nhất cũng giải quyết hòa bình, không ngờ sẽ như vậy, may mắn chúng ta chỉ đến dự tiệc, không liên quan gì với Thánh Tiên giáo, nếu không sẽ bị liên lụy.
Bọn họ có ánh mắt cao, kiến thức sâu, đều ra từ thế lực lớn, đã thấy nhiều cảnh khó tin.
Còn về Thánh Tử đã bị giết thì bọn họ tỏ vẻ tiếc thương, đây là Thánh Tử bị làm hư.
Bọn họ bình phẩm rõ ràng hợp lý về bi kịch của Thánh Tiên giáo, bọn họ bình tĩnh, chỉ thấy tò mò.
Giáo chủ tan nát cõi lòng, mếu máo xin giúp đỡ:
- Các vị Thánh Tử, Thánh Nữ, xin hãy giúp đỡ giáo của ta!
Đám thiên kiêu lúng túng, có người quay đầu đi, không muốn đứng ra, có người giữ im lặng vờ như không thấy.
Một Thánh Tử trẻ tuổi mặc áo bát quái lên tiếng:
- Giáo chủ, bản Thánh Tử tinh thông kỳ môn độn giáp, có thể suy tính trước và sau trăm năm. Bản Thánh Tử mới bấm đốt tay tính, giáo của ngài có kiếp nạn này.
Bề ngoài của Thánh Tử này bình phàm, để bím tóc, mắt ti hí, khi nheo mắt thì không thấy con ngươi đâu.
Trong lòng bàn tay của gã nâng mai rùa không biết lai lịch, hiển nhiên đã suy tính rồi.
Giáo chủ không biết tìm ai, đành cầu cứu người được gọi là thần côn duy nhất của vực ngoại giới để giải quyết chuyện này:
- Thánh Tử có cách giải không?
Thánh Tử giơ tay lên tính ra vẻ già dặn vuốt râu, nhưng cằm không có râu:
- Không có cách nào, không thể tránh kiếp nạn này. Nhưng qua việc này sau ba trăm năm Thánh Tiên giáo sẽ nghênh đón đỉnh cao, cứ chờ là được, đừng gấp gáp trong một chốc.
Giáo chủ nghe vậy thộn mặt ra, ba trăm năm?
Không chống nổi ba tháng nữa là, bảo đợi ba trăm năm? Sao không chết luôn đi!
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Thánh Tiên giáo, các ngươi ức hiếp sư đệ của bản phong chủ, phải bồi thường nặng. Nhưng bản phong chủ không phải loại người tuyệt tình, sẽ chừa chút ít cho các ngươi. Không ngờ lão tổ của các ngươi rời núi, không nói chuyện đàng hoàng đã đánh bản phong chủ. Việc này liên lụy đến bản phong chủ nên phải tính lại bồi thường. Vốn định trừ tận gốc Thánh Tiên giáo các ngươi, nhưng trên trời có đức hảo sinh, hôm nay không tốt cho việc đại khai sát giới, thôi thì chừa lại người sống, số tài phú này xem như xin lỗi.
Câu này hoàn toàn hợp lý, không có lỗ hổng nào.
Nghe nửa câu đầu, trái tim đã chết của giáo chủ hơi sống lại, nhưng nghe nửa đoạn sau thì lạnh lòng.
Lâm Phàm liếc xéo:
- Hưm? Thánh Tiên giáo các ngươi có ý kiến gì sao? Nếu có cứ nói ra, bản phong chủ không sợ các ngươi có ý kiến, chỉ sợ các ngươi giấu ở trong lòng, nghẹn ra bệnh.
- Phụt!
Giáo chủ hộc máu, mặt trắng như tờ giấy, mắt tóe lửa. Nếu không phải chẳng thể đánh lại đối phương thì y đã sớm liều mạng.
Lâm Phàm đang nói chuyện với Thánh Tiên giáo chợt thấy đám Thánh Tử định đi, hắn gọi lại ngay:
- Này, các ngươi làm gì đó?
Mấy chục thiên kiêu nói đi là đi, bọn họ có để hắn vào mắt không?
Thánh Tử mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, chúng ta không liên quan gì nhiều với Thánh Tiên giáo, xin cáo từ trước.
Trong lòng gã có linh cảm không may, cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Mấy chục người bọn họ ở đây, đừng nói là đối phương muốn giết hết, trên đầu còn bao vải trắng đây.
- Các ngươi nói không liên quan thì không liên quan? Đứng im đó.
Lâm Phàm ném lão tổ cho sư đệ trông chừng, đừng đánh mất, thực lực cỡ này giúp ích đôi chút, cần dẫn tiến nhân tài cho tông môn.
Không cần bất cứ thù lao, đi đâu tìm người như vậy?
Đám thiên kiêu hai mặt nhìn nhau, cảm giác không ổn, sắp xảy ra chuyện lớn.
Có Thánh Tử bảo:
- Các vị hãy cẩn thận, người này không dễ chọc, có thể chịu đựng được thì ráng nhịn, nếu không nhịn được muốn đánh thì chúng ta sẽ nhặt xác cho.
Mọi người nghe câu này thì rủa thầm, nói cái quỷ gì.
Nhưng họ cũng biết nếu không nhịn được thì khó bảo đảm mạng nhỏ, thật sự sẽ chết người.
Lâm Phàm đi tới trước mặt một Thánh Tử, người này mặc da thú, tràn đầy dã tính, xem bộ dạng hơi chân chất, cảm giác làm việc không suy nghĩ.
Lâm Phàm hỏi:
- Muốn chết hay sống?
Thánh Tử vẻ ngoài hơi dã tính xoe tròn mắt mờ mịt, nhưng trả lời dứt khoát:
- Hỏi vớ vẩn, đương nhiên muốn sống, ai muốn chết?
- Lâm phong chủ muốn làm gì?
- Không biết, muốn chết hay sống? Câu hỏi này hơi kinh người, đừng nói là hắn muốn đại khai sát giới thật.
- Không thể nào, nếu thật sự muốn mở sát kiếp thì tuyệt đối không nói nhiều như vậy. Nhưng các vị hãy cẩn thận chút, đừng lơ là. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn.
Lâm Phàm rất vừa lòng, chỉ cần còn chút đầu óc thì dục vọng muốn sống sẽ không thấp.
Lâm Phàm vươn tay ra:
- Nhẫn trên ngón tay ngươi không tệ.
Thánh Tử mặc mặc da thú gật đầu, tạm thời vẫn không hiểu ý, gã nhìn trữ vật giới chỉ trên ngón tay, vừa lòng gật gù:
- Đúng là không tệ, ta cố ý chọn lựa, kiểu mẫu hay chất liệu đều là tình độ thượng đẳng. Ngươi có ánh mắt lắm.
Lâm Phàm nheo mắt, hơi không vui:
- Ngươi không hiểu?
Người thời nay bị sao thế này, không có chút ánh mắt, kiến thức nào sao? Vậy mà cũng không hiểu, hay giả vờ không hiểu?
Thánh Tử mặc da thú hoang mang hỏi ngược lại:
- Biết cái gì?
Bốp!
Trong khoảnh khắc Lâm Phàm tung ra nắm đấm, Thánh Tử mặc da thú con mắt lồi ra, suýt co giật xỉu tại chỗ.
Lâm Phàm hỏi lại lần nữa:
- Đã hiểu chưa?
Nếu vẫn chưa hiểu thì không thể trách hắn, giả ngây giả dại không có kết cục tốt.
Còn về sau lưng họ có thế lực lớn thì không liên quan gì với hắn, có giỏi thì tới đây chơi một trận, hắn không sợ chút nào.
Thánh Tử mặc da thú mặt đỏ rực, ăn một đấm trong bụng quặn thắt khó chịu.
Thánh Tử mặc da thú rống to:
- Biết cái gì? Ngươi không thể nói thẳng ra sao? Ta lúc nhỏ bị đập trúng nên đầu óc không lanh lẹ, đừng nói bóng nói gió với ta, ta thật sự không nghĩ ra được!
Đời gã ghét nhất là người ta nói bóng nói gió, có chuyện gì thì nói ra, không được thì đánh nhau là xong, cần gì quanh co lòng vòng chóng mặt.
Có Thánh Tử nhắc nhở:
- Khâu Hổ Thánh Tử, Lâm phong chủ muốn ngươi đưa trữ vật giới chỉ cho hắn.
Tên này muốn lấy trữ vật giới chỉ của họ, có người biết chạy trời không khỏi nắng, định lén lút giấu thứ quý trọng trong trữ vật giới chỉ, nhưng họ phát hiện tên kia nhìn họ chằm chằm, có động tác nhỏ gì là bị biết hết, lòng thầm sợ.
Khâu Hổ Thánh Tử tháo trữ vật giới chỉ xuống, uất ức nói:
- Ngươi sớm nói là được, muốn trữ vật giới chỉ chứ gì, ta đưa là được, đánh người ta làm chi? Không thân thiện gì hết.
Lâm Phàm thở dài, vỗ vai đối phương:
- Thôi, ngươi giữ lại đi, tuy bản phong chủ làm việc bá đạo nhưng cũng có lằn ranh nguyên tắc. Ngại quá, làm ngươi chịu uất ức.
Lâm Phàm nói xong bước đi, không nói nhiều với Khâu Hổ Thánh Tử, đầu óc không khôn lanh đã rất thảm, nếu lấy trữ vật giới chỉ của ngươi ta thì thật quá đáng, nên giữ điểm giới hạn.
- Ngươi . . .!
Khâu Hổ Thánh Tử không phục, lúc thì bảo muốn lúc lại không cần, gã chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị đánh, giờ hiểu ra nhưng hắn không cần, người này bị khùng.
Khâu Hổ Thánh Tử cúi đầu nhìn trữ vật giới chỉ, bực bội đeo vào ngón tay lại.
- Các ngươi nhìn cái gì? Mau lên, gặp bản phong chủ mà còn sống đi được thì hoặc là kẻ yếu hoặc là trùm giàu!
Lâm Phàm cướp hết trữ vật giới chỉ của nhóm Thánh Tử, Thánh Nữ.
Đi chuyến này không lỗ vốn, thu hoạch phong phú.
Có Thánh Tử lòng lạnh lẽo:
- Kết tinh băng hỏa của ta còn ở bên trong!
Có Thánh Tử đã tuyệt vọng, rất muốn chết cho rồi. Người này rốt cuộc từ đâu đến? Quá ác, dọn sạch kho bảo bối của người ta thì thôi đi, không buông tha luôn bọn họ. Tuy họ là Thánh Tử của thế lực lớn nhưng không giàu đến mức mặc kệ người ta cướp bóc.
Lâm Phàm đếm kỹ, có hai mươi tám chiếc trữ vật giới chỉ, thu hoạch phong phú. Có mấy vị Thánh Tử hơi thở kinh người, khí chất quý tộc làm người tự biết xấu hổ.
Dù bọn họ bình tĩnh như tùng nhưng đụng phải Lâm Phàm cũng đành giao nộp đồ.
Đẹp trai không cần nộp hàng? Nằm mơ.
- Đa tạ các vị phối hợp, bản phong chủ là Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, nếu có gì không phục cứ đến tìm bản phong chủ. Nhưng lần sau gặp nhau sẽ không đơn giản như vậy, bản phong chủ sẽ đánh nát. Đừng nghĩ ta rất bá đạo, thật ra ta luôn bá đạo như vậy.
Lâm Phàm nói xong túm lấy lão tổ từ tay sư đệ, hắn bước vào hư không:
- Sư đệ, đi, chúng ta trở lại.
Giáo chủ hét lên:
- Khoan đã, trả lão tổ của bản giáo ra!
- không thả, lão tổ của giáo ngươi phạm tội lớn, phải đến bản tông nhận cải tạo mấy chục năm.
Lâm Phàm đã biến mất, chỉ có giọng nói truyền lại.
Vương Phù hừ một tiếng, theo sau. Sự bá đạo của sư huynh đã in sâu trong lòng người, sau này gã phải trở thành người giống như sư huynh.
Lão nhân bị nhốt chung với Vương Phù do dự một chút rồi đi theo.
Lão có ở lại đây cũng không ích gì.