Vực ngoại giới rải rác rất rộng, nhiều người kinh thán.
- Cái gì? Viêm Hoa tông còn tồn tại? Dữ dội vậy?
Vùng đất Nguyên Tổ cũ bây giờ nhiều tông môn tản ra, sống tạm bợ, khi họ xem nội dung trên Tri Tri Điểu thì ngây ngẩn.
Đối với nhiều tông môn thì vực ngoại giới dung hợp, mức độ nguy hiểm rất cao. Viêm Hoa tông có Lâm phong chủ ghê gớm như vậy chắc chắn sẽ chọc phải chuyện gì, bị người đè dưới đất đánh, thậm chí bị người diệt tông cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ngờ tiểu tử kia chẳng những sống tốt còn gây ra việc lớn như vậy. Thiên kiêu sau khi vực ngoại giới dung hợp mạnh biết bao, không đùa được. Tùy tiện một người có thể tiêu diệt tông môn của họ, nhưng bây giờ tất cả bị tiểu tử kia đánh tơi bời.
Khủng khiếp như vậy sao?
Một tông môn nhỏ ở giới vực nào đó. Vốn là nơi tràn ngập tinh thần phấn chấn nhưng hôm nay máu nhuộm nửa bầu trời, âm trầm chết chóc. Có kiến trúc đặc sắc sụp đổ thành đống đổ nát, vô số xác chết nằm la liệt.
Một lão nhân mặt đầy máu, nửa khúc mình bị chém đứt, lão nhìn tình trạng thê thảm của tông môn, hốc mắt lăn giọt lệ:
- Ma nữ, nhà ngươi . . .
Bẹp!
Chưa nói hết câu bị nữ nhân lạnh lùng trừng một cái, sau đó đạp nát đầu lão nhân.
- Phế vật! Hài nhi, đi theo mẫu thân.
Liễu Nhược Trần ngoắc tay, nhưng khi phản ứng lại thì một tảng đá to bay tới làm nàng hết hồn nhanh chóng né qua. Đá to rơi xuống đất bốc lên bụi mù.
Liễu Nhược Trần vừa kinh vừa giận muốn mắng chửi, nhưng cố nén:
- Ngươi . . .!
- Khi ta đánh người không được quấy nhiễu ta!
Phía xa, một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi mặc yếm đỏ cưỡi trên thân thể người mạnh tông môn, hai đấm liên tục đánh xuống người đối phương, từng mảnh thịt bắn tung tóe.
Biểu tình của cậu bé điên cuồng, nở nụ cười nhìn hơi điên.
Đây là cậu bé được Liễu Nhược Trần sinh ra sau khi bỗng dưng có thai, nó rất cuồng bạo, thực lực tăng lên siêu mau, nhưng hơi táo bạo.
Lúc này Liễu Nhược Trần xem tin tức từ Tri Tri Điểu, mặt biến sắc, sau đó rực cháy lửa giận hừng hực:
- Lâm Phàm, Liễu Nhược Trần này nếu không giẫm ngươi ở dưới chân thề không bỏ qua!
Liễu Nhược Trần thấy kẻ thù, bây giờ nàng ra nông nỗi này đều do hắn ban tặng. Tuy nhiên nàng khá vừa lòng trạng huống hiện giờ, nếu không như vậy thì nàng đã chẳng có được tiền cược có thể cho nàng báo thù. Tuy không thể dạy dỗ nhưng liên kết máu mủ khiến nàng có chút năng lực chỉ huy cậu bé.
Lâm Phàm đứng trên đỉnh núi nhìn xuống đất đai mênh mông:
- Mấy tên đó rốt cuộc khi nào lại đây?
Lâm Phàm hơi sốt ruột, sắp đánh nhau với thế lực lớn trong giới vực, tưởng tượng thôi đã làm hắn kích động.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Trong thời gian ngắn, các đệ tử đừng ra khỏi tông, có thế lực lớn xông đến.
Giọng ồm ồm vang vọng bên tai từng đệ tử.
Các đệ tử rất ngạc nhiên nhưng cũng thói quen, đối với họ miễn có sư huynh ở thì trời sụp xuống cũng chẳng sợ.
Không nghe thấy ngữ điệu của sư huynh rất bình tĩnh sao? Vậy nghĩa là sư huynh không thèm để đối phương vào mắt.
Thiên Tu nói thẳng:
- Đồ nhi, ngươi lại chọc vào rắc rối gì? Có cơ hội cho vi sư ra sân không?
Thiên Tu cảm giác sự tồn tại của mình ngày càng không bắt mắt, nếu không kiếm chút chuyện cho mình làm thì không được.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Không phải lão sư bế quan sao? Giờ ra rồi?
Lão sư bế quan tu luyện, quyết chí tự cường, toàn tông môn có ai không biết?
Thiên Tu nheo mắt, không muốn nói nhiều với đồ nhi. Vi sư bế quan đi ra, trong lòng không biết lý do tại sao vi sư đi ra à?
Nhưng Thiên Tu hiểu biết đồ nhi của mình, e rằng hắn đúng là không nghĩ ra.
Thiên Tu hỏi:
- Vi sư mới xuất quan, xảy ra chuyện gì?
Thiên Tu có chút mong đợi, lão thật sự rất muốn biểu hiện tốt một lần trước mặt đồ nhi, thậm chí phát huy thực lực trước mặt đệ tử tông môn, cho các đệ tử cảm nhận Thiên Tu trưởng lão của tông môn chúng ta mạnh như thế đấy.
- Cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi.
Lâm Phàm nói ra chuyện xảy ra ở Thánh Tiên giáo.
- Lão sư, những người này thật sự đáng giận, chẳng những bắt cóc đệ tử của tông mình còn đến bắt chẹt, nếu đồ nhi không cho họ bài học nho nhỏ thì càng quá đáng.
Lâm Phàm nói sướng miệng, Thiên Tu thì ngây người.
Đồ nhi hơi bá đạo, đó đâu phải bài học nhỏ, lão tổ của người ta bị người bắt về, đang dọn nhà vệ sinh trong tông môn, hành động này lật trời rồi.
Không đúng, khoan, đồ nhi mới nói gì? Giết hai Thánh Tử, đánh tàn một người?
Vậy chẳng phải là chút nữa giáng lâm toàn là thế lực lớn?
Thiên Tu cố giữ bình tĩnh nói:
- Đồ nhi làm tốt lắm, có vi sư ở, không cần sợ việc này.
Mặc kệ kẻ địch mạnh cỡ nào tiến đến lão phải đứng bên cạnh đồ nhi, cho đồ nhi biết ở sau lưng hắn có ngọn núi cao chống đỡ.
- Đồ nhi không sợ, đang suy nghĩ lát nữa sẽ có bao nhiêu người đến, nếu ít quá thì chán.
Lâm Phàm suy tư, nếu thế lực lớn của những người bị đánh đều đến thì mới vui, hắn không ngại đánh một trận nghiêm túc.
Thiên Tu lấy thân phận người từng trải dạy dỗ:
- Đồ nhi, không phải vi sư răn dạy gì nhưng đôi khi không thể khinh thường, nếu không sẽ chịu thiệt.
Lão khuyên nhủ đồ nhi phải bình tĩnh, đừng để cố quá thành quá cố.
Lâm Phàm nghiêm túc gật đầu, nói y như thật:
- Ừm! Lão sư yên tâm, đồ nhi không bao giờ lơ là, vẫn luôn nghiêm túc ứng đối.
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Đồ nhi khiến vi sư rất vui mừng.
Tìm được đồ nhi như vậy thật là quá hạnh phúc, tuy thực lực mạnh nhưng rất tôn trọng lão sư, khác với mấy kẻ phản bội sư môn.
Lại một ngày trôi qua.
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ nói:
- Rốt cuộc có tới không vậy?
Đừng nói là không đến, thù lớn như vậy mà không trả còn dám tự xưng là Thánh Tử của thế lực lớn? Nếu là hắn chắc chắn không kiềm được ra tay, những thế lực lớn mà không đến thì hắn thất vọng thật.
Ngay lúc này Lâm Phàm nhướng cao chân mày, có hơi thở từ phía xa ập đến.
- Đến rồi, tốc độ chậm quá.
Lâm Phàm bước ra mật thất, bay lên cao, chắp hai tay sau lưng, chân đạp hư không nhìn ra xa.
Tầng mây nơi đó rẽ ra, vô số vệt sáng tốc độ siêu mau, khoảnh khắc đã gần trong gang tấc.
- Sư huynh nói thế lực lớn đến rồi kìa!
Các đệ tử đang tu luyện mở mắt ra ngay, đứng lên xem. Hơi thở đó rất nặng nề, như núi nặng đè lên người họ.
Sơn phong trưởng lão, Thiên Tu nhấc chân xuất hiện bên cạnh đồ nhi.
Đám người Hỏa Dung cũng có mặt đông đủ, gặp chuyện như vậy bọn họ phải ra mặt. Nhưng khi họ định tiến lên thì một giọng nói cực kỳ chói tai truyền đến.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Các vị trưởng lão thì không cần đến, các vị không nhúng tay vào đẳng cấp chiến đấu cỡ này, nhìn là được.
- Ngươi . . .!
Đám người Hỏa Dung lúng túng, có cần không nể tình vậy không? Đã bao nhiêu lần rồi mà sao không tự hiểu, không thấy xung quanh có nhiều đệ tử sao? Nói thẳng thừng như vậy sẽ làm trưởng lão như họ mất mặt.
Thiên Tu hết sức bình tĩnh nói:
- Các vị sư đệ, đồ nhi của lão phu nói đúng, các sư đệ đừng góp vui, đứng đó chờ, trông chừng các đệ tử là được.
Lão không cảm giác đồ nhi nói có vấn đề gì, bọn họ thật sự không nhúng tay vào việc này được, với thực lực của họ dù làm tốt thì cũng không đủ tư cách.
Cát Luyện oán trách:
- Ta đã nói mà, không nên lại đây.
Hào hứng đến, nhưng người ta không thèm, ở lại sơn phong của mình tốt biết bao, chẳng có chuyện gì.
Khô Mộc nhìn phía xa. Tông chủ sư huynh dọn ghế, bàn nhỏ bên cạnh đặt một ít trái cây, nhàn nhã nằm, thường ăn miếng trái cây, rất là dễ chịu.
- Các ngươi xem tông chủ sư huynh.
Đám người Hỏa Dung nhìn qua, thấy tông chủ sư huynh nhàn nhã như vậy cũng ngây ra. Người ta đánh tới cửa, làm tông chủ lẽ nào không sốt ruột?
Khô Mộc lại gần, hỏi thẳng:
- Tông chủ sư huynh, người ta giết tới nơi rồi mà sao sư huynh không lo lắng chút nào?
Đây còn là tông chủ sao? Bọn họ run sợ lo lắng nhưng tông chủ sư huynh thì nhàn nhã thoải mái.
Tông chủ mỉm cười, lưng dựa ghế dài đung đưa trước sau, cầm trái cây chậm rãi nhấm nháp, bộ dạng này khiến nhóm Hỏa Dung bất đắc dĩ.
Tông chủ sư huynh ngày xưa đã một đi không trở lại.
- Các vị sư đệ hãy bình tĩnh, gấp làm gì, các ngươi nóng nảy có ích chi? Hoàn toàn vô ích. Có Thiên Tu sư đệ và Lâm Phàm là được, nếu bọn họ không chống đỡ nổi thì chúng ta đi lên cũng chỉ làm vật hy sinh. Ngồi xuống ăn chút trái cây, vỗ tay cổ vũ, đây mới là việc chúng ta nên làm. Đừng nhìn nữa, tự kéo ghế qua đây, trái cây khá ngon, ngọt lành.
Tông chủ đã thói quen, sớm nhìn thấu bản chất, hơn nữa rất vừa lòng cuộc sống hiện tại.
Tuy làm cá mặn nhưng tông chủ rất vui vẻ.
Trước kia tông môn yếu như bún, bị chèn ép còn vượt qua được, bây giờ tông môn ra đệ tử như vậy, tông chủ vui mừng, ung dung nhàn nhã.
Nên vui vẻ hưởng thụ cuộc sống êm đềm, chờ mười năm sau tông môn duyệt binh nữa là cuộc đời mỹ mãn.
Hỏa Dung vốn nóng ruột nóng gan nhưng bây giờ đã tuyệt vọng:
- Cái này . . .
Cát Luyện cười nói:
- Sư huynh nói có lý, chuyện này hãy giao cho Thiên Tu sư huynh và tiểu tử kia là được, chúng ta không cần để ý.
Cát Luyện thản nhiên chấp nhận lý niệm của sư huynh, ý tưởng không tồi, nên như vậy.
Thiên Tu nhìn đồ nhi lấy Lang Nha Bổng ra, hoang mang hỏi:
- Đồ nhi, đang làm gì vậy?
Không lẽ người ta vừa đến đã đánh nhau?
- Lão sư, còn làm gì nữa, đương nhiên ra tay.
Lâm Phàm cầm Lang Nha Bổng, biến lớn trăm trượng, nghiêm túc nhìn phía xa, giơ cao tay ném qua.
Đối phương tìm đến chắc chắn vì báo thù, có giao lưu chỉ lãng phí thời gian, chẳng bằng trực tiếp nhào lên đánh, đỡ tốn nước miếng.
- Viêm Hoa tông giết hai Thánh Tử của Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa, là việc lớn động trời. Không biết Lâm Phàm của Viêm Hoa tông là thiên kiêu phương nào, chỉ là Chí Tiên cảnh đã trấn áp Thánh Tử của các Thánh Địa lớn, càng có thể hàng phục Thông Thiên cảnh.
Bọn họ đến từ Tam Thánh đại giáo, nghe việc này, thấy Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa đều có hành động nên nhanh chóng chạy tới.
Muốn xem thiên kiêu của Viêm Hoa tông như thế nào.
Đột nhiên người của Tam Thánh đại giáo hét lên:
- Ủa? Đó là cái gì?
Có bóng đen từ xa bay tới, uy thế hơi mạnh.
- Nguy rồi, đối phương ra tay!