Lâm Phàm hừng hực chiến ý, thân hình khổng lồ toát ra lực lượng cuồng bạo:
- Không phải bản phong chủ muốn nói hai ngươi nhưng có thể đánh thật chút không, mau lên nào, đừng lề mề, các ngươi rảnh rỗi không có nghĩa là người khác cũng rảnh.
Đám người đứng trên trời vây xem kinh kêu, có cần ngông vậy không? Bọn họ đều là người của Thánh Địa, địa vị không thấp, thấy nhiều kẻ dữ dằn nhưng chưa bao giờ thấy kiêu ngạo như vậy.
Nhưng trận chiến này đúng là kích động lòng người. Thánh Tử Phong Thiếu Liệt, Tư Không Trác đều là Thánh Tử cực kỳ mạnh, thấy một người ra tay đã là may mắn, bây giờ hai Thánh Tử hợp sức đối kháng một người, cảnh này hiếm gặp.
Phong Thiếu Liệt gầm lên, mắt tóe lửa:
- Láo xược!
Khóe môi gã đau nhói, bị đấm một cú là sỉ nhục đối với gã.
Phong Thiếu Liệt quát to, lắc người, hỏa đao trong tay phát ra ánh sáng càng chói lòa, đao chém xuống, đao quang phô thiên cái địa che lấp thiên địa.
- Né mau, đao quang này quá mạnh, cách xa vậy mà vẫn bị trúng, có cần lợi hại vậy không?
Đám người vây xem nhanh chóng lùi lại. Có người góc áo dính đao quang bị rách ngay, có người bị đao quang đánh trúng hộc máu, đã bị thương.
Bọn họ nổi giận, cho rằng Phong Thiếu Liệt quá bá đạo, cách xa vậy vẫn bị vạ lây, gã không thèm để họ trong lòng.
Dù vậy không ai dám càu nhàu, có mắt đều thấy Phong Thiếu Liệt mạnh cỡ nào, ai dám nói có thể chống chọi được trong tay đối phương?
Mọi người cách càng xa, không dám đứng gần, bọn họ biết trận chiến đấu này sẽ rất kịch liệt.
Phong Thiếu Liệt quát lớn:
- Chết cho ta!
Mắt Phong Thiếu Liệt bắn ra ánh lửa, hỏa đao từ trên trời giáng xuống, có con rồng lửa xé rách thiên địa, gầm rống lao đến.
Lâm Phàm đập một bước, không phải né tránh mà đón đầu va chạm, co nắm tay, lực lượng ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau lưng đấm vào rồng lửa.
Bùm!
Hai lực lượng khủng khiếp nổ tung, xung lực thổi quét thiên địa, khuếch tán bốn phía. Rồng lửa tan nát thành từng đốm lửa tựa như mưa bay tứ tán.
Có người hét lên:
- Có cần vậy không? Xa vậy rồi vẫn bị lan trúng!
Ánh lửa rơi trúng người họ, phừng một tiếng bốc cháy hừng hực. Nếu không phải tu vi của họ không yếu, e rằng chút đốm lửa này đã đốt họ thành tro tàn.
Nhiều người phủi đốm lửa, trốn thật xa, không muốn bị vạ lây.
Cũng càng hiểu rõ Thánh Tử mạnh nhất Dương Thần Điện rốt cuộc cường đại cỡ nào.
- Thôi, thôi, các ngươi lợi hại, lão tử lại cách xa hơn nữa, nếu vẫn bị lan trúng thì chắc chắn cố ý!
Đã có người cách xa hơn, ánh mắt tràn đầy ai oán. Xem kịch vui thôi mà, sao khó khăn vậy, còn gặp tai nạn, sao không lên trời luôn?
Tư Không Trác luôn xem kịch vui đột nhiên nhúc nhích, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt xuất hiện đằng sau Lâm Phàm, giơ tay lên, ngưng tụ một cây mâu gió ném ra với tốc độ siêu nhanh.
Lâm Phàm xoay người vỗ một cái.
Phập!
Mâu gió đâm thủng tay, xuyên qua bàn tay.
Tư Không Trác tức giận, dâng lên sát khí:
- Không biết tự lượng sức mình, còn dám so mũi nhọn với phong mâu của ta? Ngươi không biết bàn tay của ngươi sẽ bị nghiền nát.
- Nói cái quái gì?
Lâm Phàm phớt lờ bàn tay bị xuyên thủng, hắn tiến lên, bàn tay giơ tới trước, chộp tay của đối phương, giơ nắm đấm đánh mạnh tới trước.
Tư Không Trác giật mình kêu lên:
- Cái gì!?
Tư Không Trác không ngờ tên này ác với mình như vậy, bàn tay xuyên qua mâu gió, hắn không có chút cảm giác đau đớn gì sao?
Nhìn máu chảy ròng ròng làm Tư Không Trác thấy lạnh lòng.
Mắt Tư Không Trác lóe tia sáng lạnh, một màn sáng dâng lên chặn lại nắm đấm, nhưng lực lượng khủng bố bùng nổ, màn sáng sắp không ngăn được.
Tư Không Trác đành bỏ trường mâu, nhanh chóng cách xa Lâm Phàm.
Người xem kịch ngây ngẩn. Quá mức, bọn họ đã xem nhiều người chiến đấu nhưng lần đầu tiên thấy ác với bản thân như vậy. Không thèm né thế công nào, hoàn toàn đấu cứng, lực lượng va chạm, không lùi bước.
Lâm Phàm lắc đầu nói, cực kỳ thất vọng:
- Ta nói này, hai ngươi chán quá, cứ né qua né lại, làm người hơi thất vọng.
Lâm Phàm túm mâu gió rút ra khỏi bàn tay, máu tuôn như giếng phun.
Tư Không Trác nhìn cảnh tượng đẫm máu này, lòng hơi sợ:
- Người này còn là con người sao?
Thật sự quá tàn nhẫn, thế công của gã không thể mang nhiều tổn thương cho đối phương, nhưng đối phương phớt lờ mọi thế công, cứng rắn hứng đón làm gã hoang mang vì sao hắn làm như vậy.
Lâm Phàm thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tư Không Trác thì bật cười, chỉ vào trường mâu hỏi:
- Nhìn gì đấy? Ngươi đang nghĩ tại sao bản phong chủ không né tránh, để mặc cho ngươi đâm trúng đúng không?
Tư Không Trác ngây người, đây đúng là đáp án mà gã muốn biết.
Ngay sau đó Tư Không Trác hóa đá.
Đối phương cầm trường mâu đâm mạnh vào ngực, xuyên thủng thân thể, tay vòng ra sau lưng rút mâu gió ra, vòi máu lại phun ra.
- Thật ra rất bình thường, nam nhân bị thương mới là nam nhi thật sự. Sao? Vẫn không rõ? Vậy làm thêm lần nữa.
Dứt lời Lâm Phàm lại đâm vào lồng ngực, mâu gió xuyên thủng qua mặt bên kia.
- Trời ạ, Lâm Phàm của Viêm Hoa tông có phải là người không? Hắn làm gì vậy? Ý đồ là gì? Hoàn toàn không xem hiểu.
Nhiều người dựng đứng tóc gáy, đúng là gặp quỷ, chưa bao giờ thấy ai đối xử với bản thân tàn nhẫn đến vậy, tự hại mình, còn nghiêm trọng như vậy, có ai bá đạo đến mức này không?
Tư Không Trác lùi lại, trái cổ lên xuống nuốt nước miếng. Tuy gã là Thánh Tử mạnh nhất Trường Không Thánh Địa, nhưng khi thấy cảnh này vẫn làm tim của gã đập rất nhanh, hai tay run rẩy.
Phong Thiếu Liệt cũng vậy, gã đã giết nhiều cường địch nhưng điên cuồng như vậy thì chỉ có tên này.
Lâm Phàm ném mâu gió xuống đất, vuốt máu chảy ồ ạt từ lồng ngực, nhe răng cười dữ tợn:
- Tốt rồi, nên bắt đầu chiến đấu, nhớ đừng trốn.
Bùm!
Chớp mắt, Lâm Phàm cảm giác tốc độ càng mau, lực lượng càng mạnh, thân hình xuyên qua, không khí bị đè ép sắp nổ.
Ầm!
Ba người giao chiến, hư không liên tục nổ, mắt đám người không theo kịp tốc độ đánh nhau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng gầm rú không dứt, mỗi lần va chạm là sẽ bộc phát ra xung lực mãnh liệt khuếch tán bốn phía.
Người xem đã cách rất xa, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Tuy bọn họ không tham gia vào nhưng cảm nhận được lực lượng giữa ba người đã đến tình trạng khủng bố.
Bọn họ thấy thực lực của Lâm Phàm Viêm Hoa tông mạnh hơn trước.
Đây là hai Thánh Tử mạnh nhất, đám người Lý Khôi Dương còn lâu mới so sánh được.
Chỗ nhà vệ sinh, biểu tình của Lý Khôi Dương kinh sợ, dường như không dám tin tên kia có thể đấu kịch liệt với Thánh Tử mạnh mẽ như thần trong lòng y, có cần dữ dội vậy không?
Lão tổ Thánh Tiên giáo liếc qua, tiếc nuối lắc đầu:
- Ta thấy cảm xúc không tin tưởng trong ánh mắt của ngươi.
Vẫn chưa dạy dỗ tốt, nếu dạy tốt thì Lý Khôi Dương không có cảm xúc như vậy.
Có tiếng hét thảm:
- A!
Phong Thiếu Liệt bị Lâm Phàm bắt lấy cơ hội vận dụng bộ quyền tổ hợp đánh trúng người, phun máu văng xa hơn mười trượng, sau đó bị một đấm đánh rớt xuống đất.
Rầm!
Mặt đất nứt rạn, sau đó dấy lên trùng kích cuồng bạo.
- Cái gì? Phong Thiếu Liệt bị đánh!?
Đám người xem xoe tròn mắt, bọn họ không tin được Phong Thiếu Liệt mạnh tới mức này mà bị Lâm phong chủ đập rớt xuống đất.
Tư Không Trác sơ sẩy, Phong Thiếu Liệt bị đánh làm gã thẫn thờ giây lát, khi phản ứng lại thì đã bị đối phương chộp cổ chân.
- Các ngươi là Thánh Tử mạnh nhất mà sao yếu quá.
Lâm Phàm lao xuống, sau đó nhấc cổ tay đập người xuống.
Bùm!
Tư Không Trác va chạm mạnh với mặt đất, con ngươi co rút, phun búng máu. Gã không ngờ ra thế này, thực lực của Lâm Phàm Viêm Hoa tông mạnh đến mức đó.
Tư Không Trác đập xuống đất nảy lên, sau đó co người, miệng phun ra luồng sáng cắt cổ tay Lâm Phàm:
- Tổ cha nó!
- A?
Lâm Phàm thả tay ra, né luồng sáng kia, hắn tạm thời không muốn bị cắt cụt cổ tay.
Thánh Tử mạnh nhất quả nhiên có chút tài năng, vào phút này vẫn nghĩ ra cách thoát thân.
Phong Thiếu Liệt bò dậy từ hố sâu:
- Đồ chó chết, ngươi láo lắm! Hôm nay ai đến cũng không cứu ngươi được!
Ánh sáng đỏ bắn ra từ người Phong Thiếu Liệt, có lửa cháy hừng hực, lực lượng mạnh mẽ tột độ tích súc trong người gã.
Trên đỉnh đầu Phong Thiếu Liệt có biển lửa đỏ rực, nóng cháy cực độ tuôn ra, mặt đất bị nướng khoảnh khắc khô nứt, cỏ hoang cây cối bốn phía khô trong tích tắc, hóa thành tro tàn, có xu thế đốt cháy vạn vật.
- Lợi hại, quả nhiên không phải người bình thường đối kháng lại được. Những thần thể này đều ẩn chứa lực lượng to lớn, Phong Thiếu Liệt là Thánh Dương Thần Thể, giờ đã mở ra, cách xa vẫn không chịu nổi nóng bức, nếu đánh nhau chắc sẽ bị bốc hơi ngay.
Đám người xem có kẻ giật mình, có người cảm giác rung động.
Có người suốt đời chưa thấy thần thể bao giờ, nay có duyên trông thấy, bị kích thích thị giác mãnh liệt.
Vạn dặm không mây, đã bị biển lửa thiêu cháy. Thánh Dương Thần Thể ra, vô song cõi đời.
- Các ngươi nói xem Lâm Phàm của Viêm Hoa tông có thần thể gì? Chỉ với tu vi Chí Tiên cảnh đã đánh ngang tay với Thánh Tử mạnh nhất, còn chiếm ưu thế, nếu không có thần thể thì quá khủng bố.
- Có thần thể khỉ mốc, không thấy đến bây giờ hắn vẫn chưa có phản ứng gì sao? Lúc trước không tính, ngươi nên biết sau khi Phong Thiếu Liệt mở thần thể thì thực lực càng khủng bố hơn.
Mọi người thảo luận, bị rung động vì Thánh Dương Thần Thể.
Phong Thiếu Liệt rất hưởng thụ cảm giác được người ta khen, thật tuyệt vời.
Chợt có đệ tử kêu lên:
- Sư huynh, heo trong tông môn bị cảm nắng.
Lâm Phàm sửng sốt, vụt ngoái đầu:
- Bị cảm nắng? Vậy không mau tưới nước, nó mà chết thì bọn họ không đền nổi!
- A ừ!