- A!
Khi đối mặt yêu thú, xuống tay phải dứt khoát, không chút do dự, cơ bắp phồng to tràn ngập sức mạnh vô cùng của nam nhân, tế đàn trong tay hắn có độ cứng đủ để thỏa mãn nhu cầu hiện tại.
Lâm Phàm vung tay đập xuống một con yêu thú Chí Tiên cảnh trung kỳ, lực lượng khủng bố ập xuống, không gian bên dưới tế đàn nổ tung.
Có lẽ yêu thú cảm giác nguy hiểm, lực lượng của đối phương quá mạnh, không thể đỡ.
Tất cả đã muộn, tế đàn đập xuống, lực lượng phong tỏa toàn bộ đường đi của nó.
Bốp!
Thân hình nổ tung dưới tế đàn, máu loãng tưới đầy đất, dù tu vi là Chí Tiên cảnh trung kỳ cũng khó thể đỡ một kích cuồng bạo này.
Điểm tăng lên, Chí Tiên cảnh trung kỳ được mười bốn vạn điểm, khiến người trong lòng vui vẻ.
Điểm bây giờ không khó kiếm, nhưng cần tìm yêu thú mạnh, có thể giải quyết tất cả.
Bầy yêu thú nổi điên, mùi máu tươi kích thích từng con rơi vào trạng thái điên khùng. Có yêu thú nhào lên phía sau Lâm Phàm, há mồm máu cắn xé, có yêu thú táp bắp đùi của hắn.
Lâm Phàm khinh thường và cũng không muốn chơi trò hiệu ứng, những con yêu thú này đối với hắn không tệ, tiếc rằng hắn rất cần điểm.
- Các ngươi yên tâm, chờ bản phong chủ trở thành cường giả tuyệt thế thật sự, vô địch cõi đời rồi sẽ cho yêu thú các ngươi thời đại mạnh nhất!
Lâm Phàm vươn tay ra, năm ngón co lại chộp lưng yêu thú, túm nó đập mạnh về phía con yêu thú cắn đùi mình.
Bốp!
Hai con yêu thú va chạm, thịt nổ tung, nội tạng, máu tưới đầy đất, cực kỳ tàn nhẫn, có thể gọi là khủng bố.
Bầy yêu thú càng điên cuồng hơn, từ bốn phương tám hướng nhào tới, sinh ra các loại lực lượng trùng kích. Lâm Phàm không hề né tránh, đã va chạm thì phải dùng thân thể đối kháng.
Lâm Phàm không cảm giác không có gì không ổn, ngược lại cảm giác sung sướng vì chiến đấu tràn ngập trong lòng.
Tiếng yêu thú gào rú không ngớt, nhưng thế công của chúng nó vẫn không yếu bớt.
Lâm Phàm loang lổ vết máu, trên người da tróc thịt bong. Có yêu thú thực lực không yếu, nếu người bình thường bị trúng một móng vuốt có lẽ thân thể đã bị cắt thành mấy khúc.
Có con yêu thú há to mồm máu, bên trong có xúc tu đỏ như máu bắn ra quấn lấy cánh tay Lâm Phàm, muốn nuốt trọn người hắn.
Lâm Phàm co tay thành nắm đấm, ngưng tụ lực lượng đấm thủng khoang miệng yêu thú, máu tươi tuôn ra như suối nhuộm đỏ mặt đất.
Cách nơi này khá xa, có người đang di chuyển.
- Các ngươi nghe xem, có phải có tiếng la rất vi diệu không?
- Có hả? Sao ta không nghe thấy?
- Có lẽ là ảo giác.
Đám thiên kiêu đi vào đây đều đang tìm cơ duyên của mình. Có người vận may giống Lâm Phàm, đầu óc của họ không đần độn, được đến chỉ dẫn, lấy được cơ duyên tăng lên tu vi cho bản thân.
Tại đây, tuy yêu thú nguy hiểm nhưng nếu cẩn thận một chút thì không đáng lo.
Nguy hiểm nhất là người đi cùng, có lẽ dù đụng tới cơ duyên cũng chỉ sở hữu trong khoảng thời gian ngắn, giữ được hay không mới là cả một vấn đề.
- Phù, những yêu thú này cứng đầu thật.
Lâm Phàm nhìn lồng ngực bị xuyên thủng, thấy rõ nội tạng bên trong. Va chạm với yêu thú hoàn toàn là lấy mạng ra đối kháng.
Lâm Phàm không cần biết công kích của ngươi hung mãnh cỡ nào, chỉ biết xông lên đánh.
Hơi thở dần trôi đi, nhưng còn một lúc mới chết, hắn lấy kiếm Thái Hoàng ra tự cho mình một nhát.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, tinh khí thần lên đến đỉnh, hắn lấy bộ đồ ra khỏi trữ vật giới chỉ, thay áo vào. Đợt này chỉ lời không lỗ, mới vào kho báu bí mật đã gặp bầy đàn yêu thú, kiếm điểm sướng luôn.
Hắn xem điểm: 14040015.
- Ưm, thu hoạch rất tốt, nhiều điểm như vậy đủ chơi thêm một chuyến.
Hơn một ngàn bốn trăm vạn điểm, tiếp tục cố gắng tích lũy cho đến khi tu luyện Thủy Ma Kinh tới cảnh giới đại viên mãn là hoàn mỹ.
Uy năng của Thủy Ma Kinh giảm bớt nhiều do hắn xóa bỏ Song Nguyên Ma Thai. Nhưng thứ này hơi lạ, rất khó nói rõ ràng, có lẽ liên quan chặt chẽ với Hận Thiên Tiểu Ma Quân.
Loại cảm giác đó khiến Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện đáng sợ. Người thứ nhất tu luyện Thủy Ma Kinh đủ vô địch, nhưng người thứ hai tu luyện sẽ bị đối phương ảnh hưởng.
Nhưng không sao, Lâm Phàm không quan tâm diệu pháp trong Thủy Ma Kinh, hắn muốn nhất là điểm cộng vào sức mạnh, Song Nguyên Ma Thai không cần thiết với hắn.
- Còn nhớ tuyến đường mới đến, loài chim kia nói có cơ duyên với mình, có lẽ có thể trở lại tìm nó.
Lâm Phàm bay lên, bay thẳng về phía xa, nói sao thì tuyệt đối không thể lãng phí điểm.
Lâm Phàm tìm thật lâu sau rốt cuộc tìm được chỗ kỹ, nhưng đã không còn ai.
- Chim con, ngươi đi đâu rồi? Mới nãy nói cơ duyên đâu? Bản phong chủ đã trở về, mau chạy ra đây!
Lâm Phàm kêu nửa ngày nhưng không thấy bóng quỷ ra, hắn hơi tiếc nuối, xem ra nó vô duyên với hắn.
Lâm Phàm nhìn xung quanh một vòng, không có thu hoạch gì, đành rời đi. Không cần ở lại đây, nhanh chóng tìm yêu thú lấy điểm còn hơn.
Nếu may mắn đụng tới bóng người nào thì càng tuyệt, đều là Thánh Tử của thế lực lớn, chắc tài phú không tầm thường.
Kho báu bí mật rất lớn, Lâm Phàm bay thật lâu mà không thấy bóng dáng ai. Trừ ngẫu nhiên có luồng khói xám bay lên rồi biến mất ra không còn động tĩnh gì.
- Nơi này càng giống một vực sâu màu đen.
Lâm Phàm quan sát thật lâu, nham thạch bốn phía đen thui, khiến người hơi kinh sợ.
Lâm Phàm suy tư:
- Thế này là đang buộc ta ra chiêu lớn.
Lâu rồi hắn không dùng chiêu lớn, vì có thực lực mạnh như vậy, về sau cũng xem như nhân vật một phương, nếu còn sử dụng chiêu kia sẽ bị người cười chê.
Nhưng bây giờ không thể không dùng, nếu không thì chẳng tìm thấy ai.
Bộp!
Lâm Phàm giang chân ra, ngồi xổm xuống, cánh tay trái và phải nắm chặt, hơi hếch cằm lên, lỗ mũi mở ra, hít sâu một hơi, lực hút kinh khủng từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Dòng khí cuồn cuộn, khói xám, đất bùn từ phía xa bay tới.
Mặt của Lâm Phàm dần đỏ rực, nhưng hắn không ngừng lại, vẫn điên cuồng hít sâu. Hắn muốn hít tất cả mùi xung quanh để phân tích xem có người không.
Không biết hút bao lâu, mặt của Lâm Phàm đã đỏ như gấc, một đá núi bị hút bay về phía hắn.
Bịch!
Lâm Phàm ngã xuống đất, cảm giác đầu óc bị hút trống rỗng.
- Khó chịu quá, hết hút nổi rồi.
Lâm Phàm nằm nghỉ một lúc thì đứng dậy, lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra rửa mũi, lúc này mới thoải mái hơn. Hắn phân tích mùi hít được, bay thẳng về phía xa.
Hắn đã ngửi được mùi tài phú.
Binh!
Bốp!
Có hai người đang đánh nhau kịch liệt, một người mặc áo trắng tinh, cầm cây roi dài, roi rực rỡ sắc vàng, roi như có linh tính quất vào một người khác.
Bốp!
Roi dài quất mạnh vào thân thể người đó, làm người đó phun ra búng máu, mặt hơi trắng.
- Mặc Vô, ngươi dám xuống tay với ta tại đây, không sợ bị Thánh Địa của ta biết, tìm đến các ngươi đòi một lời giải thích sao?
Nam nhân bị quất đẫm máu, da tróc thịt bong, trên roi dài vàng rực ẩn chứa lực lượng quỷ dị.
Mặc Vô cười khẩy nói, mắt lóe tia tham lam, vuốt ve roi dài:
- Ha ha ha! Đòi giải thích? Ngươi có thể đi ra được không là cả một vấn đề, ta đã thấy ngươi được cơ duyên, giao đồ cho ta thì không chừng ta sẽ tha cho đường sống. Nhìn thấy không? Nó là cơ duyên ta có được sau khi tiến vào, một cây roi dài màu vàng có lực lượng quỷ thần khó lường, tuy chưa khống chế hoàn toàn nhưng bằng vào nó là ngươi đã không đánh lại ta.
Hai người xem như quen biết, thực lực ngang ngửa, nhưng Mặc Vô dựa vào roi dài màu vàng này khiến đối phương không có đường đánh trả.
Sau khi Mặc Vô vào kho báu bí mật. rơi xuống cạnh yêu thú to lớn đã hóa thành xác chết, khi đó roi dài màu vàng tỏa ánh sáng trong cái xác, khiến gã mừng rỡ, không ngờ mới vào đã được cơ duyên, thật may mắn.
Nhìn roi dài màu vàng trong tay Mặc Vô, lòng đối thủ đắng chát, vì sao mình không may mắn như vậy, gặp được vũ khí giống như thế.
Tuy đối thủ cũng được cơ duyên nhưng đó là một loại chồi non cây ăn trái, đến bây giờ chưa biết có ích chi.
Bùm!
Đột nhiên không gian nổ tung, một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
Lâm Phàm siêu hưng phấn:
- Rốt cuộc gặp được người!
Quả nhiên mũi của mình rất nhạy, ngửi một phát biết ngay chỗ nào có người.
Mặc Vô trợn to mắt hỏi:
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm nhìn hai người, dò hỏi:
- Các ngươi biết ta là ai không?
Bởi vì điều này liên quan đến hành động tiếp theo của hắn.
Nam nhân bị thương lắc đầu nói:
- Không quen.
Gã không có chút ấn tượng với người mới đến, không biết là Thánh Tử của thế lực nào.
Mặc Vô ỷ vào có roi dài màu vàng, khí thế hùng hổ:
- Ta không cần biết ngươi là ai!
Gã trực tiếp xuống tay, roi dài tỏa ánh sáng màu vàng chói lòa.
Lâm Phàm nổi giận:
- Gai góc vậy? Ta đang định ra tay mà ngươi đã giành trước, hách dữ!
Tên này giành trước hắn, nhưng bây giờ ra tay cũng không muộn, còn về roi dài kia trông thú vị, hắn sẽ lấy luôn.
Bùm!
Lâm Phàm xông lên, giơ cánh tay, năm ngón xòe ra chộp roi vào tay.
Xèo xèo.
Roi dài màu vàng toát ra lực lượng kỳ dị quất vào bàn tay, làm thịt văng ra, nhưng Lâm Phàm không có cảm giác đau đớn, miễn cánh tay không đứt thì hắn không sợ gì.
Mặc Vô ngây người, dường như không ngờ đối phương không hề hấn gì:
- Cái gì!?
Khoảnh khắc gã ngây người, một bóng dáng hiện ra trước mắt.
Binh!
Mặc Vô cảm giác xương toàn thân như vỡ vụn, trước mắt tối sầm, đã xỉu.
Lâm Phàm cầm roi dài màu vàng, hơi tiếc nuối nói:
- Yếu vậy?
Hắn cất roi, sờ soạng lấy hết đồ trên người Mặc Vô.
Lâm Phàm đang định tha cho đối phương nhưng chợt nhớ ra là gã tấn công trước, nếu hắn không đánh lại thì bây giờ người chết là hắn.
Lâm Phàm trầm tư giây lát, cảm giác có đạo lý.
Hắn quay đầu, nhấc chân đạp xuống, đạp nát Mặc Vô.
+150000 đỉnh.
- Chí Tiên cảnh đỉnh, yếu đến sợ.