Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 757 - Chương 757: Người Bây Giờ Dữ Dằn Vậy Sao

Chương 757: Người bây giờ dữ dằn vậy sao Chương 757: Người bây giờ dữ dằn vậy sao

Lâm Phàm đến khiến một số thiên kiêu bất mãn.

Bọn họ phát hiện một chỗ thần kỳ, vốn là cơ duyên của họ, bây giờ có người đến muốn chia sẻ cơ duyên của họ.

Ngao Bại Thiên vỗ vai Lâm Phàm, cười hỏi:

- Huynh đệ, thu hoạch thế nào? Tìm được cơ duyên chưa?

Lâm Phàm hỏi ngược lại:

- Còn ngươi?

Ngao Bại Thiên cười gượng, chắc chắn gã sẽ không nói cơ duyên mình có được ra, đây là bí mật của mỗi người.

Ngao Bại Thiên phản ứng lại, nói:

- Huynh đệ, là ta quá đường đột, sao có thể tùy ý nói ra chuyện này. Nhưng với năng lực của huynh đệ chắc chắn sẽ có cơ duyên.

Lâm Phàm nắm một đống đồ ra khỏi trữ vật giới chỉ:

- Gì? Cơ duyên thôi mà, lấy được thì lấy, che lấp là đồ nhát gan. Nhìn xem, mấy cái này là cơ duyên ta có được.

Trong phút chốc các ánh sáng rực rỡ phát ra chiếu trên vách đá đen nhánh hình thành cảnh tượng kinh người.

Cảnh tượng này làm tất cả thiên kiêu ngẩn ngơ.

Bọn họ chưa từng thấy cơ duyên trọng bảo nhiều như thế, nhìn thoáng qua là biết không phải đồ bình thường.

Ngao Bại Thiên giật mình kêu lên:

- Huynh đệ, quá dữ! Sao có nhiều chí bảo đến vậy?

Ngao Bại Thiên không ngờ cơ duyên của tên này thâm sâu như thế, bọn họ không thể sánh bằng. Nếu không phải biết thực lực của huynh đệ này mạnh mẽ thì gã cũng sẽ động lòng.

Quả nhiên, khi Lâm Phàm lấy mớ cơ duyên ra, đám thiên kiêu nhìn trân trân, tuy bọn họ cũng có cơ duyên nhưng không nhiều đến vậy.

Một số thiên kiêu mắt lấp lóe tia tham lam.

- Chí Tiên cảnh đỉnh.

Có thiên kiêu nhỏ giọng giao lưu, vì thực lực của Lâm Phàm chỉ có Chí Tiên cảnh khiến bọn họ nảy ý tưởng, chẳng qua có mặt nhiều người, bọn họ không tiện ra tay ngay.

Có thể vào kho báu bí mật đều là thiên kiêu của thế lực lớn, nếu để các thế lực biết sẽ là gió tanh mưa máu.

Ngao Bại Thiên quét mắt qua mọi người, thấy hết biểu cảm trên mặt họ:

- Các ngươi muốn làm gì? Đừng nói là nảy lòng tham nhé?

Sao gã không nhìn thấu suy nghĩ của đám người này, nhưng trong tình huống hiện tại không thể đánh nhau.

Phượng Tiên Tử xinh đẹp động lòng người, không ngờ nàng hiếm hoi lên tiếng bênh Lâm Phàm:

- Mỗi người có cơ duyên của mình, đây là cơ duyên của hắn, đừng chuốc rắc rối cho thế lực của mình.

Câu này làm các thiên kiêu cảnh giác.

Tính cách của Phượng Tiên Tử lạnh lùng, sẽ không xen vào nhiều chuyện, nhưng bây giờ nói đỡ cho người khác, ý nghĩa giấu bên trong hơi phức tạp.

Một nam nhân điển trai mặc áo trắng mỉm cười hỏi:

- Không biết vị huynh đệ này là . . .?

Lâm Phàm lườm nam nhân áo trắng, không coi ra gì:

- Ai huynh đệ với ngươi, đừng móc nối quan hệ lung tung!

Hắn đang không vui, hắn lấy cơ duyên mới kiếm được ra khoe trước mặt mọi người vì muốn gợi lên lòng tham của họ, sau đó hỗn chiến.

Ai dè đám người kia nhịn được, thật khiến người bất đắc dĩ.

Không thể kiên cường chút, bá đạo chút hay sao? Nói một câu: Tiểu tử, giao ra hết cơ duyên ngươi có được cho ta, nếu không sẽ đánh chết ngươi!

Nếu theo kịch bản này thì hắn sẽ hét lên: Nói rất đúng, bản phong chủ không cho đấy, chúng ta đánh đi!

Nhưng xem tình huống hiện giờ khiến người thất vọng biết bao, hoàn toàn không có chuẩn tắc hành vi của thiên kiêu.

Thất vọng.

Nam nhân áo trắng nét mặt sa sầm nói:

- Ngươi . . .!

Không ngờ tên này kiêu căng như vậy, đáp trả lại không nể tình.

Đám thiên kiêu giật mình, tên này hơi ngông. Bọn họ biết nam nhân áo trắng là ai, đó là đệ tử của thế lực lớn thật sự.

Ngao Bại Thiên đi tới bên cạnh Lâm Phàm, nhỏ giọng giới thiệu:

- Huynh đệ, ngươi phản ứng hơi cứng. Hắn là Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông, Bạch Tà Vân, thực lực mạnh mẽ, tuy cũng là Thông Thiên cảnh đỉnh nhưng ba người như ta không đánh lại hắn, là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, xếp hạng một trăm trên bảng Thiên Kiêu.

Lai lịch của Bạch Tà Vân rất kinh người, hơn nữa là quái vật, tuy là Thông Thiên cảnh đỉnh nhưng thực lực cường đại khủng khiếp.

Ngao Bại Thiên bảo ba người như gã cũng không đánh lại Bạch Tà Vân chẳng qua là dát vàng lên mặt mình, thật ra năm người như gã cùng lên vẫn có xác suất nguy hiểm.

Ngao Bại Thiên nói:

- Bạch Tà Vân, huynh đệ này của ta tính tình hơi ngạo chút, ngươi đừng xen vào.

Bạch Tà Vân cười khẽ, nhưng nụ cười chất chứa tức giận:

- A, vậy sao? Xem ra vị huynh đài này thực lực kinh người, ta muốn xin chỉ dạy một, hai chiêu.

Gã là Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông, địa vị cao thượng, càng xếp hạng một trăm trên bảng Thiên Kiêu.

Nhưng Bạch Tà Vân không phục, ở trong mắt gã thì chín mươi chín người xếp trước mình đều là rác rưởi, xếp hạng nhầm lẫn, con người của gã rất cao ngạo.

Lâm Phàm nghe đối phương đòi cùng mình lĩnh giáo một, hai chiêu thì hớn hở nói:

- Tốt, muốn đánh thì lên nào, ta hơi nôn.

Hắn đợi mòn mỏi mà không thấy ai đánh, thấy thất vọng ê chề.

Bạch Tà Vân ngây ra:

- A!

Đối phương làm gã hoang mang, tuy gã nói là xin chỉ giáo nhưng thật ra không định đánh nhau.

Bình thường sẽ có người nhảy ra xin giảng hòa, hoặc đối phương lộ vẻ không đánh lại, tìm cớ né tránh.

Không ngờ đối phương không chút do dự đồng ý ngay, ước gì đánh nhau liền.

Đừng nói là Bạch Tà Vân, bản thân Ngao Bại Thiên cũng sững sờ:

- Huynh đệ, ngươi dữ dằn quá vậy?

Đó là Bạch Tà Vân của Ngũ Đế Ma tông, thực lực khủng bố kinh người, lúc thấy gã lại đây thì Ngao Bại Thiên ngây người, thầm la tiêu đời, có mặt cường giả như vậy.

Một số Thánh Tử cùng trong thế lực lớn cũng hóa đá, thầm la tên này cuồng chưa từng thấy.

Lẽ nào hắn không biết người trước mắt là ai sao mà cứng rắn thế? Hoàn toàn tự tìm chết.

Không khí căng thẳng, trận đại chiến sắp bùng nổ.

Bạch Tà Vân siết chặt nắm tay kêu răng rắc, gã không ngờ tiểu tử này thật sự muốn đánh, nếu thế thì gã không ngán ngại gì. Nhưng khu vực này hơi quỷ dị, chắc giấu trọng bảo, nếu xảy ra đại chiến bỏ lỡ cơ duyên lần này thì mất nhiều hơn được.

Phượng Tiên Tử lên tiếng, giọng dịu dàng êm tai khiến người nghe mát lòng:

- Hai vị, chúng ta đang ở trong kho báu bí mật, khu vực này có vẻ kỳ lạ, hay tạm gác tranh đấu lại, lo giải quyết chuyện trước mắt được chứ?

Bạch Tà Vân gật đầu nói:

- Nếu Phượng Tiên Tử đã khuyên giải thì đương nhiên Bạch mỗ đồng ý tạm gác tranh đấu lại, nhưng không biết vị huynh đệ trước mắt nghĩ thế nào?

Mọi người cùng nhìn về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm nói thẳng:

- Bạch cái đầu ngươi, lại còn Bạch mỗ. Còn mụ đàn bà kia, nam nhân làm việc đừng xía vào, coi chừng bị đánh, đứng sang bên chơi, cấm nhiều chuyện!

Một câu làm mọi người hóa đá.

- Huynh đệ, đừng như vậy.

Lòng Ngao Bại Thiên đau nhói, đây là nhục nhã nữ thần trong lòng gã ngay trước mặt gã.

Là nam nhân đều không thể nhịn, nhưng gã phải nhịn, ai kêu đây là huynh đệ, có thể nói gì được?

Phượng Tiên Tử bị mắng đỏ mặt, nàng lớn như vậy chưa từng bị ai nói như thế. Nàng kiêu hãnh liếc Lâm Phàm một cái, không nổi khùng lên, không nói nhiều, yên lặng đứng im một bên.

Ngao Bại Thiên đau lòng, cảm giác biểu tình của nữ thần là lạ, hình như bị chấn động.

Bạch Tà Vân tức đau gan:

- Nhà ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?

Từ khi gã ra giang hồ đến nay chưa từng gặp ai hống hách như vậy.

- Nói gì, nhảm nhí, đánh đi!

Dứt lời.

Bùm!

Lâm Phàm lấy tế đàn ra ném về phía Bạch Tà Vân. Hắn không muốn nói nhảm nhiều, muốn đánh thì đánh, lải nhải câu giờ chỉ tổ lãng phí thời gian.

Bạch Tà Vân nổi giận, áo phồng lên, hoàn toàn bị Lâm Phàm chọc giận:

- Nhà ngươi quá càn rỡ! Hôm nay Bạch mỗ này không hạ được ngươi thì sau này làm sao tung hoành trong vực ngoại giới!

Giữa hai người sinh ra va chạm kịch liệt, ánh sáng lực lượng nổ tung, uy thế khủng bố làm người kinh hoàng.

- Khủng khiếp quá. Ngao Thánh Tử, huynh đệ của ngươi có lai lịch gì mà tính tình dữ dằn vậy? Một lời không hợp liền đánh, rõ ràng không để Bạch Tà Vân vào mắt.

Đám thiên kiêu nhanh chóng lùi lại, đã bị giật mình.

Ngao Bại Thiên lườm người hỏi:

- Ngươi hỏi vớ vẩn, nếu để vào mắt thì đánh làm gì nữa?

Hỏi câu ngu không thể tả, còn phải hỏi sao? Dùng não suy nghĩ là hiểu ngay.

Thánh Tử bị Ngao Bại Thiên đáp trả tức hộc máu, hỏi chơi thôi mà, có cần làm người ta cứng họng vậy không?

Người thời nay làm sao vậy, ai nấy nóng nảy, không hiểu ra sao.

Ầm!

Uy thế giữa hư không ảnh hưởng nền đất bốn phía, những vách đá đen nhánh nứt rạn.

Lúc bọn họ đến đây thấy vách đá đen ở khu vực này khác với vách đá đen chỗ khác. Trên vách đá đen dày đặc ký hiệu không xem hiểu, tỏa ánh sáng mông lung.

Bọn họ ra từ thế lực lớn, biết trên đời có nhiều thứ kỳ diệu, có trông như bình thường nhưng sự thật khiến người kinh.

Bạch Tà Vân nghiêm túc hơn:

- Lực lượng mạnh quá.

Lực lượng của tiểu tử này mạnh kinh người, khóe môi Bạch Tà Vân vương tơ máu, mới rồi gã cứng rắn đỡ một kích. Nhưng tiểu tử này cũng không tốt lành hơn gì, bị thần thông của gã cắt thương.

Lâm Phàm dào dạt chiến ý, sung sướng khó tả:

- Nào, đừng do dự, hãy lấy ra thực lực mạnh nhất của ngươi, nếu bị ta đánh chết thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

Bạch Tà Vân tức hộc máu:

- Nhà ngươi . . . !

Quá càn rỡ, quá kiêu ngạo, gã sắp bị chọc tức chết, chưa từng có ai dám đối xử với gã như vậy.

Ngao Bại Thiên hét lên:

- Các ngươi đừng đánh nữa, đã xảy ra chuyện!

Vách đá đen bị trùng kích đã nứt ra, ký hiệu bí ẩn trên đá vỡ ra, từng mảng da đá rơi xuống.

Bảo bối thật sự sắp lộ ra với đời.

Lâm Phàm, Bạch Tà Vân sửng sốt:

- Hả?

Hai người dừng tay, ngoái đầu nhìn vách đá.

Vết rạn trên vách đá đen ngày càng nhiều, rậm rạp như đang tróc da, lực lượng quỷ dị bao phủ vách đá.

Phụt!

Một luồng sáng bao phủ thiên địa bắn ra từ vách đá đen, huyễn lệ, chói mắt, nhấn chìm mọi người.

Lâm Phàm nhíu chặt mày:

- Cái thứ gì?

Luồng sáng này hình như kéo thần hồn ra khỏi người, nhưng hắn không sợ.

Bình Luận (0)
Comment