Có Thánh Tử nói nhỏ với trưởng lão:
- Khủng bố quá, trưởng lão, tên này quá nguy hiểm, chúng ta căn bản không đấu lại hắn.
Cảnh vừa rồi quá rung động, nếu dùng thực lực tuyệt đối hạ gục Bạch Tà Vân thì có lẽ khiến họ giật mình nhưng sẽ không làm họ sợ.
Vì Lâm Phàm quá tàn nhẫn, tàn nhẫn với bản thân vượt sức tưởng tượng, ở trong mắt họ là kẻ điên.
Bọn họ thà chiến đấu với cường giả chứ không muốn chém giết cùng kẻ điên.
Lâm Phàm lắc đầu, hơi thất vọng nói:
- Đáng tiếc, đều nhát gan vậy sao?
Hắn thật sự bị thương nặng, nếu không có chiến trường viễn cổ chống đỡ thì hắn đã chết.
Một câu làm người thế lực lớn tức giận nghiến răng, trong lòng rực cháy lửa, bọn họ bị người nhục nhã. Nhưng không còn cách nào, ai dám lên? Tạm thời không có ai dám.
Lâm Phàm cười nói:
- Bạch Tà Vân, tuy nhà ngươi đáng đánh nhưng gan dạ đáng khen, đáng được ủng hộ.
Tạm thời Lâm Phàm không muốn giết người này, gã rất dũng mãnh, có lẽ chăn nuôi sẽ mang đến nhiều thú vui cho hắn hơn.
Người không có tính cách cực đoan thì không xứng sống trong tay hắn.
Xích Cửu Sát xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, đặt tay lên vai hắn, mở miệng nói:
- Hắn và ta có chút sâu xa, thôi bỏ qua đi.
Bốp!
Lâm Phàm ra tay ngay, một đấm đánh về phía Xích Cửu Sát:
- Muốn được nể mặt thì đến đánh một trận!
Tốc độ ra tay rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc, nhiều người không phản ứng lại.
- A?
Xích Cửu Sát chưa kịp đánh trả, keng một tiếng nắm đấm trúng khôi giáp, sóng gợn dao động, ngoài ra không có phản ứng gì khác.
Xèo xèo!
Có gai nhô lên từ khôi giáp đâm thủng nắm tay của Lâm Phàm, máu chảy ròng ròng đầy đất.
Xích Cửu Sát bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử này, sao ngươi cuồng quá vậy? Thực lực không cao nhưng vô pháp vô thiên, thôi, hôm nay ta dạy dỗ ngươi, xem như chỉ cho con đường sáng, tránh cho sau này đi lên đường cùng.
Xích Cửu Sát chưa bao giờ gặp người giống như vậy, đây là lần đầu tiên.
Với tính nết như vậy e rằng đã chết từ lâu, sao có thể sống trên cõi đời, tiểu tử này có thể sống tới bây giờ xem như kỳ tích.
- Sợ ngươi chắc, đến đây!
Lâm Phàm vung hai nắm tay điên cuồng giã áo giáp, dù bị những gai nhọn xuyên qua nắm tay, chảy bao nhiêu máu thì hắn vẫn không e sợ.
Người thế lực lớn ngạc nhiên hóa đá, xoe tròn mắt như thấy quỷ, người run rẩy, không thể tin tiểu tử này dám đánh Ma Thần Xích Cửu Sát.
- Tiểu tử này có lai lịch gì? Hắn là đồ ngốc sao? Dám đánh Xích Cửu Sát!
- Không biết, quá điên cuồng, nếu không thấy tận mắt, nghe người ta nói thì ta không tin.
- Sau này đụng phải tên này chắc chắn ta sẽ nhường đường, ta mà đấu cứng với hắn thì là đồ ngốc.
Mọi người bàn tán xôn xao, đóng vai trò quần chúng hóng hớt. Còn về Bạch Tà Vân, bọn họ chỉ có thể nói một câu, thật tội.
Xích Cửu Sát giơ ngón tay lên:
- Ài, nóng nảy còn hơn thời ta còn trẻ, tâm thái như vậy làm sao đi lên cảnh giới cao hơn được. Tiểu tử, bổn tọa lấy thân phận người từng trải khuyên bảo ngươi, nếu ngươi cứ như vậy sẽ có ngày bị lạc, hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, bây giờ quay đầu còn kịp.
Chỉ búng nhẹ nhưng dẫn đến không gian vặn vẹo, đánh vào người Lâm Phàm.
Bùm!
Vai Lâm Phàm run run, một miếng thịt bay ra, nhưng hắn không lùi lại, vẫn cuồng bạo xông lên.
Xích Cửu Sát cau mày lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy?
Một kích vừa rồi đủ đánh bay tiểu tử này, nhưng không ngờ hắn không nhúc nhích, vẫn xông lên, rất kinh người.
Lâm Phàm cười nói:
- Thực lực của ngươi không được tốt lắm, hơi khiến người thất vọng.
Nhưng hắn biết mình tuyệt đối không đánh lại Xích Cửu Sát, dù vậy hắn không e ngại, thậm chí muốn xem thực lực của gã mạnh tới đâu. Vừa lúc nhìn xem hắn ở trong chiến trường viễn cổ có thể chống cự đến mức nào.
Bùm!
Lại một đấm đánh và khôi giáp của Xích Cửu Sát, vẫn không thể làm đối phương bị tổn thương, ngược lại hắn bị lực lượng trên khôi giáp chấn bị thương.
Đây tuyệt đối là bảo bối, giống như cái hắn tặng cho lão sư, nhưng lão sư chê xấu không chịu mặc, đáng tiếc.
Áo giáp bao phủ toàn thân Xích Cửu Sát, tỏa ánh sáng rực rỡ, thực lực kinh người, bảo bối kinh người, đúng là rất khủng bố.
- Tiểu tử đừng làm việc vô ích, dừng tay đi.
Lâm Phàm đổi hướng đấm vào mặt Xích Cửu Sát, nhưng một màn sáng hiện ra trước mặt gã chặn lại nắm đấm.
Xích Cửu Sát không nhúc nhích:
- Dù bổn tọa đứng yên ở đây cho ngươi đánh một trăm năm, một ngàn năm thì ngươi cũng không thể đụng vào.
Thực lực của tiểu tử này rất mạnh, ở trong lớp trẻ có thể nói là không địch thủ, nếu để thực lực của hắn cao thêm chút nữa thì uy thế càng khủng bố.
Nhưng bây giờ vẫn còn kém quá xa so với tồn tại đẳng cấp như gã, ít nhất còn chặng đường rất dài phải đi.
- Ngạo quá vậy.
Lâm Phàm cực kỳ không phục, nhưng đụng phải tình huống này thật sự không có cách nào khác.
Lâm Phàm cười nói:
- Nhưng cuộc đời luôn có niềm vui bất ngờ, ngươi chờ đây.
- Cái gì?
Xích Cửu Sát phát hiện biểu tình của tiểu tử này là lạ, cười rất âm hiểm, hình như sắp xảy ra chuyện gì.
- Trời ạ, hắn đang làm gì!?
Người vây xem trợn mắt há hốc mồm, thầm la gặp quỷ.
Bựt!
Lâm Phàm xé mạnh cánh tay trái xuống vứt dưới đất, tay phải đấm mạnh vào ngực, lực lượng xâm nhập vào cơ thể, liên tục giã nội tạng.
Răng rắc!
Trái tim nứt rạn nhưng còn nguyên.
Hai quả thận không cần tồn tại, bị nhgiền nát.
Các loại khí quan bị trùng kích, tổn thương ở mức độ khác nhau.
Xích Cửu Sát giật mình kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?
Xích Cửu Sát không ngờ có người ác với bản thân như vậy, lúc trước vốn tưởng dữ dội lắm rồi, ai dè hắn còn có thể ác hơn.
Xích Cửu Sát phát hiện tình huống là lạ, hình như lực lượng của tiểu tử này càng mạnh hơn.
- Ta đến đây!
Lâm Phàm nhích người, tay phải co thành nắm đấm, ngưng tụ tất cả lực lượng đấm mạnh vào Xích Cửu Sát.
Xích Cửu Sát ngây ra:
- A!
Lực lượng khủng khiếp xuyên qua, áo giáp rung rinh, Xích Cửu Sát nhích nửa bước, nét mặt hơi giật mình.
Tiểu tử này làm gã chấn động.
Lâm Phàm dừng tay, không đánh nữa:
- Ngươi thật lợi hại, đây đã là lực lượng mạnh nhất của bản phong chủ, không ngờ chỉ đánh ngươi lùi nửa bước. Tu vi của ngươi là gì? Hơi bị mạnh.
Đã thí nghiệm xong, gặp loại cường giả như vậy có lẽ phải dùng vận rủi cuồn cuộn mới giết đối phương được, nhưng làm vậy thì mất vui.
Vận rủi cuồn cuộn quá nghịch thiên, may mắn phối hợp với thân bất tử, nếu không đã là buff bỏ thì thương, vương thì tội.
Xích Cửu Sát không giận, ánh mắt lấp lóe tia sáng nhìn Lâm Phàm:
- Tiểu tử, đủ chưa?
Xích Cửu Sát rất quan tâm, tiểu tử này mang đến niềm vui bất ngờ lớn cho gã, xem như thiên tài nhất trong những người gã từng gặp, nhưng hơi điên cuồng.
- Đủ cái gì, mới có bấy nhiêu, vẫn còn!
Lâm Phàm muốn thử xem thực lực của Xích Cửu Sát mạnh cỡ nào, cường giả đẳng cấp này ra tay có gì khác biệt.
Lâm Phàm ngước đầu lên, bắt đầu đợt tìm đường chết mới, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, thiên địa chấn động, người thế lực lớn cách thật xa ngã sấp xuống đất, mỗi người hộc máu, xương toàn thân nứt ra, máu tràn ra ngoài lớp da.
Khi Lâm Phàm phản ứng lại Xích Cửu Sát đã xuất hiện trước mặt, một chưởng giáng xuống.
- Tổ cha nó!
Người Lâm Phàm tan rã thành tro.
Xích Cửu Sát sững sờ:
- A? Tình huống gì?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Xích Cửu Sát nhìn bàn tay mình, gã mới làm cái gì?
- Ma Thần đại nhân, tha mạng!
- Xích Cửu Sát, ngươi không thể giết ta! Thánh Địa chúng ta rất quen với ngươi!
Đám người thế lực lớn đều nằm sấp dưới đất, khí thế kinh khủng nghiền áp lên người họ suýt diệt họ ra bã, nếu không phải khí thế của đối phương không tập trung vào họ thì đã chết từ lâu.
Bọn họ khủng hoảng, thực lực của Ma Thần Xích Cửu Sát quá kinh người, siêu khủng bố, tự mình nếm trải kinh nghiệm thật khó quên.
- Tiểu tử này làm sao vậy? Dùng chết bỏ chạy, có công pháp như thế sao?
Xích Cửu Sát nhớ lại vô số thần thông nghịch thiên nhưng không nghĩ ra thần thông nào có được năng lực đó.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Một chỗ khác, mười giây sau.
- Lợi hại.
Lâm Phàm thay đồ, không ngờ Xích Cửu Sát bùng nổ điên cuồng sẽ khủng bố đến thế, không có sức chống cự, cách biệt không nhỏ chút nào.
- Thôi, không đánh lại, tạm ổn định đã. Lần này thu hoạch lớn, phải trở về chia sẻ với nhóm lão sư.
Lâm Phàm đã sốt ruột muốn rải cơ duyên trong tông môn, có lẽ sẽ có hiệu quả khác biệt.
Thực lực của đám Thánh Tử rất mạnh, cơ duyên hữu dụng với họ thì không phải thứ bình thường.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, lao về phía tông môn.
Hành trình kho báu bí mật kết thúc.
Nhưng sau này phải chú ý hơn, đắc tội quá nhiều người thì khó giao lưu đàng hoàng.
Lâm Phàm lướt qua hư không, ánh mắt nhìn phong cảnh khác nhau bên dưới. Trung Tinh vực là giới vực khá lớn trong vực ngoại giới, nhiều thế lực lớn gần chỗ này, so sánh thì Nguyên Tổ vực hơi nhỏ yếu.
Dọc đường đi Lâm Phàm thấy nhiều tông môn, nhưng không phải tông môn hắn quen.
Xem ra các tông môn từng ở vùng đất Nguyên Tổ đều rải rác đến giới vực khác, sống dưới đám Thánh Địa cường đại sẽ rất khó khăn.
Viêm Hoa tông, cửa sơn môn.
Hai đệ tử canh giữ sơn môn vẫn đứng thẳng tắp.
Hai đệ tử reo lên, huơ tay lên trời:
- Lâm sư huynh trở về!
Đó là thần tượng của họ, mừng vì mình kiên quyết đến trông giữ sơn môn, bởi vì đứng ở đây mới thường xuyên thấy Lâm sư huynh.
Bây giờ trong tông môn có ai không biết muốn gặp Lâm sư huynh chỉ có thể nhờ vào vận may?
Lâm Phàm cúi đầu nhìn, thầm thắc mắc:
- Chuyện gì vậy? Sao luôn là hai sư đệ này trông giữ sơn môn?
Hắn không nghĩ ra, việc này do Hỏa Dung trưởng lão quản lý, không cần hắn lo.
Thiên Tu sơn phong.
- Lão sư, đồ nhi về rồi đây!
Hắn đã nói câu này rất nhiều lần, với Thiên Tu thì mỗi khi nghe là lại lên tinh thần.
Sơn phong phía xa, Hỏa Dung ngước đầu nhìn, suy tư. Tiểu tử này ra tông hơi lâu, chắc có thu hoạch rất lớn, không được, phải đi xem.
Hỏa Dung không suy nghĩ lâu, bỏ xuống việc đang làm, lao tới chỗ sư huynh.
Không thể bỏ lỡ dịp nữa.