- Quả nhiên tiểu tử này chưa chết.
Xích Cửu Sát đã đọc nội dung trên Tri Tri Điểu, có thể viết nội dung xấu xa như vậy trừ tiểu tử kia ra còn ai vào đây.
- Là thần thông gì mà có diệu dụng như vậy?
Xích Cửu Sát suy nghĩ thật lâu nhưng không nghĩ ra, giả thiết bảo bối càng vô lý, không có dao động lực lượng của bảo bối, hắn làm cách nào chết chạy trốn?
Xích Cửu Sát xem bình luận, mặt đen thui.
- Ngũ Đế Ma tông xem như mất hết mặt già, Thánh Tử Bạch Tà Vân mạnh nhất bị lột sạch đồ, còn bị người để lại dấu ấn trên người. Không nhiều người thích kiểu này.
- Ma Thần Xích Cửu Sát cũng bị người vả mặt bôm bốp, tự nhận là cảnh giới cao, mọi người đều phải nể nang, cuối cùng vẫn bị người thách đấu trước công chúng.
- Xích Cửu Sát ấy hả, không biết tu luyện kiểu gì leo lên được, ăn may thôi.
Xem bình luận của cường giả các vực ngoại giới, mặt Xích Cửu Sát đen như nhọ nồi, đây là vu hãm gã.
- Tiểu tử này . . .!
Xích Cửu Sát trực tiếp nói chuyện với Tri Tri Điểu, yêu cầu xóa nội dung này. Tiếc rằng khó khăn ra nội dung sốt dẻo như vậy, đời nào Tri Tri Điểu chịu xóa, hoàn toàn không nể mặt Xích Cửu Sát.
Các thế lực lớn đưa thiên kiêu vào kho báu bí mật khi xem nội dung trên Tri Tri Điểu đều cảm giác tên kia chưa chết. Tuy trưởng lão trở về có nói cái kẻ đáng giận kia đã bị Xích Cửu Sát đánh thành bột phấn, nhưng xem tình huống hiện giờ thì kẻ khi nhục Thánh Tử của họ rõ ràng còn sống.
Bọn họ bỏ số tiền lớn đăng tin trên Tri Tri Điểu, muốn bắt tiểu tử này. Các Thánh Địa không thể nuốt nổi cục tức, nếu không bầm thây tiểu tử này ra vạn mảnh quyết không bỏ qua.
Nhưng có vấn đề là đăng tin trên Tri Tri Điểu rất đắt đỏ, nhiều Thánh Địa liên lạc với nhau, định gom góp lại đăng chung.
Lâm Phàm nhìn Tri Tri Điểu, cười tươi:
- He he, thú vị đây.
Làm soạn giả cấp tông sư của Tri Tri Điểu, hắn viết ra nội dung không lẽ có vấn đề? Hắn từng bị đủ loại báo chí hun đúc lâu như vậy, không đùa được.
Lâm Phàm liên lạc với tờ giấy vàng rực, hắn cần tìm ngạnh công, nhưng không nhiều người tu luyện ngạnh công, tìm lung tung rất chậm, với thế lực của Tri Tri Điểu chắc sẽ có manh mối.
Lâm Phàm hỏi:
- Có biết thế lực lớn nào tu luyện ngạnh công không? Càng mạnh càng tốt.
Bên Tri Tri Điểu cực kỳ xem trọng soạn giả cấp tông sư này, đáp lại ngay:
- Tông sư có cần? Chỗ Tri Tri Điểu chúng ta cũng có ngạnh công.
Lâm Phàm trả lời ngay:
- Các ngươi cũng có? Vậy thì tốt, cho ta tám mươi, trăm quyển, càng biến thái, càng mạnh không tốt. Không cần sợ ta không tu luyện được, chỉ sợ ngạnh công của các ngươi không đủ trình độ.
Bây giờ hắn rất cần có ngạnh công.
Bên Tri Tri Điểu khi xem đoạn thoại này thì ngây người, hóa đá, gã không ngờ đối phương nói ra lời như vậy.
Tám mươi, trăm quyển, hơi bá đạo.
Nhưng then chốt là câu này nghe như lấy miễn phí.
Nhân viên xét duyệt của Tri Tri Điểu giải thích:
- Tông sư, những ngạnh công này đều là của Tri Tri Điểu chúng ta, không phải tặng không. Ngươi có thể đăng nhiều nội dung đổi với chúng ta.
Có soạn giả tông sư như vậy tọa trấn, đối với Tri Tri Điểu chỉ có lợi, không hại.
Còn về viết nội dung chọc nhiều người tức giận thì hoàn toàn không đáng lo, chẳng cần sợ.
Sự cường đại của Tri Tri Điểu khiến người khó thể tưởng tượng, dù là nhân viên xét duyệt cũng không biết Tri Tri Điểu cụ thể mạnh tới mức nào, nên cứ phớt lờ đám cường giả phản đối là được.
Nhưng vì bảo đảm mặt thân thiện của Tri Tri Điểu, thường kêu đối phương đưa ra chứng cứ ‘mẫu thân của ngươi là mẫu thân ruột của ngươi’, nếu không cung cấp được thì đành nói tiếng xin lỗi, không thể xóa bài.
Lâm Phàm trả lời dứt khoát:
- Cái gì? Còn cần đổi? Vậy thôi đi, ta tu luyện công pháp không bao giờ kiếm bằng năng lực lao động, ngươi nói cho ta biết thế lực nào tu luyện ngạnh công là được.
Đùa, kêu hắn tự đi đổi?
Đời này, đừng nói đời này, dù là mấy đời thì hắn cũng sẽ không thành thật làm chuyện gì, trao đổi là việc lãng phí thời gian.
Từ lúc đầu đến bây giờ, lấy công pháp hắn tu luyện làm ví dụ, trừ lão sư ra có công pháp nào là hắn tự mình kiếm về? Toàn ra ngoài lấy.
Người xét duyệt của Tri Tri Điểu hỏi:
- Tông sư, có khá nhiều thế lực tu luyện ngạnh công, không biết ngươi muốn thế lực nào? Là hơi mạnh hay bình thường?
Gã không nghe hiểu lời nói của tông sư, cái gì gọi là không bao giờ kiếm bằng năng lực lao động?
Câu này hơi bị thâm ảo, khó hiểu quá.
- Thế lực nào? Đương nhiên phải là thế lực hùng mạnh nhất, mấy thế lực bình thường thì bỏ đi, ta không bao giờ ăn hiếp kẻ yếu.
Nếu không phải người của Tri Tri Điểu không ở trước mặt thì hắn đã túm trong tay dạy cho bài học, nói cái quái gì, toàn lãng phí thời gian.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu cũng ngây ngẩn. Tông sư này hơi bị bá đạo, sao nghe trong giọng nói có hơi hướm muốn đi đánh nhau với người ta?
Tri Tri Điểu nói một tràng:
- Tông sư, có rất nhiều thế lực lớn mạnh tu luyện ngạnh công, ví dụ như Long giới, Cự Linh giới, Chân giới, Cổ giới . . .
Gã biết rõ vài thế lực lớn, có sâu xa, tự mang đặc tính công pháp.
- Vị trí những chỗ này nằm ở đâu?
Lâm Phàm cảm giác con đường cuộc đời tràn ngập ánh sáng, muốn tìm công pháp phải dựa vào những thứ này. Còn về các Thánh Địa đó nguy hiểm thế nào thì chẳng hề quan trọng với hắn.
- Đừng nói là tông sư định đi chỗ đó đòi công pháp, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có suy nghĩ đó. Những thế lực lớn này xem công pháp như của quý, tuyệt đối không truyền cho người ngoài, hơn nữa . . .
Người xét duyệt Tri Tri Điểu chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm ngắt lời:
- Nói nhảm nhiều quá, rốt cuộc có đưa hay không? Nếu đưa sẽ tặng tin tức lớn cho ngươi, không đưa thì thôi.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu giật nảy mình, mắt sáng rực, rất phấn khởi:
- Tin tức lớn? Thật không?
Nghe có tin tức lớn, đối với gã thì những chuyện khác không còn là vấn đề.
- Ừm!
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với đối phương, hắn chỉ muốn biết địa điểm các thế lực lớn, sau đó đi tâm sự với đối phương, trên đời này không có chuyện gì không thể đồng ý.
Có tin tức lớn làm bảo đảm, bên xét duyệt Tri Tri Điểu không giấu diếm, trực tiếp nói ra địa điểm các thế lực lớn.
Những thế lực này không đơn giản, trước khi vực ngoại giới dung hợp thì vẫn là vực ngoại giới lớn một phương, cùng một chủng tộc. Bên trong có cường giả nhiều như mây, lợi hại khủng khiếp, không có chút năng lực mà bước vào thì cơ bản có đi không về.
Nhưng với Lâm Phàm thì mấy chuyện đó không là gì, hắn không muốn ghé thăm chỗ nhỏ yếu, có đi cũng không xuống tay được, vì chẳng khác nào bắt nạt người ta.
Làm phong chủ của Viêm Hoa tông, hắn luôn vâng theo truyền thống tốt đẹp của tông môn.
Lâm Phàm cắt đứt liên lạc với Tri Tri Điểu, chuẩn bị đi những thế lực lớn này cướp, a không, mượn một môn công pháp.
Nhưng trước khi lên đường, Lâm Phàm chuyển sang lo cây búa đã lấy từ tay con trâu kia.
Lâm Phàm rời khỏi tông môn, đến chỗ hoang vắng, hắn lấy búa ra. Cây búa to lớn, khi cầm trong tay thì búa phát ra tiếng xèo xèo, đó là đang đối kháng lại hắn.
Lâm Phàm giao lưu với búa, dụ dỗ nó:
- Búa, nghe lời chút, chủ nhân của ngươi thật sự rất kém, đi theo ta có thể mang ngươi chém người, cho ngươi sung sướng.
Nhưng búa không có phản ứng gì, vẫn đang chống cự, bàn tay hắn nát thịt, loang lổ vết máu, nếu có cảm giác đau e rằng đã bị đau chết.
Lâm Phàm suy tư:
- Phải làm sao bây giờ, búa không nghe lời
Lâm Phàm buồn phiền, siết chặt tay, lực lượng như sóng triều mạnh mẽ xâm nhập vào búa, nhưng hắn không ngờ búa chống cự lại, không ngờ loại binh khí này biết tự bảo vệ mình.
Trên búa nổi lên vô số sợi tơ dài mảnh trói cánh tay của Lâm Phàm, lực lượng va chạm với nhau như muốn nghiền nát hắn, không cho hắn đường lui.
- Thú vị.
Cây búa còn biết không cho kẻ địch chạy trốn, trí tuệ không tệ, nhưng còn hơi non.
Từ cây búa phát ra tiếng nói lúc ngừng lúc nối:
- Ta được ghế đá cho biết ngươi đang lừa gạt người.
Lâm Phàm ngây ra, câu này hơi vũ nhục người, còn về ghế đá thì hắn đã nhớ ra nó, hắn lấy ghế đá ra, đối chất ngay mặt.
Ghế đá vừa ra khỏi trữ vật giới chỉ liền la lên:
- Ta muốn đồ tiên!
Lâm Phàm chất vấn:
- Đồ cái đầu ngươi, ngươi cứ như vậy phản bội ta?
Không ngờ ghế đá nói xấu sau lưng hắn, không thể nhịn nữa.
Ghế đá ngây ra, tình huống gì? Nó định mở miệng đã bị Lâm Phàm ngắt lời.
- Ghế đá nhà ngươi nói lý chút được không? Ta không mang ngươi đi ra đập người thì ngươi trách ta? Nếu không phải độ cứng của ngươi quá thấp, sợ đập hư ngươi thì ta sẽ gác ngươi ở một bên lâu vậy sao? Bây giờ còn lén nói xấu ta, tuyệt vọng, bất đắc dĩ rồi, không muốn nói nhiều, thuyền nhỏ niềm tin đã lật, sau này miễn nói chuyện.
Lâm Phàm bỏ ghế đá vào trữ vật giới chỉ, không nói gì thêm.
Ghế đá đã trở vào trữ vật giới chỉ thì ngẩn ngơ.
Thế là sao? Hình như nó không nói gì hết.
Ghế đá la hét trong trữ vật giới chỉ:
- Này, có chuyện gì nói rõ ra, ngươi nói vậy là sao?
Nhưng một mảnh yên tĩnh, không đáp lại.
Thánh Thổ Châu cực kỳ bất mãn nói:
- Ngươi đừng la nữa, ngươi còn có thể ra ngoài, nhìn xem ta có ra được không?
Nó luôn muốn cho tên kia thả nó ra ngoài, nhưng tuyệt vọng là hắn xem nó như trái banh đập tới đập lui, bây giờ càng lơ nó luôn, hoàn toàn tuyệt vọng.
Ghế đá ngây người, không lời nào để nói.
Ầm ầm!
Lâm Phàm đấu cứng với búa, lực lượng va chạm với nhau, khủng bố đến mức tận cùng.
Nhưng cây búa không nằm trong tay đầu trâu bị Lâm Phàm cuồng bạo tấn công thì có thể chống cự đến khi nào?
Trong búa phát ra tiếng nói:
- Phục, phục, đừng đụng nữa, không chịu nổi!
Lâm Phàm hỏi:
- Phục chưa?
- Phục!
Lâm Phàm vừa lòng:
- Phục thì tốt.
Sau đó cây búa biến nhỏ, bị thu vào trữ vật giới chỉ. Lại được một món binh khí, tâm tình của hắn sung sướng.