Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 773 - Chương 773: Lão Tổ, Ta Là Người Làm Nên Trò Trống

Chương 773: Lão tổ, ta là người làm nên trò trống Chương 773: Lão tổ, ta là người làm nên trò trống

Long giới, long khí lan tràn các nơi, đây là thế lực lớn thật sự, phồn hoa hưng thịnh, khí thế ngưng tụ không tán, người bình thường đi vào sẽ bị áp chế dưới loại khí thế này.

Muốn ngưng tụ ra khí thế như vậy không phải chỉ trong thời gian ngắn ngủi làm được.

Khi Lâm Phàm phá không lao đến, Ngao Luyện giơ tay ngăn cản:

- Chờ đã!

Ngao Luyện không tấn công, không quát tháo mà kêu chờ.

Mặt Ngao Luyện xanh mét, hai tay run nhẹ, từ ngày hôm qua đến hôm nay, gã đã quên giết bao nhiêu lần.

Một lần, hai lần không có gì, thậm chí mười lần, năm mươi cũng không sao, nhưng bây giờ thật quá đáng.

Có ai tưởng tượng được không, từ hôm qua đến bây giờ luôn làm một chuyện, thậm chí không có cơ hội nghỉ ngơi.

Tay Ngao Luyện đã tê dại, động tác tự thành bản năng.

- Có phải muốn làm giao dịch không?

Lâm Phàm không cảm giác có gì không ổn, hắn không thấy mệt mỏi hoặc chán. Luôn hao mòn ngược lại khiến nội tình tăng lên đôi chút, tuy hắn luôn bị diệt trong tích tắc nhưng đôi lúc có thể xoay người đối kháng lại đối phương một phen.

Loại cảm giác này thật là tuyệt.

Lâm Phàm rất phục người của Long giới, rất có nghị lực, nếu là người bình thường đối mặt chuyện này đã sớm đứt dây thần kinh.

- Ngươi chờ chút, ta không thể tự quyết định chuyện này. Công pháp mạnh nhất là nền móng của Long giới, người ngoài như ngươi muốn lấy công pháp là điều không thể. Huống chi dù ta đồng ý cũng vô dụng.

Ngao Luyện không muốn tiếp tục như vậy, gã muốn nghỉ một lúc, giết đến buồn nôn rồi.

Gã thật sự không chịu đựng nổi nữa, nếu không phải tộc nhân còn đứng xung quanh thì gã rất muốn nói rằng:

'Huynh đệ, ngươi có thể đừng như vậy không? Ta phục, đừng chơi nữa.’

Đương nhiên Ngao Luyện không thể nói như vậy, nếu không thì mất hết sĩ diện.

Các tộc nhân Long giới đứng nhìn nguyên ngày cộng thêm một buổi tối, chẳng những không thấy mệt còn tinh thần phấn khởi, xem ngon lành.

Có lẽ vì không ở trong vòng nên không biết nỗi khổ trong đó, người vây xem vĩnh viễn chỉ xem đó là màn kịch.

Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ nói:

- Làm nửa ngày thì ra ngươi không tự quyết định được, vậy mau kêu người có thể quyết định đến. Tuy bản phong chủ dư dả thời gian nhưng làm chuyện vô ích nhiều rất lãng phí thời gian.

Ngao Luyện nghe câu này mặt đỏ rực, nói cái quỷ gì? Lãng phí thời gian?

Hắn không biết ai mới đang lãng phí thời gian sao?

Chiến đấu tạm dừng, tử đệ Long giới không tiến lên nói lý hay mắng chửi Lâm Phàm, bọn họ đã chịu phục, nếu không thấy tận mắt thì cả đời họ không tin trên đời sẽ có kẻ hố người như vậy.

Hoàn toàn không thèm để Long giới bọn họ vào mắt.

Ngao Bại Thiên bước nhanh lại gần, bất đắc dĩ nói:

- Huynh đệ, ngươi như vậy khiến ta rất khó xử.

Việc này không dính líu gì đến gã, nhưng tộc thúc không tin, gã không biết nên nói sao.

Lâm Phàm cười nói:

- Thật ra ta càng thích ngươi thêm hai chữ bằng nhựa sau từ huynh đệ.

Thế này tính là thành công hơn một nửa, làm tộc thúc Long giới phục, trực tiếp tìm nhân vật đẳng cấp trùm, khi đó thắng lợi trong tầm tay.

Ngao Bại Thiên nhìn Lâm Phàm, lòng thầm bất đắc dĩ. Người ta đến quê mình cướp mà gã phải giao lưu thân thiện.

- Được rồi, thì huynh đệ bằng nhựa. Long giới chúng ta có quy định rất nghiêm khắc, ngươi như vậy là không nể mặt Long giới chúng ta. Hơn nữa ta cảm giác ngươi cần giải thích rõ với tộc thúc của ta, ngươi đến Long giới thật sự không liên quan gì đến ta.

Ngao Bại Thiên buồn rầu, rõ ràng không dính dáng gì nhau thế nhưng bị gắn liền, khiến người tan nát trái tim.

Lâm Phàm xua tay:

- Chuyện của ngươi không gấp, đợi khi nào giải quyết xong xuôi rồi tính.

Đây đều là việc nhỏ, hiện giờ Lâm Phàm cần nói chuyện đàng hoàng với các đại nhân vật Long giới, dù thế nào cũng phải nhận được một câu, nếu vẫn không thể thì hắn sẽ tiếp tục chết.

Hắn hoàn toàn không ghét chuyện này chút nào.

Thứ nguyên sâu trong Long giới.

Trong thứ nguyên khác, một lão nhân ngồi xếp bằng trên bệ đá, long khí mịt mờ lượn lờ quanh người, rõ ràng đã dung hợp với thiên địa, như ẩn như hiện, nếu nhắm mắt lại sẽ không cảm giác được.

- Ngao Luyện, ngươi phải giải quyết chuyện này, ngươi là tộc thúc của hậu bối Long giới, là tấm gương cho đám hậu bối, chúng ta đều đã già.

- Đúng rồi. Ngao Luyện, đây là cuộc tôi luyện dành cho ngươi. Thời đại của chúng ta đã qua, sau này là thời đại của những người trẻ tuổi các ngươi, hãy cố gắng giải quyết việc này.

Đám lão tổ Long giới bình thản, thấm thía nói chuyện với Ngao Luyện, tuy nghe thoáng qua không có vấn đề nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy hơi lạ.

Ngao Luyện lắc đầu nguầy nguậy:

- Các vị lão tổ, Ngao Luyện không cách nào tự quyết định việc này, thực lực của đối phương tuy không mạnh nhưng giết rồi sẽ sống lại, khiến ta bó tay, xin các vị lão tổ ra tay!

Nơi này không có hậu bối, gã không cần che giấu.

Ngao Luyện biết rõ đám lão tổ đùn đẩy việc lên người của gã.

Quan trọng nhất là từ khi tên này đến Long giới không tấn công tử đệ, nếu không thì các lão tổ đã không tha cho đối phương.

Dù vậy cũng không thể khoanh tay ngồi xem, giao chuyện hóc búa này cho gã làm chứ!

Các lão tổ liếc nhau, gật gù, hình thành ăn ý. Giao việc này cho Ngao Luyện là được, bọn họ không quan tâm.

Đột nhiên một tiếng hít thở nặng nề vang lên trong thứ nguyên sâu thẳm vô tận, tuy âm thanh trầm thấp nhưng với bọn họ tựa như sấm nổ bên tai.

Huyết mạch của họ sôi sục, đó là cộng minh từ sâu trong huyết mạch.

Đám lão tổ ngạc nhiên, vụt cúi đầu xem:

- Đây là . . .?

Trong vực sâu hắc ám vô tận lấp lóe tia sáng vàng, dù tia sáng yếu ớt nhưng xuyên thấu qua bóng tối, bao bọc mọi người.

Dường như có tồn tại khủng bố thức tỉnh từ chỗ này.

Trán Ngao Luyện nhỏ mồ hôi, rất kính sợ, sự kính sợ đến từ sâu trong huyết mạch.

- Minh Hoàng lão tổ?

Các đại nhân vật Long giới quỳ lạy trong hư không, cực kỳ kinh sợ, vì loại khí thế này cho họ cảm giác quen thuộc, hình như thuộc về lão tổ thật sự của Long giới ngày xưa.

- Không ngờ còn có người nhớ ta.

Giọng nói rất yếu ớt, dù vậy các lão tổ nghe như sấm nổ đì đùng trong lòng, rung động tâm thần.

- Thật sự là Minh Hoàng lão tổ, còn chưa chết, vẫn sống!

- Minh Hoàng lão tổ, là ta đây! Gia gia của gia gia ta nói với ta lúc ta mới sinh ra người từng ôm ta, ta còn tiểu trên người của lão tổ, người nói sau này ta sẽ có thành tựu. Nói rất đúng, bây giờ ta trở thành một trong các lão tổ Long giới, che chở Long giới.

Được đến trả lời khẳng định, các lão tổ phấn chấn, mắt lấp lóe tia sáng. Long giới có thể mạnh mẽ, sừng sững không ngã, chẳng những vì có hậu bối khiến người vừa lòng, cũng vì lực lượng mạnh nhất vẫn tồn tại đến nay.

- Vật nhỏ, nhà ngươi trông mong ta chết vậy sao? Gì mà đi tiểu hay không, nay ta tỉnh lại, có chuyện muốn lệnh cho các ngươi.

Hắc ám quá đậm, không thấy rõ tình huống dưới đáy.

Nếu trông thấy chắc chắn sẽ thấy mặt Minh Hoàng lão tổ đen thui, chuyện qua lâu như vậy mà sao đám nhóc này nhớ dai quá.

Lão tổ Long giới mở miệng nói:

- Minh Hoàng lão tổ cứ ra lệnh.

Các lão tổ khác không tiếp xúc với Minh Hoàng lão tổ thì không dám hó hé, cung kính lắng nghe.

Minh Hoàng lão tổ tồn tại thật lâu không ngờ vẫn sống, nếu người ta biết chắc sẽ xảy ra chấn động kinh thiên động địa.

Minh Hoàng lão tổ nói:

- Lần này thức tỉnh chỉ có một việc, người kia ở bên ngoài đến đòi công pháp mạnh nhất Long giới thì cứ đưa cho hắn, kết duyên lành.

Các lão tổ ngẩn ngơ, vội nói:

- A? Minh Hoàng lão tổ, vậy sao được? Công pháp mạnh nhất của Long giới sao có thể đưa cho người khác?

Ngữ điệu của Minh Hoàng lão tổ trở nên hơi khó chịu:

- Hưm? Các ngươi đang cãi lại ý của ta? Hay cánh đã cứng cáp, thấy ta biến mất đã lâu, lời ta nói vô dụng?

Các lão tổ bình tĩnh như thần bị nói hơi luống cuống:

- Oan quá Minh Hoàng lão tổ, chúng ta không có ý nghĩ đó, nhưng cảm giác hơi không tốt.

- Công pháp mạnh nhất Long giới là nền móng chỗ đứng của chúng ta, chưa bao giờ lộ ra ngoài. Dù là tộc nhân, trừ phi thật sự là kỳ tài ngút trời, nếu không sẽ chẳng truyền cho họ. Huống chi hắn không dính dáng gì đến Long giới chúng ta, chuyện này . . .

Các lão tổ thi nhau nói ra.

Ngao Luyện giữ im lặng, xem như việc này không liên quan gì tới mình.

Chuyện này không liên quan đến gã, là chuyện của các lão tổ.

Minh Hoàng lão tổ khó chịu nói:

- Đơn giản thôi, các ngươi bị ngu à? Kêu hắn thu tộc nhân Long giới làm đệ tử là xong, có mối quan hệ này thì còn vấn đề gì nữa?

Nếu không phải Minh Hoàng lão tổ còn đang ngủ say, không thể ra tay thì đã túm đám nhóc này đánh bờm đầu.

Nói một chuyện sao mà khó khăn quá, đầu óc gì mà ngày càng mít đặc.

Các lão tổ không nói nhiều nữa, nghe hiểu Minh Hoàng lão tổ hơi khó chịu, bọn họ không dám nói gì thêm, gật đầu đồng ý:

- Vâng, chúng ta hiểu rồi.

Bọn họ có ý kiến riêng, cho tộc nhân đi làm đồ đệ, nhưng ai đi? Đối phương yếu như vậy, thực lực mới đến Chí Tiên cảnh, không bằng Long giới bọn họ.

Hắn có thể dạy cái gì?

- Ừm!

Ánh sáng vàng dần tan biến, hơi thở của Minh Hoàng lão tổ cũng tán đi.

Các lão tổ lau mồ hôi trán, làm lại hình tượng, mới rồi Minh Hoàng lão tổ xuất hiện khiến họ hoảng, may mắn không có nhiều người thấy, chỉ có một mình Ngao Luyện.

Với đầu óc của Ngao Luyện chắc chắn biết cái gì nên nói cái gì không.

Ngao Luyện hỏi:

- Lão tổ, việc này nên làm sao?

Ngao Luyện không ngờ Minh Hoàng lão tổ xuất hiện, vậy là chuyện này cơ bản đã xác định, không thể thay đổi.

Lão tổ ngồi xếp bằng trên bệ đá mở miệng nói:

- Thôi, để ta ra mặt giải quyết.

Người này là đứa bé từng tiểu trúng mặt Minh Hoàng lão tổ.

Chuyện này ảnh hưởng quá lớn với lão, thậm chí là điểm cộng, vì lão là người duy nhất tiểu trên mặt Minh Hoàng lão tổ, đây xem như tượng trưng hành vi trong Long giới, khiến vô số cùng tộc hâm mộ.

Không biết bao nhiêu người muốn tiểu trên mặt Minh Hoàng lão tổ nhưng không có cơ hội này, nếu thật sự có cơ hội chắc chắn họ sẽ dồn hết sức bắn đầy mặt lão tổ.

Bình Luận (0)
Comment