Lâm Phàm cảm khái nói một tràng:
- Nhật Thiên, sau này vi sư không ở bên cạnh ngươi, ngươi chỉ có thể tự dựa vào mình. Nhớ siêng năng tu luyện mấy thứ này, chờ qua một thời gian vi sư lại đến xem ngươi.
Không ngờ chớp mắt hắn cũng dạy người, biến đổi hơi lớn.
Hạo Vũ ngước đầu, chớp mắt to, không giống lúc trước hũ nút:
- Lão sư, ta không tên Nhật Thiên.
Nhiều món đồ kích thích lớn đến tâm linh nhỏ bé của nó, cả đời nó cũng không dám mơ xa như vậy.
Lâm Phàm vỗ đầu đồ đệ, thấm thía nói:
- Chữ hạo trên đầu là một mặt trời, bên dưới là thiên, gọi là Nhật Thiên không có vấn đề. Vi sư không đọc sách nhiều, chữ phức tạp kêu không thuận miệng. Sau này ngươi tu luyện cũng cố gắng đọc sách, không thể làm kẻ thất học. Ngươi nhìn vi sư xem, chịu thiệt ở chỗ ít đọc sách, chỉ có thể làm chuyện tay chân, rất mệt.
- Được rồi, lão sư gọi ta là Nhật Thiên vậy kêu Nhật Thiên, nhưng lão sư, có phải ta nên gọi là Nhật Thiên Vũ?
Hạo Vũ còn nhỏ, không rõ ý nghĩa hai chữ này, lão sư gọi nó như vậy, tuy nó cảm giác không được tốt nhưng vẫn rất tôn trọng lão sư.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Cái đó tùy ngươi, vi sư kêu ngươi là Nhật Thiên được rồi, những người khác gọi thế nào là chuyện của họ.
Sau đó hắn mang đồ đệ trở lại Long giới.
Đối với Long giới, bọn họ cảm giác hai ngày này đã xảy ra chuyện quá kinh người, họ thấy tận mắt, suy nghĩ phải chăng đang nằm mơ.
Hắn đưa đồ đệ trở về, dù Long giới không thích nhưng chẳng sao, ở trong mắt hắn thì Long giới an toàn hơn bất cứ nơi đâu.
Lão tổ Long giới đi ra, giao công pháp cho Lâm Phàm, còn nói cái gì Long giới luôn giúp đỡ khi cần, sẽ không từ chối, tưởng hắn ngốc chắc.
Lấy Viêm Hoa tông làm ví dụ, đó là tông môn tràn ngập chính nghĩa và yêu thương, nhưng nếu có người to gan đến quậy tông môn, tuyên bố đòi công pháp mạnh nhất là hắn giơ gậy đập chết luôn.
Càng miễn bàn Long giới.
Chắc chắn sau đó có người nói cái gì, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống này.
Ngao Bại Thiên nhảy ra, huơ tay:
- Huynh đệ bằng nhựa, đi mạnh khỏe.
Gã đã phục, huynh đệ bằng nhựa thật sự lấy đi công pháp mạnh nhất của Long giới, gã phục sát đất, đời này chưa từng thấy người oách như vậy.
Lâm Phàm vỗ vai Ngao Bại Thiên, cảm khái:
- Ừm, tốt, huynh đệ bằng nhựa chờ khi nào có thời gian ta sẽ đến thăm ngươi.
Ngao Bại Thiên ngây người, nhủ thầm đến làm quái gì, xin đừng đến.
Chuyện lần này khó khăn mới chấm dứt, gã sợ lắm rồi.
Hạo Vũ vẫy tay:
- Lão sư, tạm biệt.
Tuy thời gian gặp mặt không dài hơn một giờ nhưng người trước mắt là lão sư của nó.
Lâm Phàm nói:
- Đồ nhi, chăm chỉ tu luyện, qua một thời gian ngắn vi sư lại đến thăm ngươi, nếu ai ăn hiếp ngươi thì cố nhịn, chờ vi sư lại đây rồi cùng báo thù.
Hắn nhìn sang Ngao Bại Thiên:
- Huynh đệ bằng nhựa, trông chừng đồ đệ của ta, sau này sẽ cho ngươi chỗ tốt.
Ngao Bại Thiên nhìn Lâm Phàm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là ngươi đừng tìm đến ta đã là món quà lớn nhất.
Ngao Bại Thiên chỉ có thể nói:
- Tốt, huynh đệ bằng nhựa yên tâm, cứ giao cho ta.
Xem như khiến đối phương yên tâm, tuy gã không quen thuộc với tiểu tử này nhưng biết có người như vậy trong Long giới, là vết nhơ của Long giới.
Nó sống đến bây giờ vì được các lão tổ Long giới khai ơn, có lẽ vì nghĩ tiểu tử này xem như một nửa tộc nhân Long giới.
- Cáo từ.
Lâm Phàm không do dự, bay lên, xuyên qua bình chướng, biến mất trong thiên địa.
Lão tổ suy tư:
- Ài, Minh Hoàng lão tổ nhìn trúng đối phương điểm nào mà khiến Long giới cúi đầu như vậy.
Lão tổ không hiểu nổi, Long giới bọn họ cường đại đến mức tận cùng, cần gì kết duyên lành với ai, toàn là người ta cầu kết duyên lành với Long giới.
Ngao Luyện nhìn Ngao Bại Thiên, mắt lộ tia ‘tiểu tử nhà ngươi chọc họa lớn’:
- Bại Thiên, tiểu tử nhà ngươi.
Ngao Bại Thiên rùng mình, rối rít xua tay:
- Tộc thúc, thật sự không liên quan đến ta, ta không quen hắn, chỉ biết sơ, không phải ta dẫn hắn đến Long giới!
Ngao Luyện lườm Ngao Bại Thiên, giao việc hóc búa cho gã:
- Có liên quan hay không chẳng quan trọng, sau này giao tiểu tử này cho ngươi chăm sóc, xảy ra chuyện gì thì ngươi chịu trách nhiệm.
Ngao Bại Thiên há hốc mồm, thộn mặt ra:
- A?
Gã đã đắc tội với ai? Có cần như vậy không? Gã thật sự không muốn dính dáng gì với tiểu tử đó.
Khi Ngao Bại Thiên nhìn tiểu tử này, nó cũng nhìn lại gã, còn mỉm cười, nhưng nụ cười làm gã bất đắc dĩ.
Ngao Bại Thiên buông tiếng thở dài:
- Xui xẻo.
Đời tuyệt vọng, bị tộc thúc phân phối cho nhiệm vụ này.
Nhật Thiên ngước đầu lên, đi tới trước mặt Ngao Bại Thiên, mỉm cười nói:
- Ngao ca ca, xin chào, ta tên Hạo Vũ, nhưng có thể gọi ta là Nhật Thiên.
Ngao Bại Thiên cúi đầu nhìn nó, không muốn nói chuyện. Mặc kệ nó tên Hạo Vũ hay Nhật Thiên thì liên quan quái gì với gã?
Nhật Thiên cười tươi nói:
- Lão sư của ta tên Lâm Phàm.
Nó không giống như lúc trước cảm thấy bất lực nữa, đứng thẳng thân thể nhỏ, nói chuyện không sợ sệt co cụm.
Ngao Bại Thiên nheo mắt nói:
- Tiểu tử này nói chuyện thâm đây.
Tiểu tử này hơi bị ranh, không dễ đối phó, một câu ‘lão sư của ta tên Lâm Phàm’ đầy ẩn ý, rất chất.
Ngao Bại Thiên vuốt đầu Nhật Thiên:
- Chào, Nhật Thiên.
Gã biết làm sao hơn?
Không chọc tộc thúc được thì chẳng lẽ kiếm chuyện với tiểu tử này? Núi dựa sau lưng nó là huynh đệ bằng nhựa, sau những chuyện đã xảy ra, gã phát hiện mình không trêu vào ai nổi.
Giữa hư không.
Lâm Phàm cười tươi:
- Không ngờ thuận lợi như vậy.
Lần này quá thuận lợi, công pháp mạnh nhất Long giới thật sự vào túi.
Lâm Phàm vốn tưởng phải dây dưa với Long giới mười ngày, nửa tháng, ai dè hai ngày đã giải quyết.
Công pháp không tệ, tạm thời không thiếu đường lui.
Giải quyết xong xuôi, lo tích lũy điểm nữa là xong, khi đó bước vào Thông Thiên cảnh thì khủng bố thật.
- Bây giờ đi Cự Linh giới.
Lâm Phàm định đi thế lực lớn tiếp theo, bàn bạc với đối phương. Với kinh nghiệm giao lưu trong Long giới khiến hắn hiểu biết sơ rồi, không thành vấn đề.
Cự Linh giới không giống như Long giới cả giới vực toàn là cự linh, vẫn có sinh vật khác sống.
Tri Tri Điểu nói cự linh là một đám chiến sĩ anh dũng thiện chiến nhưng tốt bụng, bình thường không chủ động chinh phục ai, không phá hoại quê hương của người khác.
Nên trong Cự Linh giới có sinh vật khác sống.
Mấy ngày sau, Lâm Phàm chạy nhanh như bay rốt cuộc thấy bình chướng của Cự Linh giới. Nhưng bình chướng rậm rạp vết rạn, hình như bị người đánh thủng.
Lâm Phàm suy tư:
- Đừng nói là đã xảy ra chuyện.
Hắn cực khổ vất vả tìm đến vì muốn giao dịch với các cự linh, nếu không có ai thì lỗ to.
Lâm Phàm bước vào Cự Linh giới, cánh mũi hít hà, mùi máu cực kỳ khó ngửi xộc vào xoang mũi. Lực lượng trong khu vực này hỗn loạn, hiển nhiên đã xảy ra chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Phương xa, một thân hình cao lớn hơn mười trượng ngã tại chỗ, đầu tách lìa xác chết lăn đi xa, trong mắt lấp lóe không cam lòng và tức giận.
Từng cái xác nằm dưới đất, nhìn từ xa như những ngọn núi nhỏ.
- Ác vậy? Lúc bản phong chủ bành trướng nhất cũng không tàn nhẫn đến vậy.
Lâm Phàm ngây người, không tin được, ai mà dữ dội thế, giết nhiều cự linh như vậy.
- Xem ra không thể làm giao dịch rồi.
Lâm Phàm đi tới, nhiều kiến trúc sụp đổ thành phế tích, nhiều cự linh bị lực lượng đáng sợ xuyên thủng ngực, khí quan bên trong bị nghiền nát thành thịt vụn chậm rãi chảy ra.
- Không thể nào! Cự Linh tộc là tộc mạnh, dù cường giả không bằng Long giới nhưng sẽ không cách biệt quá lớn, họ bị người đồ diệt, vậy đối phương có thực lực mạnh cỡ nào mới làm được?
Lâm Phàm không tin nổi, nhưng xác cự linh khoác da thú đã nói lên tất cả.
Có cự linh thích tạo nhà đá, có thích lấy đất làm giường, trời làm chăn, không cần che chắn.
Khi Lâm Phàm đến một chỗ tộc địa do đá to chất đống hình thành thì ngây ngẩn.
Thây ngã khắp nơi, vô cùng thê thảm, mặt đất bị máu nhuộm đỏ. Mỗi người khổng lồ đều bị giết, có thân thể đã mục rữa, có mặt dữ tợn nhưng trên người không có vết thương.
Chính giữa tổ địa có một cự linh cả người hoàng kim ngạo nghễ đứng, mắt trợn to nhưng người đầy rẫy vết thương, ngực thủng cái lỗ to, trái tim biến mất.
Lâm Phàm cảm nhận hơi thở của đối phương, rất mạnh, không thua gì hơi thở của lão tổ Long giới.
Lâm Phàm đáp xuống đất, mắng chửi:
- Trời ơi, đến chậm, chuyến này chạy uổng công. Là đứa khốn nạn nào diệt người ta! Còn có lương tâm không?
Nếu để hắn biết là ai làm sẽ tặng cho bộ buff tổ hợp, tiễn kẻ đó lên trời luôn.
Lâm Phàm đến trước mặt cự linh hoàng kim, gót chân màu vàng cao hơn người khác, làn da hơi khô, trông như máu đã chảy cạn, máu dính trên người cũng kết thành máu già.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Ài, nếu các ngươi có thể chống đỡ lâu một chút thì bản phong chủ có thể giao dịch với các ngươi.
Lâm Phàm cảm ứng tờ giấy vàng rực, nếu phải cung cấp tin lớn cho Tri Tri Điểu vậy dùng tin tức này, hắn vốn chuẩn bị tin khác nhưng nay không cần nữa.
[Cự Linh tộc bị diệt tộc, hiện trường cực kỳ thảm liệt . . .]
Lâm Phàm đang chuẩn bị ghi thì lỗ tai nhúc nhích, mé bên bùm một tiếng, quyền phong cực mạnh ập dến.
Lâm Phàm nổi giận:
- Còn muốn cướp giết ta!?
Chuyện này liên quan gì tới hắn?
Lâm Phàm vụt xoay người, co nắm đấm đánh ra.
Bùm!
Thân hình to lớn như đạn pháo bay ra sau, đụng nát đá to, ngã dưới đất nằm yên, sau đó phun ra búng máu.
Đó là cự linh màu vàng to mấy chục trượng, lúc này giận dữ trừng Lâm Phàm, trong đôi mắt to như đèn lồng chảy nước mắt như suối nhỏ tuôn ra.
Sau đó cự linh la lớn lại xông về phía Lâm Phàm.
- Ngươi chết cho ta!
Nắm đấm rất mạnh, sóng âm nổ vang vọng, không khí bị đè ép dạt sang hai bên.
Bùm!
Lâm Phàm không ra sát chiêu, giơ tay cản nắm đấm của đối phương, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm gì vậy? Có thể nhìn kỹ rồi mới ra tay không? Bản phong chủ mới đến Cự Linh tộc các ngươi, chưa làm gì cả. Cự Linh tộc không thân thiện vậy sao?