Tin Cự Linh tộc bị diệt đăng trên Tri Tri Điểu.
Thế lực lớn giật mình. Thực lực của Cự Linh tộc không cần nghi ngờ, rất cường đại, tuy nội tình thật sự không bằng một vài thế lực lớn nhưng tộc trưởng hiện thời mạnh kinh khủng, đặc biệt Hoàng Kim Chiến Thể khủng bố kinh người.
May mà Cự Linh tộc có trái tim lương thiện, chủng tộc nặng nghĩa khí, không bao giờ chủ động gây sự, ngược lại khiến nhiều thế lực lớn có hảo cảm, muốn giao lưu với họ.
Không ngờ bị diệt tộc.
Một tộc lão thế lực lớn quen thân với Cự Linh tộc khi biết tin tức này thì tinh thần dao động, tu vi đến trình độ như tộc lão rất khó bị việc vặt ảnh hưởng.
- Liễu Nhược Trần!
Dưới mí mắt tộc lão thế lực lớn là ngọn lửa rực cháy, ước gì giết đối phương ngay, báo thù cho bằng hữu.
Tộc lão lấy ra một ít tài phú của mình để đăng tin tìm Liễu Nhược Trần trên Tri Tri Điểu, ai cung cấp tin tức sẽ nhận thù lao là một viên thần đan.
Trên Tri Tri Điểu sôi trào.
- Đã xảy ra chuyện lớn, một nữ nhân, một đứa con nít mà diệt Cự Linh tộc, họ có lai lịch thế nào? Quá mất trí phát cuồng!
- Cự Linh tộc nổi tiếng tốt bụng vậy mà cũng bị diệt, điên rồi. Ta nhớ kỹ cái tên Liễu Nhược Trần, sau này gặp gỡ phải chém chết.
- Lão phu cũng không ngồi yên, nhớ kỹ việc này. Về sau nếu ai giết hai người này thì lão phu sẽ tặng cho ích lợi lớn.
Cự Linh tộc được tiếng tốt, nhiều thế lực lớn có quan hệ thân thiết với họ. Nhưng cũng có nhiều người vui sướng khi người gặp họa.
Trong một hang núi.
Liễu Nhược Trần đứng đó, mắt lấp lóe tia sáng nhìn bóng dáng phía xa.
Nàng có mọi thứ bây giờ đều nhờ đứa trẻ này, nhưng nàng rất khó khống chế nó. Ý thức tự chủ của đứa bé quá mạnh, còn tâm ngoan thủ lạt.
Nếu không có quan hệ dựng dục, Liễu Nhược Trần cảm giác nàng cũng có thể bị đứa trẻ này giết.
Lúc này, một trái tim màu vàng lơ lửng trước mặt đứa trẻ.
Khóe môi đứa trẻ cong lên nụ cười tàn nhẫn:
- Trái tim màu vàng của Cự Linh tộc, rất hiếm hoi.
Nó giơ ngón tay lên, một cục lửa bao bọc trái tim màu vàng, không ngừng rèn luyện.
- A, có chút năng lực, phong kín huyết mạch trái tim, nhưng tiếc rằng còn quá non.
Xích thần quấn quanh trái tim, tỏa sáng rực rỡ.
Đứa trẻ giơ tay, chỉ một cái.
Răng rắc!
Xích thần vỡ, trái tim màu vàng không ngừng rút lại, khô héo, cuối cùng một giọt máu màu vàng như ngọn lửa rực cháy lơ lửng giữa không trung.
Đứa trẻ hút máu vào bụng, hoa văn màu vàng nổi trên mặt nó rồi tan biến.
- Quả nhiên ngon lành, không lừa người, he he he!
Tiếng cười the thé phát ra từ khoang miệng đứa trẻ. Liễu Nhược Trần ở phía xa rùng mình, rất sợ đứa trẻ.
Nhưng đối với Liễu Nhược Trần thì đây là cơ hội cho nàng.
Vực ngoại giới dung hợp, cơ hội của nàng càng lúc càng nhiều, thứ ngày xưa không thể với tới bây giờ vươn tay là có thể chạm vào.
Mắt Liễu Nhược Trần rực cháy ngọn lửa:
- Lâm Phàm, ngươi chờ đó, ta nhất định khiến ngươi hối hận!
Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên bóng hình đáng giận kia, vốn tưởng đời này không có hy vọng, nhưng giờ mà đụng mặt hắn là nàng sẽ cho biết tay.
Mấy ngày sau, Viêm Hoa tông.
Hai đệ tử trông giữ sơn môn, bọn họ đứng thẳng người, bên tai nghe tiếng gầm rú điếc tai, khi họ ngước đầu lên thì thấy một bóng đen rất to lao đến.
- Nguy rồi, có địch tập!
- Sao ngươi biết là địch tập?
- Không có mắt sao? Tông môn chúng ta có người to như vậy không? Lâm sư huynh vận dụng công pháp cũng chỉ cao mười thước, ngươi nhìn bóng dáng kia xem, ít nhất cao mấy chục thước!
Hai đệ tử ngây người, bóng đen kia quá khổng lồ trong mắt họ.
Hai người chuẩn bị gõ cảnh báo thì nghe tiếng kêu quen thuộc:
- Đừng hoảng, là ta!
Hai đệ tử mừng rỡ, biểu tình rất phong phú:
- Đó là giọng của Lâm sư huynh!
Đối với họ thì Lâm sư huynh là thần tượng, bọn họ trấn thủ cửa sơn môn trừ làm bộ mặt tông môn ra còn một mục đích khác, đó là biết khi nào Lâm sư huynh trở về.
Lâm Phàm bay song song với tiểu cự linh:
- Phía trước là tông môn của ta, Viêm Hoa tông, sau này ngươi có thể ở trong Viêm Hoa tông tu luyện từ từ, sẽ không có nguy hiểm gì.
Chạy đi mấy ngày, rốt cuộc trở lại.
Cảm xúc của tiểu cự linh hơi nặng nề, còn chìm trong đau khổ, nhưng so với thời gian trước thì đã tốt hơn nhiều.
Vì hình thể của tiểu cự linh nên Lâm Phàm đành phải đáp xuống bên ngoài tông môn.
Rầm!
Khi tiểu cự linh đáp xuống, mặt đất rung lắc mạnh, tro bụi bốc lên.
Đệ tử canh giữ tông môn ngẩn ngơ:
- Người gì cao quá.
Không ngờ người đi theo sư huynh trở về cao lớn đến vậy, rất kinh người.
Nhưng nếu cho họ biết độ cao trung bình của Cự Linh tộc đều cỡ trăm trượng, nếu thi triển thần thông thì đầu đội trời chân đạp đất, ngàn trượng, vạn trượng là chuyện thường.
Nếu biết sẽ làm họ ngạc nhiên đến hóa đá.
Dù là Lâm Phàm thi triển Cuồng Thân cũng hoàn toàn không thể sánh bằng, không cùng đẳng cấp.
Lâm Phàm nói:
- Tiểu cự linh, ngươi chờ ở đây một lúc.
Tiểu cự linh không tiện đi vào, hình thể như thế dễ đạp trúng người. Quan trọng nhất là Cự Linh tộc không thể rút nhỏ, đây là chiều cao bình thường của họ.
Tiểu cự linh cảm kích gật đầu:
- Đa tạ.
Đây là lần đầu tiên tiểu cự linh rời xa quê hương, gã ngồi xuống đất, chìm vào suy tư, nhớ về tộc nhân.
Tất cả đã tan biến thành mây khói, giọng nói, nụ cười quen thuộc sẽ không xuất hiện nữa.
Các đệ tử tông môn đều đang vây xem, bọn họ nhìn bóng dáng bên ngoài tông môn, rất tò mò không biết Lâm sư huynh mang ai trở về.
Người khổng lồ nhỏ này quá vạm vỡ, cơ bắp cục cục như núi nhỏ, rất khôi ngô, tràn ngập lực lượng cuồng bạo.
Thiên Tu sơn phong.
Thiên Tu mở mắt ra nói:
- Lần này đồ nhi ra ngoài hơi lâu.
Sau đó lão cảm nhận tiểu cự linh ở cửa tông môn, nghi hoặc hỏi:
- Đồ ngốc kia là ai? Ở tông nào bị dụ về?
Lâm Phàm bất đắc dĩ, không lẽ nói mười mấy ngày qua toàn chạy trên đường? Nhưng cũng không trắng tay, ít nhất được công pháp mạnh nhất Phù Đồ Nghịch Long Pháp ở chỗ Long giới.
Tuy không bằng Thủy Ma Kinh nhưng Phù Đồ Nghịch Long Pháp cũng là một môn công pháp ghê gớm.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đó không phải đồ ngốc mà là kẻ đáng thương. Chủng tộc của họ bị Liễu Nhược Trần diệt, chỉ có mình hắn sống.
Thiên Tu rút lại lời vừa nói, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Thì ra là vậy. Đồ nhi mới nói là Liễu Nhược Trần?
Lâm Phàm tự tin mà bình tĩnh nói:
- Vâng, là ả. Không biết từ đâu gặp vận may từ trên trời rơi xuống, có đứa con, đứa bé đó có thể tiêu diệt Cự Linh tộc, thực lực rất khủng bố. Nhưng không cần lo, nó mà đến thì chỉ có một kết quả, đó là bị đồ nhi đánh chết.
Hắn không thèm để đối phương vào mắt, hiện giờ hắn chẳng sợ ai cả, kẻ nào đến đều sẽ bị nghiền dẹp lép.
Nhưng thi triển vận rủi cuồn cuộn sẽ thiếu nhiều thú vị, bình thường hắn không dùng.
Nếu Liễu Nhược Trần mang đứa bé tới, vì giảm bớt rắc rối không cần thiết, chắc chắn Lâm Phàm sẽ mở vận rủi cuồn cuộn ra, trực tiếp xóa sổ, sau đó từ từ chơi với nàng.
Cách hoàn mỹ biết bao, hắn đã sớm nghĩ ra cách chết cho họ.
Thiên Tu khoe khoang:
- Đồ nhi rất tự tin, vi sư vui lắm. Nhưng trong thời gian này vi sư cũng tiến bộ rất lớn, tu vi đột phá đôi chút, thật không đơn giản.
Tự sáng lập hệ thống có độ khó hơi lớn, xem như cầm đá đo đường qua sông, nhưng xem như lão đi vững.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Đồ nhi nhìn ra được lão sư mạnh lên nhiều.
Lão sư lớn tuổi, cần nghe khen, nên hắn không chút keo kiệt buông lời ca ngợi, miễn lão sư vui thì tốt rồi.
Nhưng khi Lâm Phàm nói mình thu đồ đệ cho lão sư biết thì Thiên Tu mặt biến sắc, trở nên hớn hở, dường như bị bất ngờ, luôn miệng nói đồ nhi đã thông não.
Lâm Phàm hoang mang, thu đồ đệ thôi mà, thông não cái gì?
Lúc này, Hỏa Dung cười tươi đi đến:
- Tiểu Phàm về rồi à.
Lâm Phàm híp mắt, hơi bất đắc dĩ. Mặt dày như cái mo, hắn mới trở về mà Hỏa Dung đã chăm chỉ chạy qua.
- Hỏa Dung trưởng lão, lần này trở về ta không mang về thứ gì, không có gì để chia.
Hắn cảm giác tông môn thay đổi, trước kia không như vậy.
Trước kia Hỏa Dung trưởng lão là người công bằng, chính nghĩa biết bao. Nhưng bây giờ nhìn xem, đâu còn phong phạm ngày xưa? Hoàn toàn phát triển theo xu hướng lưu manh già.
- Ha ha, Tiểu Phàm nói gì kỳ, lão phu là loại người thấy ngươi về liền đòi quà sao? Chỉ đến thăm ngươi thôi, không có ý gì khác, đừng nghĩ bậy bạ.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, không nghĩ bậy bạ sao được? Dù bị gác dao trên cổ, hắn vẫn cảm thấy nghĩ bậy bạ mới là đáp án chính xác.
Hỏa Dung cười rời đi:
- Ưm, Tiểu Phàm, nếu không có việc gì vậy lão phu đi trước, hai sư đồ cứ từ từ trò chuyện.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài:
- Hiện thực.
Người này thực dụng vậy đấy, nghe không có thứ gì là Hỏa Dung trưởng lão đi ngay.
Cát Luyện thấy Hỏa Dung đi thì vội đuổi theo, sợ chậm một bước.
Hỏa Dung nhắc nhở:
- Cát Luyện, đừng đi, hắn trở về không mang thứ gì, đi cũng uổng công.
Cát Luyện cười khẩy nói:
- Ha ha, ngươi nghĩ ta tin tưởng sao?
Cát Luyện lao thẳng tới Thiên Tu sơn phong, nếu tin tưởng lời nói của Hỏa Dung mới là đồ khờ.
Lâm Phàm thấy Cát Luyện trưởng lão đến, phương xa loáng thoáng bóng người, Khô Mộc sắp đến.
Thiên Tu không nhịn được nữa, đứng dậy mắng xối xả, mắng đám sư đệ thúi đầu.
- Không có thì thôi, mắng người ta làm chi.
Nhóm Cát Luyện bị tổn thương, co rút cổ bỏ đi.
Bọn họ không chịu nổi sư huynh mắng té tát, chắc chắn cụp đuôi, xám xịt rút lui.
Bên ngoài tông môn.
Tiểu cự linh ngồi một đống, vùi đầu buồn bã.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đây là tiểu cự linh, đồ nhi mang hắn về, định cho ở lại Viêm Hoa tông.
Thiên Tu đã nghe đồ nhi bảo bối nói tiểu cự linh còn rất nhỏ, là bạn nhỏ.
Giọng Thiên Tu tràn ngập hiền hậu:
- Hài tử, đừng buồn nữa, sau này ở lại đây, thù lớn rồi sẽ trả được. Hãy xem nơi này như ngôi nhà thứ hai, toàn Viêm Hoa tông chúng ta đều rất tốt.
Có điều bạn nhỏ này quá cao lớn, câu trên nghe hơi kỳ kỳ.
- Oa!
Tiểu cự linh bỗng khóc toáng lên, nước mắt chảy rào rào, hai sợi mì trong suốt từ lỗ mũi rũ xuống, đung đưa theo cảm xúc kích động.
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Thế này mới giống con nít, khóc đi, khóc rồi sẽ thấy khá hơn.