Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Mãng xà một sừng ngây ra.
Nó bá khí gào thét, huyết khí sôi trào, người bình thường đứng trước uy thế của nó sớm bị hù sợ hay khuôn mặt nghiêm túc hơn.
Nhưng tình huống bây giờ là sao? Con châu chấu nhỏ này lộ vẻ mặt siêu hưng phấn, còn không biết sống chết lao vào nó.
- Tìm cái chết!
Đuôi to quét ngang, lực xung kích rất mạnh, không khí liên tục vang tiếng nổ, hình như nguyên không gian sắp sụp đổ.
Thấy châu chấu nhỏ không có hành động gì, trong đôi mắt đỏ thẫm của mãng xà một sừng lóe tia khinh thường.
Lực lượng này đủ đập nát vụn bất cứ sinh vật nào.
Bùm!
Tiếng gầm rú nổ vang, đuôi to đầy vảy khựng lại, dấy lên luồng gió lớn, mặt đất bị xốc lên bay ra xa.
Mãng xà một sừng kinh ngạc, cảm giác không đúng:
- A?
Theo ý tưởng của nó nên là đuôi to quét ngang ngọt xớt, nhưng cảm giác bây giờ như bị người chặn lại.
- Châu chấu nhỏ chắc đã thành máu loãng, dám khiêu khích chúng ta, đúng là tự tìm đường chết!
Khi tro tàn lớn dần tán đi, mãng xà một sừng trông thấy hình ảnh làm nó ngạc nhiên.
Châu chấu nhỏ không chết, một bàn tay chặn lại đuôi to của nó quất trúng.
Mãng xà một sừng không tin:
- Không thể nào!
Nhưng rồi mãng xà to rú lên thảm thiết.
Lâm Phàm giơ búa chém vào phần đuôi của mãng xà to, vảy giáp cứng răng rắc vỡ ra, lưỡi búa chặt vào phần đuôi thịt.
Đau đớn khó thể chịu đựng quét toàn thân, mãng xà một sừng thê lương rít gào, nó giơ cao cái đuôi liên tục đập xuống mặt đất, muốn đập chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm túm đuôi của mãng xà một sừng, lại giơ búa chém. Con mãng xà to này da thô thịt dày, một nhát búa không thể chặt đứt, hắn rất thất vọng, mà không sao.
- Thứ đáng giận!
Mãng xà một sừng lăn lộn, nhưng vô dụng. Nó ngẩng đầu lên rồi lao xuống, muốn nuốt chửng Lâm Phàm.
Xoẹt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi đầu rắn sắp đến gần thì Lâm Phàm quay đầu chém vào đầu rắn.
Phập!
Máu phun ra, búa chém vào đầu mãng xà một sừng, nó đau rít gào, lăn lộn dưới đất.
Vèo!
Rắn to ngẩng đầu lên, nó bị hất bay lên trời.
- Ta muốn nuốt sống ngươi!
Trán mãng xà một sừng chảy máu, nó nhào vào người Lâm Phàm đang lơ lửng, khoang miệng dữ tợn khủng bố kinh người như trong địa ngục sâu thẳm.
Lâm Phàm cười nói:
- Lợi hại.
Hắn đạp bước trên không trung, sóng xung kích khuếch tán ra, né qua đợt tấn công, sau đó chộp một sừng trên đầu mãng xà một sừng, giơ búa chém vào một sừng.
Mãng xà một sừng rống to:
- Không thể chém!
Nhưng tất cả đã muộn.
Răng rắc!
Sừng to lơ lửng, tách lìa khỏi đầu rắn.
- Thứ này hình như có chút ích lợi, tạm giữ lại.
Trong chiến đấu không quên kiếm tài phú, là chuyện rất quan trọng.
Lâm Phàm không chút do dự cất sừng to vào trữ vật giới chỉ, chờ khi về sẽ đưa cho lão sư xem, để coi có thể luyện chế ra thứ tốt gì không.
- A!
Mãng xà một sừng lăn lộn, bị chặt một sừng tổn thương rất lớn với nó, trái tim rắn như sắp nổ tung.
Hồng Anh đập cánh, không tin nổi:
- Sao có thể như vậy?
Hồng Anh không ngờ sẽ thành ra thế này, nó bay lên, lao về phía xa.
Đột nhiên thiên địa tối đen, hình như có cái gì quất tới.
Dự đoán nguy hiểm nhạy bén khiến Hồng Anh vỗ cánh nhanh chóng né qua.
Bùm!
Thân rắn rơi thẳng xuống đất, đập ra hố sâu to.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Lên cho ta!
Hai tay bấu đuôi rắn to, cơ tay phồng to, gân xanh nổi lên, nhấc mạnh rắn to quất về phía xa.
Bùm!
Tiếng gầm rú vang vọng, mặt đất rung rinh, sơn mạch sụp đổ.
Miệng mãng xà to ọc máu.
Mãng xà to kêu gọi:
- Hồng Anh, mau đến cứu ta!
Cứ tiếp tục thế này thì nó sẽ chết.
Hồng Anh lơ lửng trên trời nhìn chăm chú, ba đôi mắt lóe tia sáng lạnh:
- Bằng hữu, thả hắn ra, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện này.
- Vẫn chưa chết?
Lâm Phàm lại nhấc mãng xà to lên, ném về phía chim khổng lồ ở xa:
- Ngươi cũng chết đi cho bản phong chủ!
Thân rắn to quất vào chim khổng lồ, tốc độ rất nhanh, kinh người vô cùng.
Bùm!
Hồng Anh hét thảm, bị thân rắn đập mạnh, lông chim rơi rụng, một cái đầu bị quất nát thành máu loãng tưới trên trời.
Mãng xà to đã hấp hối, không có chút sức chống cự.
Lâm Phàm giơ búa chém vào mãng xà to, phập một tiếng, thân rắn nổ nát, thịt bấy nhừ.
- Mùi hương này là . . .?
Lâm Phàm đang định chém tiếp thì bị mùi hương quen thuộc hấp dẫn.
Khi vực ngoại giới chưa dung hợp hắn đã ăn một lần, đó là miếng thịt hồng trong người yêu thú, nuốt vào có thể tăng lên giá trị khổ tu.
Không lẽ con mãng xà to này cũng có?
Nghĩ đến đây Lâm Phàm sốt ruột tìm kiếm.
Quả nhiên, có cục thịt hồng mấp máy trong một chỗ vết thương rách, nhưng mùi không ngừng tán đi theo mãng xà to sắp chết.
Lâm Phàm nhanh chóng nhào lên, lấy một nắm đan dược ra, cạy mở miệng mãng xà to, nhét đan dược vào:
- Mợ nó, không thể, tạm thời không được chết! Ngươi cố chống chọi cho bản phong chủ, không cần lâu, một phút là được!
Đan dược dung nhập vào người mãng xà to, hóa thành dược lực bổ dưỡng thân thể.
Mãng xà to đã kinh ngạc đến ngây người, tên này muốn làm gì? Đút đan dược cho nó, không muốn nó chết hay muốn tiếp tục ngược đãi nó.
Đột nhiên, nó phát hiện chuyện khủng bố, tên khốn này đang cướp lực lượng của nó.
Lâm Phàm xông lên chộp cục thịt nhét vào miệng, nuốt trọn không cần nhai.
Thân hình của mãng xà to quá lớn, cục thịt kia thật to, dù Lâm Phàm cao mười thước cũng không thể một hơi nuốt hết.
Giá trị khổ tu không ngừng tăng lên.
Điều này làm Lâm Phàm mừng rỡ, điểm và giá trị khổ tu là then chốt tăng tu vi, hắn không ngại có thật nhiều.
Không ngờ đến đây chẳng những kiếm được điểm còn ngẫu nhiên được giá trị khổ tu, quá tuyệt vời.
Nhưng sao trước kia chưa từng gặp gỡ?
Lẽ nào vì mình mạnh tay quá, đập chết đám yêu thú, sau khi chúng nó chết thì thịt hồng cũng mất?
- Không thể nào!
Rất nhanh, Lâm Phàm phủ định khả năng này. Trước kia yêu thú bị giết toàn là nát người, nếu có loại thịt này thì mùi hương không thể lừa mũi của hắn.
Lâm Phàm phủ định kết luận trước, không phải tất cả yêu thú đều có, yêu thú biết tự tu luyện chưa chắc đã có, có lẽ vì khả năng nào đó mới hình thành.
Mãng xà to muốn lăn lộn nhưng không thể nhúc nhích, nó không cam lòng:
- Hồng Anh, cứu ta, cứu ta!
Hồng Anh ba đầu chỉ còn hai cái, bị thương rất nặng, miệng vết thương rách đầy người, lông chim hoa lệ cũng rối loạn, dính máu, cực kỳ thê thảm.
- Ta làm sao cứu ngươi?
Bản thân Hồng Anh đã bất lực, cú quất mạnh vừa rồi suýt lấy mạng của nó.
Hồng Anh hú dài, âm thanh trong trẻo mà tức giận.
- Yêu Chủ!
Âm thanh khuếch tán, lan xa trong sơn mạch không giới hạn.
Lâm Phàm cười tươi:
- Rốt cuộc giải quyết.
Rốt cuộc nuốt trọn thịt hồng của con rắn to, giá trị khổ tu tăng trưởng khiến người vui vẻ.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
Bùm!
Lâm Phàm bay lên, hai tay ôm quyền lao xuống đập đầu mãng xà to.
Phụt!
Đầu của mãng xà to như trái dưa hấu bị đập mạnh vỡ ra, máu tươi phun trào, nhuộm đỏ thân thể Lâm Phàm.
Điểm vào túi.
Nhưng hắn còn chưa diệt con chim khổng lồ ở phía xa, hắn không bỏ qua, phá không bay đi.
Hồng Anh thấy đối phương lao đến, tức giận quát:
- Ngươi dám!
Hai cái đầu còn sót lại há miệng chim, ánh sáng chói mắt ngưng tụ bắn về phía Lâm Phàm.
Hắn lắc đầu nói:
- Quá yếu.
Cây búa xẻ ánh sáng ra, hắn đến trước mặt Hồng Anh, búa chém xuống.
Hồng Anh hét to:
- Không!
Trong hai cặp mắt lấp lóe tia khủng hoảng và sợ hãi.
- Yêu Chủ sẽ báo thù cho chúng ta, ngươi hãy chờ Yêu Chủ Sơn Mạch giáng lâm!
Phập!
Búa chém xuống.
Người Hồng Anh dâng lên vệt sáng, ánh sáng ngày càng chói lòa rồi bừng sáng, thân hình đứt làm đôi, tơ máu còn gắn kết hai nửa, sau đó nặng nề rớt xuống đất.
- Hắn là ai?
Toàn Tiểu Huyền Thanh tông giật mình, bọn họ chứng kiến cảnh tượng khủng bố vừa rồi.
Người khổng lồ cầm búa, một đường chém giết, giết hết yêu thú làm toàn tông của họ bó tay, thực lực thật khủng khiếp.
- Còn Yêu Chủ nữa, phiền quá, không thể ra hết một lần sao? Cứ phải giữ lại đến phút cuối, thói quen xấu này không tốt.
Lâm Phàm hơi nhức đầu, không thấy vui vẻ, hắn không thích lãng phí thời gian.
Lâm Phàm xem diểm: 36840015.
Điểm rất tốt, có thể thăng cấp Phù Đồ Nghịch Long Pháp.
- Yêu Chủ chưa đến, thế thì chờ chút, vừa lúc tiêu hao một đợt điểm. Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm năm mươi vạn điểm.
Phù Đồ Nghịch Long Pháp (nhất trọng)]
Lâm Phàm cảm giác lực lượng trong người tăng lên, tuy không bằng Thủy Ma Kinh nhưng cũng là công pháp rất cường đại.
Còn nhớ lúc thăng cấp Thủy Ma Kinh đệ nhất trọng cũng cần hai trăm vạn điểm.
Phù Đồ Nghịch Long Pháp này mất một trăm năm mươi vạn, có chút chênh lệch nhưng xem tình hình thì không quá lớn.
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
[Tiêu hao chín trăm vạn điểm.
Phù Đồ Nghịch Long Pháp (đệ lục trọng)]
Khi lên đến đệ lục trọng, Lâm Phàm cảm giác lực lượng hùng hậu trong người đang bạo động, như dòng sông không ngừng chảy xiết, khó thể cưỡng lại.
- Ghê gớm, tổng cộng tiêu hao ba ngàn một trăm năm mươi vạn điểm, vậy mà mới thăng cấp công pháp lên đệ lục trọng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, vụt ngẩng đầu, lực lượng kinh khủng bộc phát từ thân thể, hình thành cột sáng bắn thẳng vào thiên địa.
Răng rắc!
Cơ bắp phình to, nhô lên, mỗi sợi gân mạch như con rồng quấn trên từng cục cơ.
- Cảm giác này giống lúc sắp đột phá, nhưng còn thiếu chút xíu.