Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 784 - Chương 784: Sao Đều Biết Ra Oai Như Vậy

Chương 784: Sao đều biết ra oai như vậy Chương 784: Sao đều biết ra oai như vậy

Lâm Phàm nhìn Chân Nguyệt:

- Ta cái gì? Đừng ngươi này ngươi nọ nữa, có gì cứ nói thẳng, ngập ngừng không hay đâu.

Người này luôn theo đuổi đao đạo, hắn từng đọc trên Tri Tri Điểu về Chân Nguyệt chém chết ai đó, tưởng đã bước lên đỉnh cuộc đời rồi, nay xem ra tốc độ tăng tiến còn chậm, nhưng về tổng thể đã rất giỏi.

Xem như người lăn lộn thành công thứ hai trong số đồng hương mà hắn gặp, người thứ nhất đương nhiên là điếm thúi Liễu Nhược Trần, không biết nhặt thằng nhóc ở đâu, một đường lên mây, ghê gớm.

Chân Nguyệt bất đắc dĩ khẽ thở dài:

- Không ngờ ngươi lại biến mạnh.

Lúc mới đến, thấy bóng Lâm Phàm là Chân Nguyệt không kiềm được rục rịch. Trong thời gian này Chân Nguyệt cố gắng tôi luyện đao ý của mình, tiến bộ siêu nhanh, dù là cường giả Đao giới cũng không lọt vào mắt y.

Tu luyện cao hơn y thì sao? Về hiểu biết đao đạo, y tự nhận không thua ai.

Nhưng bây giờ Chân Nguyệt bị Lâm Phàm một đấm suýt đánh chết, làm y thấy mất mặt vô cùng.

Lâm Phàm nghe vậy bật cười nói:

- Chắc chắn biến mạnh, ta không muốn nói nhưng ngươi tăng tiến thực lực tạm được, mỗi tội hơi chậm.

Chân Nguyệt chửi thầm:

- Ta %¥#% . . .!

Chân Nguyệt rất muốn mắng Lâm Phàm, có biết nói chuyện không phải? Có cần vũ nhục người như thế không?

Huống chi đồ nhi của y còn ở đây mà tên này không chừa chút mặt mũi, nếu không phải vì không muốn bị thua quá thảm, y rất muốn rút đao chém chết tên khốn này.

Tông chủ Tiểu Huyền Thanh tông cung kính chờ đợi:

- Ân nhân.

Cường giả như vậy lai lịch phi phàm, có thể thân thiện giao lưu với họ đến lúc này đủ nói lên đối phương không phải hạng người tâm ngoan thủ lạt.

Lâm Phàm hỏi:

- Ngươi có thể nhúc nhích không? Chúng ta đi tông môn này ăn bữa cơm, trò chuyện một buổi?

Đối với tông chủ Tiểu Huyền Thanh tông thì đây là điều cầu còn không được, hận không thể nâng người về, như thờ bảo bối.

Chân Nguyệt không thèm đi, nếu y mạnh hơn đối phương thì chắc chắn sẽ đi ngay, nhưng bây giờ y chỉ muốn rời khỏi. Thực lực của y với tên này còn cách biệt rất lớn, là y cảm thấy áp lực to lớn.

- Ục ục ục!

Bụng Chân Nhất bỗng kêu ùng ục không đúng lúc, nó sờ bụng, ngước đầu nhỏ nhìn sư phụ.

Chân Nguyệt cúi đầu nhìn nó, biểu tình hơi phức tạp, y nhìn đôi mắt đáng yêu kia hiện rõ ba chữ ‘muốn ăn cơm’.

Ngẫm lại cũng đúng, đồ nhi đi theo y đến bây giờ luôn ăn qua loa ở bên ngoài, chưa được bữa ngon nào.

- Sư phụ, hay chúng ta đi thôi?

Tuy Chân Nhất còn nhỏ nhưng rất hiểu sư phụ, thấy trong mắt sư phụ lộ rõ tia không muốn ở lại đây. Nên dù đói bụng nó cũng không xin sư phụ ở lại đây.

Chân Nguyệt cười nói:

- Thôi, ăn một bữa cơm chẳng chết chóc gì, vừa lúc vi sư bị bệnh cũ, cũng cần bổ sung thể lực.

Nụ cười này chỉ dành cho đồ nhi.

Lâm Phàm nhìn Chân Nguyệt:

- Chân Nguyệt, ta phải nói rằng ngươi đã thay đổi.

Biến đổi hơi lớn.

Chân Nguyệt phản bác:

- Thay đổi cái gì, ta có bao giờ đổi khác.

Tên này thật khiến người ghét, nhưng thôi, hắn nói y thay đổi vậy cứ cho là đã đổi khác.

- Muốn mời ăn cơm phải không, đi nào.

Tông chủ Tiểu Huyền Thanh tông siêu hưng phấn, nhanh chóng dẫn đường:

- Ba vị, xin đi theo ta.

Có thể kéo cường giả như vậy vào tông môn là duyên may, nếu có thể lôi kéo làm quen thì quá tốt.

Trong không khí còn đọng mùi máu, rất là gay mũi, sơn mạch mênh mông vô bờ chất đống xác yêu thú bị băm nát.

Tiểu Huyền Thanh tông thanh lý hiện trường, nhiều đệ tử không kiềm được nôn mửa. Quá tàn nhẫn, máu me.

Tông chủ giục người làm việc, cũng kêu khuê nữ đến, có thể thành công hay không phải xem lần này.

Đồ ngon thức uống lạ bày đầy bàn. Chân Nhất nuốt nước miếng, rất muốn ăn, lâu lắm rồi nó không thấy thức ăn ngon như vậy.

Nó đi theo sư phụ luôn ăn qua loa bên ngoài, đôi khi ăn đồ rừng, có khi để bụng đói.

Lâm Phàm nhìn bộ dạng tham ăn của Chân Nhất, cười nói:

- Chân Nguyệt, ngươi làm sư phụ không đúng trách nhiệm, để đồ đệ đói như vậy.

Chân Nguyệt nheo mắt, tên này cũng thay đổi, thích đâm thọc, trước kia hắn không như vậy.

Chân Nhất sẽ không để sư phụ mất mặt, thân thể nhỏ bé đứng thẳng, nhìn sang hướng khác, không xem đồ ăn ngon trên bàn:

- Làm gì có, ta ở cùng sư phụ luôn được ăn ngon!

Chân Nguyệt rất vui mừng, trước kia điều quan trọng nhất với y là theo đuổi đao đạo, bây giờ có thêm một đồ nhi. Đối với y bây giờ, đây là hai thứ không cho phép ai cướp lấy.

Chân Nguyệt sờ đầu nhỏ của đồ nhi, hiền từ nói:

- Không sao, ăn đi.

Két!

Cửa phòng bị đẩy mở, một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp, bề ngoài bất phàm bước vào.

Khi thấy Lâm Phàm và Chân Nguyệt, nàng khom người ung dung chào:

- Xin chào hai vị công tử.

Thân hình của Lâm Phàm đã trở lại kích cỡ bình thường, đối diện mỹ nữ, hắn chỉ khẽ ừ, không có ý tưởng khác.

- Chân Nguyệt, nghe nói ngươi chém Thánh Tử nào đó, sao không bị người truy sát?

Lúc xem tin này trên Tri Tri Điểu làm hắn rất ngạc nhiên, người trẻ tuổi bây giờ dữ dội vậy sao, chém Thánh Tử của Thánh Địa, muốn tìm chết à?

Chân Nhất đang gặm đùi gà ngước đầu nhỏ lên, biểu tình tôn sùng nói:

- Sư phụ của ta rất lợi hại, những người xấu đều bị sư phụ đánh lùi!

Chân Nguyệt không nói chuyện, chỉ vuốt đầu Chân Nhất. Có đồ nhi rồi không cần y nói chuyện, muốn nói gì đã có người nói thay.

- Lâm phong chủ, vực ngoại giới dung hợp rồi đầy rẫy nguy hiểm, ngươi thế nào?

Chân Nguyệt rất giật mình vì Lâm Phàm, thực lực tăng tiến quá mau, mau đến khiến y cảm thấy ảo.

Trước khi vực ngoại giới dung hợp, hai người lần đầu tiên giao đấu có thể nói đánh ngang tay, nhưng xét đúng hơn là y thua một bậc.

Lại đánh lần thứ hai, không có đường vớt vát, y thua.

Còn lần thứ ba này thì miễn bàn, chưa áp sát đã bị người ta đánh một cú bị thương nặng, nếu không nhờ Lâm phong chủ cho thuốc thì rất có thể bị thương nặng không chữa được.

Nghĩ những điều này làm tim Chân Nguyệt đập nhanh, máu tràn ra khóe môi.

Chân Nhất buông thức ăn xuống, vươn bàn ty nhỏ lau máu bên môi sư phụ.

Chân Nguyệt mỉm cười, thường liếc qua Lâm Phàm, như đang nói: Nhìn xem, ta có đồ đệ nhỏ hiểu chuyện, ngươi có không?

Lâm Phàm nói bình tĩnh như đang kể một chuyện rất bình thường:

- Ta tạm được, bình thường hay bắn pháo hoa. À, ngươi biết pháo hoa là gì không? Nó là . . . nói sao đây, ví dụ như mỹ nữ này, nhan sắc hàng đầu, thân hình linh lung, xách trong tay rồi ném lên trời, một đấm đánh nát, cảnh đó đẹp không sao tả xiết.

Nữ nhi của tông chủ đang rót rượu, nghe lời này thì mặt trắng bệch, tay run run đổ rượu ra bàn.

Lúc mới nghe ‘pháo hoa’ thì nàng định xen lời biểu thị mình thích pháo hoa, nhưng nghe đoạn sau kỳ kỳ.

Vị công tử này nói pháo hoa là ném mỹ nữ lên trời đánh nát, khủng khiếp quá.

Chân Nguyệt cười cười, không biết nên nói cái gì:

- Thú vui của Lâm phong chủ thật kỳ lạ.

Chân Nguyệt nói thầm trong bụng, đúng là biến thái.

Lâm Phàm tùy ý nói:

- Con người sống trên đời không có thú vui lạ nào thì sao thể hiện ra sự độc đáo?

Sau đó hắn hỏi Chân Nguyệt có thấy tông môn nào của vùng đất Nguyên Tổ không?

Tiếc rằng Chân Nguyệt cũng không thấy, y đến đây vì xem nội dung trên Tri Tri Điểu, định đến tôi luyện đao ý của mình.

Nữ nhi của tông chủ ngồi im một bên, không dám hó hé tiếng nào, sợ đối phương thấy nàng đẹp sẽ biến nàng thành pháo hoa.

Cơm no rượu say.

Lâm Phàm hỏi Chân Nguyệt có muốn cùng hắn về Viêm Hoa tông không, nhưng bị từ chối. Y theo đuổi đao đạo thật sự chứ không phải dừng bước ở một chỗ.

Lâm Phàm đứng lên:

- Đi đây.

Tới lúc rời khỏi đây rồi.

Chân Nguyệt cười nói, nhưng mắt lấp lóe chiến ý sục sôi:

- Cũng tốt, cùng nhau đi.

Chân Nhất nhanh chóng nhét hết thức ăn ngon còn lại vào trữ vật giới chỉ. Nó ăn bữa này rất vui vẻ, còn dư khá nhiều, nếu bỏ mứa thì quá lãng phí.

Hai người đứng lên, sóng vai đi ra cửa.

Chân Nhất tay trái cầm, tay phải buông, bận rộn bù đầu:

- Sư phụ chờ với!

Nữ nhi của tông chủ ngã ngồi tại chỗ, tim đập nhanh muốn rớt khỏi ngực, đáng sợ quá.

Hai bóng người ẩn vào hư không. Chân Nhất cũng rất lợi hại, tuy bay không nhanh nhưng theo sát phía sau.

Tông chủ Tiểu Huyền Thanh tông vội vã đi đến, mong đợi hỏi:

- Sao rồi nữ nhi? Sao người ta đi hết rồi?

- Phụ thân, bọn họ quá khủng bố, nữ nhi không thể theo hắn!

Tông chủ ngớ người ra. Khủng bố? Thì vì khủng bố nên mới sốt ruột muốn lôi kéo, chứ không khủng bố thì ai muốn móc nối làm quen?

Giữa hư không.

Lâm Phàm cảm nhận Chân Nguyệt phát ra đao ý:

- Ta nói này Chân Nguyệt, đừng bảo là nhà ngươi lại muốn đánh với ta. Bây giờ ngươi yếu xìu, ta đấm một phát có thể đánh chết ngươi.

Chân Nguyệt nheo mắt nói:

- Nhà ngươi!

Thật đáng giận, không biết nói câu nghe lọt tai sao? Tuy hắn nói thật nhưng nên biết giao lưu giữa người với người thường bắt đầu từ khiêm tốn.

Lâm Phàm nhìn cậu bé bay tới, xua tay:

- Thôi bỏ, đồ đệ của ngươi cũng có mặt, cho ngươi giữ lại sĩ diện.

Coi như chừa mặt mũi cho Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt hít sâu một hơi bình ổn nỗi lòng, khiến trái tim tĩnh như nước lặng, đạt đến trạng thái tốt nhất:

- Chân Nhất, tránh xa một chút, đừng lại đây.

- Một đường đi tới, ngươi là đối thủ duy nhất khiến ta nhớ. Thực lực của ta không bằng ngươi nhưng về lĩnh ngộ đao đạo thì Chân Nguyệt này không thua ai, dù là chủ của Đao giới cũng muốn thu ta làm đồ đệ, bị ta từ chối, vì y lĩnh ngộ đao không bằng ta, chẳng qua tu vi mạnh mẽ che giấu bản chất. Y có giới hạn nhưng ta thì không có cuối!

Mái tóc đen của Chân Nguyệt bay lên, đao ý tự tin dào dạt bay lên tầng mây.

- Ta nói này, ngươi ra oai cũng quá mức rồi.

Hắn không chịu nổi tên này, lời này thì không có gì nhưng tâng bốc mình lên mây.

Lâm Phàm phát hiện người ra từ vùng đất Nguyên Tổ đều biết cách ra oai lên mặt.

Nhưng có trường hợp đặc biệt, đó là hắn, không ra oai như vậy, họ luôn đi vững vàng từng bước tới trước. Có lẽ nhờ tâm thái bình thường như vậy nên hắn luôn đi tới rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment