Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 787 - Chương 787: Lâm Phong Chủ, Ta Khổ Lắm

Chương 787: Lâm phong chủ, ta khổ lắm Chương 787: Lâm phong chủ, ta khổ lắm

Hỗn Loạn nuốt vào hai huyết mạch cô đọng, khí thế mạnh mẽ lên nhiều.

Hoa Nương Nương vuốt tay Hỗn Loạn, cảm thán rằng:

- Lâm phong chủ đừng trách ta, tiểu bảo bối của ta thể chất yếu, thiên phú có hạn, không thể so sánh với thiên kiêu trong vực ngoại giới, chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn này từ tăng mạnh thực lực. Ài, cũng vì bất đắc dĩ, nếu ngày nào đó ta mất, không thể để tiểu bảo bối bị người khác ức hiếp.

Mắt Hoa Nương Nương lấp lóe tia nặng nề, nhưng rất nhanh tươi tỉnh lại, phất tay nói:

- Không nói những chuyện này, khiến Lâm phong chủ chê cười.

Lâm Phàm cười cười, nhìn sang Hỗn Loạn, gật gù bội phục. Rất lợi hại, tìm đối tượng khiến mình bớt phấn đấu mấy trăm năm, rất giỏi.

- Hoa Nương Nương, không biết Đạo Thanh Vô Lượng tông có cuyện lớn gì cần bàn bạc?

Lâm Phàm rất tò mò về Đạo Thanh Vô Lượng tông, nếu không có vấn đề thì Đạo Thanh Vô Lượng tông là một trong những thế lực lớn mạnh nhất trong toàn bộ vực ngoại giới.

Hoa Nương Nương đã sớm nhìn thấu:

- Cái này khó nói, Đạo Thanh Vô Lượng tông còn chưa nói rõ tình huống cụ thể, đến đó rồi sẽ biết. Nhưng những thế lực lớn này đều có vấn đề, sẽ không công bố chỗ tốt ra.

Đạo Thanh Vô Lượng tông thu môn đồ rộng rãi, không từ chối ai, đệ tử của nhiều thế lực lớn và tông môn đều bị cướp mất, dẫn đến quần chúng giận dữ, nhưng tạm thời không ai dám làm gì Đạo Thanh Vô Lượng tông.

Lâm Phàm đăm chiêu, đến Đạo Thanh Vô Lượng tông nên làm chuyện gì đây?

Dọn sạch tài phú của thế lực lớn nào đó?

Cứ cảm giác hơi không hiện thực.

Cửu Đế vực khá xa, dù kiệu bay rất nhanh cũng phải mất vài ngày.

Lâm Phàm nhìn bên dưới, bọn họ đã đến Cửu Đế vực, cũng là nơi Đạo Thanh Vô Lượng tông cai quản.

Hoa Nương Nương nói:

- Nơi này không có tông môn và thế lực lớn khác, đều bị Đạo Thanh Vô Lượng tông hợp nhất, dùng thủ đoạn rất thiết huyết. Sau khi vực ngoại giới dung hợp, trong thời gian ngắn bắt lấy một mảnh giới vực, Đạo Thanh Vô Lượng tông khá lợi hại, chỉ có Tuyệt Thần cung là có thể sánh vai.

Bà ta khinh thường nói thêm:

- Những nam nhân thối chỉ biết đánh giết, đâu giống tiểu bảo bối nhà ta, luôn ở bên cạnh ta, không rời không chê, tốt biết bao.

Lâm Phàm cười cười, nụ cười chất chứa bất đắc dĩ.

- Ha ha.

Hỗn Loạn thì mặt không biểu tình, rất bi ai, cũng đang hối hận vì sao mắt của mình không sáng như tuyết, nhìn thấy bóng lưng đã ra giá, còn nói giá cao như vậy, sao không chết luôn cho rồi.

Lâm Phàm muốn đi nhưng cố nán lại, hắn cảm giác cơ duyên của mình ở đây.

Vừa lúc đi Đạo Thanh Vô Lượng tông, xem tông môn cường đại này có bộ dáng như thế nào.

Doong!

Đột nhiên vang tiếng chuông, âm thanh như sấm nổ, sóng âm lan nhanh đến, giương mắt nhìn, phía xa có tòa tông môn hùng vĩ không giới hạn sừng sững ở đó.

Tông môn tỏa ánh sáng chói lòa, vầng sáng đủ màu sắc rất chói mắt.

Tuy chưa đến gần nhưng đã cảm nhận được sức mạnh của tông môn kia.

Mắt Lâm Phàm sáng rực, rất muốn dọn sạch Đạo Thanh Vô Lượng tông:

- Giàu quá!

Nếu tông môn có tài phú như vậy thì lên trời rồi.

Hoa Nương Nương cười nói:

- Lâm phong chủ nói rất đúng, Đạo Thanh Vô Lượng tông thật sự giàu, thế lực lớn bình thường không thể so sánh. Ngươi đừng coi thường những vầng sáng bao phủ chỗ đó, đó là một loại thủ đoạn công kích, nếu có cường địch đến tấn công thì vầng sáng bùng nổ có thể phá hủy tất cả, dù là ta cũng sẽ bị thương nặng.

Nói là vậy nhưng Hoa Nương Nương không quá để bụng.

- Ghê gớm vậy sao?

Lâm Phàm biết thực lực của Hoa Nương Nương rất mạnh, cảnh giới rất cao.

Hoa Nương Nương cảm thán:

- Có thể không lợi hại sao? Thế lực lớn truyền thừa đã lâu, khống chế Cửu Đế vực, những khí thế này ngưng tụ lại, khủng bố kinh người.

Lúc này bên ngoài vang tiếng quát lớn:

- Người đến là ai!?

Một nam nhân phong tư trác việt, khí vũ hiên ngang ngước đầu nhìn chăm chú, sự tự tin đại tông môn làm gã cực kỳ cao ngạo.

Trong kiệu truyền ra tiếng kêu ngạc nhiên:

- Hưm?

Nam nhân mặt trắng bệch lùi nhanh về, khóe môi tràn máu, sau đó tức giận quát:

- Ngươi dám ra tay với ta ngay trong địa bàn của Đạo Thanh Vô Lượng tông, muốn chết . . .!

Hoa Nương Nương mở miệng nói:

- Thú vị, đệ tử tông mạnh toàn bị khùng, nói rất đúng.

Nam nhân nổi giận:

- Ngươi dám nhục nhã tông của ta!

Không ngờ chưa thấy mặt người, chẳng những dùng âm thanh tổn thương gã, còn buông lời ngông cuồng, muốn chết mà.

Phía xa đột nhiên có luồng sáng vàng chói lòa bắn nhanh tới.

Nam nhân thấy bộ dạng sau luồng sáng vàng thì mừng rỡ, tiến lên nói:

- Đại sư huynh, những người này đến đây, họ dám . . .!

Nam nhân chưa nói hết câu đã bị đại sư huynh lườm.

Đại sư huynh tiến lên, ôm quyền nói:

- Hoa Nương Nương đại giá quang lâm, Mục Phong không tiếp đón từ xa, vị sư đệ này không biết Hoa Nương Nương, xin thứ tội.

Nam nhân nghe sư huynh nói mấy câu đó thì hết hồn, không ngờ đối phương có lai lịch như vậy, làm đại sư huynh cũng phải khách khí.

Nam nhân thấy sợ, mặt trắng bệch, trán rịn mồ hôi, cảm giác mình gây rắc rối.

Hoa Nương Nương ở trong kiệu giọng rất bình tĩnh, nhưng chất chứa lửa giận kinh khủng:

- Ha ha, một câu không biết là thôi? Bản nương nương thì không để bụng, nhưng làm bản nương nương mất mặt trước phu quân.

Mục Phong nhíu mày, trầm tư giây lát, sau đó cười nói:

- Được rồi, vậy thì xin lỗi nương nương.

Một luồng sáng chợt lóe.

- A!

Nam nhân hét thảm, một cánh tay đứt lìa, máu chảy ồ ạt.

Nam nhân không dám tin đại sư huynh ra tay chém đứt cánh tay của mình.

Lâm Phàm cười nói:

- Kiếm pháp khá lắm.

Lâu rồi không gặp người chơi kiếm, lâu đến nỗi hắn quên luôn buff.

Mục Phong cảm ơn:

- Đa tạ khen ngợi. Nương nương thấy vừa lòng chưa?

Hoa Nương Nương nói:

- Nương nương nể mặt ngươi đấy.

Mục Phong ôm quyền cười nói:

- Mời.

Sau khi Hoa Nương Nương đi, Mục Phong nhìn về phía nam nhân:

- Về sau nói chuyện cẩn thận chút, không có ánh mắt sao? Đó là Hoa Nương Nương, nếu bà ta muốn lấy mạng của ngươi thì không ai ngăn được.

- Đại sư huynh, nơi này là tông môn, sao bà ta có thể . . .

Nam nhân chưa nói hết câu đã bị Mục Phong ngắt lời:

- Tông môn sẽ không đắc tội Hoa Nương Nương vì ngươi.

Câu này làm mặt nam nhân không chút máu, đã hiểu mình đắc tội với ai.

Bên trong kiệu.

Lâm Phàm hỏi:

- Người mới nãy là ai? Thực lực rất mạnh.

Hoa Nương Nương nằm trong ngực Hỗn Loạn, cười khẽ:

- Đó là đại sư huynh của Đạo Thanh Vô Lượng tông, Mục Phong, thực lực không tệ, chơi kiếm khá giỏi, xếp hạng hai trên bảng Thiên Kiêu.

Lâm Phàm kinh ngạc nói:

- A? Mới xếp hạng hai?

Nếu người này hạng hai thì với thực lực của hắn đủ xếp hạng nhất.

Nhưng không biết ai xếp bảng thứ hạng, hắn đã là Thông Thiên cảnh mà vẫn chưa có tên trên đó, nếu không biết sự thật thì không chừng tưởng đâu mấy thiên kiêu này mạnh lắm.

Hỗn Loạn im lặng đã lâu bỗng mở miệng nói:

- Lâm phong chủ chắc chắn xếp hạng nhất.

Lâm Phàm gật gù công nhận lời của lão:

- Ngươi nói đúng.

Hạng nhất trừ hắn ra còn có thể là ai?

Hoa Nương Nương nói:

- Lâm phong chủ, hạng nhất là đại sư huynh của Tuyệt Thần cung, nghe đồn là Võ Thần giáng thế, có uy năng thông thiên, có lẽ lần này sẽ gặp gỡ.

Rất nhanh, theo đệ tử Đạo Thanh Vô Lượng tông dẫn dắt bọn họ đến chỗ ở tạm.

Lâm Phàm bước xuống kiệu, khi chân đạp trên mặt đất thì hắn cảm nhận có lực lượng lưu động sâu dưới lòng đất cấu thành đại trận.

Một lão nhân râu bạc bước tới:

- Hoa Nương Nương.

Lão nhân cười tươi, tiên phong đạo cốt.

Lâm Phàm cảm giác một chút, phát hiện ghê gớm, Đạo Thanh Vô Lượng tông có nhiều cường giả quá.

Hoa Nương Nương cười chào:

- Hồ trưởng lão.

Hồ trưởng lão liếc qua Lâm Phàm lại ngó Hỗn Loạn, không thèm để họ vào mắt:

- Hai vị này là . . .?

Hoa Nương Nương cười kéo tay Hỗn Loạn:

- Đây là phu quân của ta, Hỗn Loạn, vị này là bằng hữu của phu quân ta.

Hồ trưởng lão cười cười:

- À à.

Lão nhìn Hỗn Loạn kỹ chút, không ngờ có người muốn Hoa Nương Nương.

Thực lực của Hoa Nương Nương cường đại, là một trong những người đứng ở thang trời mạnh nhất trong tất cả vực ngoại giới, nhưng nhan sắc quái dị, không phải bẩm sinh, dù có thủ đoạn bằng trời cũng không thay đổi được.

Không phải nguyền rủa, càng không phải bị người hại.

Nghe đồn tộc loại của Hoa Nương Nương rất nhỏ yếu, tu luyện cỡ nào cũng không thể mạnh lên. Sau này ra một yêu nghiệt, không thể cường đại thì mở ra con đường khác, trực tiếp sửa chữa huyết mạch.

Sửa huyết mạch không phải chuyện đơn giản, sơ sẩy một cái sẽ chết, nhưng cuối cùng yêu nghiệt kia thành công.

Nhưng sau khi sửa huyết mạch thì nhan sắc bỗng chốc già nua, người truyền thừa huyết mạch này dù mới sinh ra cũng già khú đế, nhưng thiên phú tu hành cực kỳ mạnh.

Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, không ai biết là thật hay giả.

Phải công nhận Hoa Nương Nương một mình mà tu luyện đến tình trạng này, dù là Đạo Thanh Vô Lượng tông cũng phục sát đất.

Hồ trưởng lão nhiệt tình mời:

- Hoa Nương Nương, mời theo ta, ta mang các người đi nghỉ ngơi.

- Tốt.

Trong phòng.

Hỗn Loạn nói với Hoa Nương Nương là muốn liên lạc tình cảm với Lâm Phàm, sau đó đi ra một mình.

Lâm Phàm nhìn Hỗn Loạn đứng trước mặt mình:

- Hỗn Loạn, ngươi muốn làm gì?

Không còn ai, Hỗn Loạn lau nước mắt nói:

- Lâm phong chủ, ta khổ lắm.

Lâm Phàm nhìn Hỗn Loạn:

- Khổ lắm? Có gì khổ? Ngươi sống sướng biết bao, dễ chịu biết mấy. Được cường giả che chở, còn tốt với ngươi như vậy, ngươi nghĩ sao? Nếu thật sự thấy khổ thì bước đi là xong.

Người này lại có ý định xấu xa gì nữa, cuộc sống bây giờ không tốt sao?

Hỗn Loạn lắc đầu, thở dài nói:

- Lâm phong chủ, ta không thể tự mình đi. Ta là người có nguyên tắc, điểm giới hạn, hôm đó ta đã ra giá là suốt đời, ta tự hẹn hò, dù có vấn đề to lớn cũng phải nuốt lệ nhận, đúng không? Lâm phong chủ nói xem con mắt của ta mọc kiểu gì? Vì sao hôm đó thấy bóng lưng đã ra giá, bây giờ ta rất muốn tát chết mình.

Lâm Phàm vỗ vai Hỗn Loạn:

- Được rồi, đừng nghĩ mấy thứ đó nữa, ngươi phải suy nghĩ theo chiều hướng tốt. Ngươi nhìn xem Hoa Nương Nương tuyệt biết bao, mỗi tội nhan sắc không được tốt, nhưng dáng người hạng nhất, che chăn lại đều như nhau. Ngươi ngẫm lại, đi theo Hoa Nương Nương ít phấn đấu mấy trăm năm, ngươi nên biết mấy trăm năm là bao lâu. Nếu Chế Tài biết sẽ mắng chết ngươi.

Hỗn Loạn ngây ra:

- Nhan sắc cỡ này mà bảo là không được tốt? Đã tới trình độ khủng bố rồi, là xấu nhất trong những người ta hẹn hò.

Tài xế già bị lật xe, kẹt cả đời, trái đắng có đắng tới đâu cũng phải tự nuốt.

- Sao? Còn ghét bỏ? Ngươi không nhìn lại mình xem, gầy đét, già khú đế, có người vừa mắt ngươi đã là may, còn chọn này bỏ kia, ngươi thật là . . . thôi, không nói nữa, nói cho ta biết tình huống của Thánh Đường tông đi, tông môn ở đâu?

Lâm Phàm cần tìm hiểu tình huống của Thánh Đường tông, sáu thánh giả mà hắn tự tay tạo ra mới chỉ gặp mình Hỗn Loạn, hắn rất tò mò những người khác thế nào.

Bình Luận (0)
Comment