Người xung quanh trố mắt líu lưỡi, chép miệng la gặp quỷ. Bọn họ không ngờ có người bá đạo như vậy, dám can đảm châm chích hai vị lão tổ.
Người trẻ tuổi đó là ai?
Mục Phong cứng ngắc ngước đầu lên, tay lơ lửng trong không khí sau đó buông xuống, môi mấp máy hai chữ ‘đồ ngu’.
Ở trong mắt Mục Phong thì loại người này không biết trời cao đất rộng, tự cho là khác biệt với mọi người, nhưng không biết sớm chọc vào họa lớn.
Mắt Tinh Thần lão tổ sáng ngời nói:
- Tiểu tử, ngươi nói thế là sao? Hình như lần đầu lão tổ gặp ngươi.
Mặt ngoài gió êm sóng lặng nhưng thật ra bên trong dậy sóng thần.
Lâm Phàm bình tĩnh bắn nhẹ tro bụi trên người:
- Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bản phong chủ hỏi ngươi, bảng Thiên Kiêu do ngươi xếp hạng đúng chứ?
Tinh Thần lão tổ cực kỳ tự hào nói:
- Không sai, bảng Thiên Kiêu đúng là do lão phu xếp hạng, hội tụ cường giả thiên kiêu trong vực ngoại giới. Người có thể lên bảng đều là thiên kiêu mạnh nhất.
Vực ngoại giới dung hợp, lão mau hơn người ta một bước lập ba chí nguyện lớn, bảng Thiên Kiêu là kiệt tác mà lão tự hào nhất.
Đệ tử thiên kiêu của tất cả vực ngoại giới có ai không muốn lên bảng Thiên Kiêu? Lên danh sách này là tượng trưng cho thân phận và thực lực.
Lâm Phàm không nhịn được mắng xối xả:
- Chó má! Gì mà thiên kiêu mạnh nhất, tên của bản phong chủ cũng không có mà dám nói là thiên kiêu mạnh nhất. Bản phong chủ thì thấy bảng Thiên Kiêu không thật, dù là hạng nhất bảng Thiên Kiêu hiện giờ xuất hiện ở trước mặt bản phong chủ cũng sẽ bị bản phong chủ đánh thành đầu chó!
Xáo động, giật mình.
Lâm Phàm thốt ra mấy lời này, các đệ tử xung quanh xoe tròn mắt. Người này quá cuồng vọng, trong mắt không người.
Dám nói bảng Thiên Kiêu không thật, dù hạng nhất xuất hiện trước mặt hắn cũng sẽ bị hắn đánh thành đầu chó.
Phải tự tin dữ dội cỡ nào mới nói ra lời kinh thiên động địa như vậy được?
Vẻ mặt Tinh Thần lão tổ khó chịu nói:
- Tiểu tử, ngươi nói chuyện quá cuồng vọng. Tu vi của ngươi chỉ là Thông Thiên cảnh, điều này không đại biểu được gì, có thiên kiêu dù ở cùng cảnh giới cũng có thể một tay nghiền áp người cùng cảnh giới, bảng Thiên Kiêu của lão phu tuyệt đối không có vấn đề.
Tinh Thần lão tổ hỏi:
- Ai mang tiểu tử này đến?
Hoa Nương Nương nheo mắt, mỉm cười nói:
- Tinh Thần lão tổ, vị này là bằng hữu của phu quân ta, ngươi có ý gì không?
Tinh Thần lão tổ bí hiểm nói:
- Thì ra là bằng hữu của phu quân của Hoa Nương Nương, nhưng xin khuyên hắn không nên nói lung tung thì hơn, nếu không rất khó giải quyết xong chuyện.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Hoa Nương Nương, để bản phong chủ tự giải quyết việc này.
Lâm Phàm nhìn về phía Tinh Thần lão tổ:
- Hôm nay phải nói rõ việc này ra, Lâm Phàm này đủ sức trở thành đệ nhất bảng Thiên Kiêu, danh sách của ngươi có vấn đề.
Lâm Phàm không nể tình, hắn quá kiêu ngạo, sốt ruột tìm người chèn ép mình.
Chu Đế Võ ngồi yên một chỗ bỗng bộc phát ra khí thế xé rách khung trời:
- Càn rỡ!
Như có đôi tay to vô hình thò ra từ người Chu Đế Võ, tay vô hình xé rách khung trời, ngân hà chín tầng trời đổ ầm ầm, nghiền áp chúng sinh.
Các đệ tử khủng hoảng, cảm giác thân hình trở nên nặng nề.
- Thật là khủng khiếp.
Các đệ tử sống lưng lạnh toát, họ sợ hãi, cảm giác người đối phương có ánh sáng chói mắt, khiến họ e sợ không dám đối diện.
Ánh mắt của Chu Đế Võ sắc bén, áo lam bay bay, khí thế hùng hồn, đạp ra một bước quân lâm thiên hạ, ngạo nghễ đứng trên đại điện.
Chu Đế Võ ôm quyền nói:
- Lão tổ, nếu người này đã không phục vậy thì để đệ tử đến lĩnh giáo sự lợi hại của hắn, nhìn xem có tư cách trở thành đệ nhất thiên kiêu không.
Tinh Thần lão tổ nói:
- Ừm, cũng tốt, nhưng đã là bằng hữu của phu quân của Hoa Nương Nương thì đừng tổn thương mạng sống.
Chu Đế Võ gật đầu nói:
- Rõ!
Gã chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Lâm Phàm:
- Thông Thiên cảnh tầm thường, ta khinh thường ra tay, ngươi chỉ có một cơ hội.
Câu này bá đạo, kiêu căng, cuồng vọng, làm Lâm Phàm rất khó chịu.
Các đệ tử thì thầm thảo luận:
- Trời ạ, người này bị ngu ư? Đi đánh với Chu Đế Võ, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Thông Thiên cảnh đúng là rất mạnh, nhưng Chu Đế Võ là đẳng cấp Diệu Thế cảnh đỉnh. Lão tổ nhà ta nói Chu Đế Võ sẽ là kỳ tài trẻ tuổi đến Đạo cảnh nhanh nhất.
- Các ngươi chờ xem, một chiêu, không, có lẽ nửa chiêu là tên này sẽ quỳ dưới đất. Cách biệt một đại cảnh giới, là lạch trời không thể vượt qua.
Bọn họ không xem trọng trận chiến đấu này, đối phương tự tìm đường chết.
Tinh Thần lão tổ ôm quyền nói:
- Hoa Nương Nương, chiến đấu khó tránh khỏi bị thương, xin rộng lượng thứ lỗi.
Lão chẳng biết tiểu tử này có nội tình gì mà to mồm vậy.
- Ừm.
Hoa Nương Nương không nói nhiều, nàng cũng không xem trọng trận chiến này, không biết bằng hữu của phu quân nghĩ sao nữa.
Hoa Nương Nương nhìn về phía Hỗn Loạn, thấy phu quân hết sức bình tĩnh.
Chỉ có một người táo bạo nhất hiện trường, đó là Vô Lượng lão tổ. Chuyện quái quỷ gì đây? Kêu bọn họ đến để trao đổi tin tức sách cổ, khi không biến thành tranh cướp thiên kiêu số một?
Sự việc phát triển rất lạ.
Mục Phong siết chặt trường kiếm, gã luôn mãi hạng hai, đã đấu với Chu Đế Võ một lần, bị thua một chiêu, không biết hiện giờ Chu Đế Võ mạnh đến đâu.
Còn về kẻ khiêu khích, Mục Phong cười lạnh, không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Lâm Phàm bẻ cổ, hỏi:
- Này tiểu tử, bản phong chủ hỏi ngươi, hiện giờ cảnh giới của ngươi là gì?
Lâm Phàm không biết trên Thông Thiên cảnh là cảnh giới gì, cũng không hỏi thăm về chúng.
Lão sư bảo rằng cảnh giới đều là giả, tất cả đơn giản là đánh thắng và không đánh lại. Biết nhiều làm chi, chẳng được lợi gì.
Các đệ tử ngây người. Tên này là đồ ngốc sao? Không biết cảnh giới của người ta là gì mà dám khiêu khích, muốn lên trời à?
Chu Đế Võ lạnh lùng nói:
- Diệu Thế cảnh đỉnh.
Người gã phát ra thần quang, sáng chói mắt, nhìn thoáng qua như thần linh hiện thế.
Lâm Phàm co duỗi người, chờ chút nữa có trận đại chiến:
- Tốt, trên Diệu Thế là gì?
- Đạo cảnh.
- Cao hơn nữa?
- Không còn đường.
Lâm Phàm nở nụ cười, mới có hai đại cảnh giới đã bít đường?
Hắn không tin.
Lâm Phàm nhe răng, mắt lấp lóe chiến ý hừng hực:
- Bản phong chủ sắp lên đây, chuẩn bị sẵn sàng đi. Khuyên ngươi nghiêm túc một chút, nếu không đừng hối hận.
Hai chân hắn giẫm mạnh.
Bùm!
Mặt đất nứt rạn lan đi bốn phía.
Chu Đế Võ không nhúc nhích, vẫn chắp hai tay sau lưng, nhưng có thần lôi nhỏ xẹt xẹt đan xen trên người gã.
- Dốc hết sức!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, lao về phía Chu Đế Võ, trên đường lao lên hắn dần mở ra tất cả đòn công kích.
- Cuồng Thân!
- Thất Thần Thiên Pháp!
- Cấm thuật!
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới nói:
- Hắn lấy thực lực này đấu với Chu Đế Võ thì một chiêu là thua, Chu Đế Võ thậm chí không cần ra tay.
Nhưng đột nhiên bầu trời lung lay, Đạo Thanh Vô Lượng tông chấn động, hung uy kinh khủng bao phủ trong lòng mọi người.
- Ha ha ha! Đến đây!
Lâm Phàm cao tới mười thước, cơ bắp cuồn cuộn, nghiền áp tất cả. Trên thân thể màu đen kia bắt đầu từ phần lưng nổi hoa văn màu đỏ, không ngừng lan tràn bao trùm toàn thân, sóng máu đỏ thẫm sôi trào.
- Đừng xem thường bản phong chủ nhé!
Giờ phút này, Lâm Phàm đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt Chu Đế Võ, hai nắm đấm khép lại giã mạnh xuống, nắm tay chưa tới nhưng lực lượng cường đại đã nghiền áp.
Răng rắc!
Mặt đất bị lực lượng làm lõm xuống.
Chu Đế Võ tái mặt:
- Cái gì!?
Gã vốn hết sức bình tĩnh nhưng lúc này kinh hoàng, gã đã xem thường đối phương, không tăng lực lượng lên cao nhất, bóng dáng đen thui kia tạo áp lực lớn cho gã.
Chu Đế Võ muốn bùng nổ hết sức nhưng đã không kịp.
Ầm ầm!
Chấn động bộc phát, hai đấm giã xuống, núi sông mất sắc, sóng xung kích khủng bố phụp một tiếng hung mãnh khuếch tán ra ngoài.
Vô số đệ tử đứng không vững, bị sóng xung kích thổi bay xa, đụng nát kiến trúc.
Vô Lượng lão tổ hoảng hốt, giơ tay lên:
- Sao có thể như vậy?
Ánh sáng huyễn lệ bắn ra từ tay lão, bao phủ bốn phía.
Nếu vẫn ngồi xem thì lực lượng này khiến Đạo Thanh Vô Lượng tông không đỡ nổi.
- Thiên kiêu đệ nhất chó má, cho bản phong chủ động lực nào!
Lâm Phàm táo bạo như vượn, hai nắm đấm đập mạnh xuống đất, lực lượng cường đại hoàn toàn bộc phát ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xuyên thủng mặt đất, có uy nhổ núi nứt đất, nắm tay như hạt mưa rơi xuống. Chu Đế Võ nằm trong hố sâu người đẫm máu, tức giận gầm lên, người bắn ra ánh sáng vàng, nhưng khoảnh khắc bắn ra ánh sáng thì nắm đấm khủng bố đã đánh tới.
Chu Đế Võ phun búng máu:
- Phụt!
Ánh sáng vàng sắp bắn ra chợt khựng lại, rút vào trong người, bị đánh rụt về.
Tốc độ của Lâm Phàm rất mau, nhanh nhẹn vô cùng, hắn bâu đầu Chu Đế Võ, khoảnh khắc ra trăm cú đấm, tất cả giã vào bụng của gã.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sóng âm nổ, mỗi nắm đấm có thể đánh thủng tất cả. Người Chu Đế Võ co giật, đây là vì bị nắm tay đánh trúng, thân thể chịu đựng lực lượng sinh ra chấn động.
Lâm Phàm chộp cổ chân của Chu Đế Võ, lắc qua lắc lại, không ngừng đập gã xuống đất, tốc độ siêu nhanh, vượt qua vận tốc âm thanh, đã vô hình vô ảnh, chỉ có mỗi lần va chạm hình thành sóng khí dao động, giây phút nổ mới biết xảy ra chuyện gì.
- Ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực sao? Hoặc là ngươi chưa ăn cơm?
Biểu tình của Lâm Phàm cuồng bạo, mắt đỏ bắn ra tia sáng, tay đè mạnh xuống đất, đập Chu Đế Võ bẹp dí.
'Cấm thuật' sớm mở ra, hắn từ bỏ cơ hội tương lai thăng cấp, bộc phát tất cả tiềm lực.
Lâm Phàm ngửa đầu cuồng rống, biểu tình trở nên dữ tợn, mắt đỏ bắn ra tia hung dữ tuyệt thế, giơ cao hai tay, dồn hết sức mạnh đập xuống.
Bùm!
Hai đấm giã xuống đất, uy thế khủng bố nhất bùng nổ.
Mặt đất tan vỡ thành hư vô, trùng kích khủng bố nhảy lên, khuếch tán bốn phía.
Răng rắc!
Màn sáng vỡ vụn.
Sóng khí khoảnh khắc phủ lên hơn một nửa Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Nhiều kiến trúc sụp đổ thành phế tích, tro tàn bay bay.
Núi non phía xa càng núi lở vực nứt.
Vô Lượng lão tổ không đứng vững, mặt đờ đẫn thụt lùi mấy bước, vịn tay ghế ngồi bệch xuống.
Cường giả xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, như đang trong mơ.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người cùng nhìn một chỗ.
Nơi đó có bóng đen to lớn sừng sững.
Bộp!
Một tay Lâm Phàm chộp đầu Chu Đế Võ, xách gã lên từ hố sâu.
Chu Đế Võ người đẫm máu, xương toàn thân vỡ nát, tứ chi rũ xuống, không biết sống chết.
- Ha ha ha! Đệ nhất bảng Thiên Kiêu.
Bụi bặm tán đi, thân hình to lớn của Lâm Phàm đứng chính giữa, thân hình khủng bố như ma thần cuồng bạo, khiến người sợ hãi.
- Thứ ngu xuẩn, sự cường đại của lực lượng là không thể tưởng tượng, chơi hiệu ứng rồi sẽ có ngày chết.
Lâm Phàm lắc cổ tay, ném Chu Đế Võ về phía Tinh Thần lão tổ.
- Ngươi nói xem, có phải bảng Thiên Kiêu đã sai?