Quả nhiên, lão tổ Đạo Thanh Vô Lượng tông đã không ngồi yên.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu ai ở vị trí này cũng không ngồi yên được.
Người ta đánh nhau trong tông môn nhà mình, lan đến hơi rộng, thứ bị phá hủy nên tính vào sổ nợ của ai?
Vô Lượng lão tổ tức đến mụ đầu:
- Các vị, ta mời các người lại đây không phải cho các người phân biện bảng Thiên Kiêu có vấn đề hay không!
Đám người kia làm gì có bộ dạng của lão tổ?
Bảng Thiên Kiêu là cái thứ gì?
Là nơi một đám tiểu bối chơi đùa, ai làm số một chẳng được, so đo kỹ thế làm gì?
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tập hợp sách cổ của các nhà!
Nhưng tâm thái của Vô Lượng lão tổ vượt qua trước kia, thứ lão có được nhưng người khác thì không có.
Tinh Thần lão tổ tức giận nói, run người vì tức:
- Chuyện khác đợi lát nữa nói tiếp, đời lão phu chưa từng bị người oan uổng như vậy, hôm nay không làm gì khác cũng phải giải quyết cho xong chuyện bảng Thiên Kiêu!
Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu nói:
- Tinh Thần lão tổ nói đúng, việc bảng Thiên Kiêu phải có một lời giải thích, nếu không giải thích rõ thì bản phong chủ tuyệt đối không dừng tay.
Hỗn Loạn Quân Chủ mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng, Lâm phong chủ đã táo bạo.
Hỗn Loạn muốn nói, lão ca, chúng ta bỏ qua đi, đừng chơi như vậy.
Nhưng xem tình huống hiện giờ thì sự việc đã vượt tầm kiểm soát, Hỗn Loạn gặp rắc rối to.
Tông chủ Tuyệt Thần cung từ lúc bắt đầu đến bây giờ không nói tiếng nào, đột nhiên mở miệng nói:
- Việc này không cần rắc rối như vậy, hạng hai bảng Thiên Kiêu, Mục Phong cũng có mặt ở đây, để hắn giao đấu với Lâm phong chủ này một phen là biết ngay bảng Thiên Kiêu có vấn đề hay không.
Vừa dứt lời, một tia mắt sâu thẳm như tên bắn lén nhắm ngay mông tông chủ Tuyệt Thần cung.
Khỏi xem cũng biết đó là ánh mắt của Vô Lượng lão tổ.
Vô Lượng lão tổ sa sầm nét mặt:
- Lời như vậy cũng nói ra được.
Đối phương vốn không có ý tốt, kêu Mục Phong đấu với người ta, nếu may mắn thì thắng, còn xui xẻo bị thua sẽ làm Đạo Thanh Vô Lượng tông mất mặt.
Ý đồ cực kỳ hiểm ác.
Vô Lượng lão tổ thấy mệt tâm, đấu với lão già này luôn cảnh giác từng giây từng phút bị té hố.
Nhìn xem!
Hiện tại bị hố rồi đấy, cho đến nay tông chủ Tuyệt Thần cung không nói nửa câu, đây là vì điệu thấp sao? Hay là ông ba phải?
Sai rồi, sai mười mươi, cái này không gọi là điệu thấp, càng không phải ông ba phải mà là xem kịch, nhìn thấy cơ hội sẽ chém thêm nhát đao.
Mục Phong đứng lên, sôi sục chiến ý nói:
- Lão tổ, đệ tử nguyện ý xuất chiến đấu với vị Lâm phong chủ này.
Gã muốn đánh với Lâm phong chủ, đối phương rất mạnh, Chu Đế Võ luôn đè đầu gã, mà gã thì vô cùng muốn bắt kịp và vượt mặt Chu Đế Võ, nhưng mãi không có cơ hội.
Bây giờ thì cơ hội đã đến, nếu gã trấn áp đối phương thì chứng minh gã mạnh hơn Chu Đế Võ.
Vô Lượng lão tổ trừng mắt răn dạy:
- Mục Phong, ngươi làm gì hả? Ngồi xuống, không có chuyện của ngươi.
Góp vui làm gì, bị lão già Tuyệt Thần cung nói vài câu lừa dối đã không biết đông tây nam bắc.
Dù Chu Đế Võ chưa lấy hết sức mạnh thì thực lực của tiểu tử này vẫn không thể xem thường.
Nhưng Mục Phong không hiểu ý của lão tổ, vẫn kiên định ôm quyền nói:
- Lão tổ, đệ tử vốn định quyết cao thấp với Chu Đế Võ trong lần này, phân ra ai là thiên kiêu đệ nhất. Không ngờ hắn đã thất bại, vậy thì đệ tử là thiên kiêu thứ hai, trong lòng không phục, muốn lĩnh giáo với vị Lâm phong chủ này.
Dứt lời, áo khoác của Mục Phong phồng lên, có kiếm ý vô hình phát ra, khí thế dâng cao nói:
- Lâm phong chủ, ngươi có dám ứng chiến?
Đệ tử Đạo Thanh Vô Lượng tông hưng phấn hò reo:
- Đại sư huynh, thiên kiêu đệ nhất!
Chu Đế Võ đè đầu sư huynh khiến bọn họ khó chịu lâu rồi, giờ Chu Đế Võ bị người ta trấn áp, sư huynh của họ ngạo nghễ đứng ra, muốn luận bàn với đối phương, nếu thắng thì chẳng phải nói lên sư huynh của họ mới mạnh nhất sao?
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Cái quái gì vậy.
Thứ này từ đâu chui ra? Hắn muốn đòi Tinh Thần lão tổ cho giải thích, thuận tiện đại chiến một phen, đồ ngốc này đứng ra làm chi?
Đời hắn không muốn đánh nhau với hai loại người nhất, không phải sợ mà cảm giác lãng phí thời gian.
Loại thứ nhất là đần độn, loại thứ hai là làm ra vẻ ta đây.
Mục Phong đè không khí, ra hiệu các sư đệ yên lặng, sau đó nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, xin chỉ giáo.
Vô Lượng lão tổ lạnh lùng nói:
- Mục Phong, còn không mau lùi lại cho ta!
Tinh Thần lão tổ nói:
- Vô Lượng lão tổ, lão phu thấy chuyện này được. Lâm phong chủ nói bảng Thiên Kiêu do lão phu lập ra có vấn đề chứ gì, vậy được rồi, để Mục Phong xuất chiến, nếu Lâm phong chủ thắng thì lão phu thừa nhận bảng Thiên Kiêu sai lầm.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới cười nói:
- Rất có lý, nếu Lâm phong chủ thắng thiên kiêu thứ hai thì đã nói lên tất cả.
Binh Chủ đồng ý:
- Nói có lý.
Vô Lượng lão tổ nhìn đám người kia, tức giận muốn đánh người, ngồi nói chuyện không đau lưng. Đặc biệt là Mục Phong càng khiến lão tức giận, người gì ngốc quá, trận chiến này không đáng đánh, nhưng xem tình huống hiện giờ dù muốn ngăn cản cũng không kịp.
Lâm Phàm nheo mắt, bất đắc dĩ hỏi:
- Ngươi thật sự muốn đánh với ta?
- Đúng vậy!
Mục Phong mày kiếm mắt sáng, đặc biệt đang muốn kiếm chú ý, tạo hình đẹp đẽ, rất hấp dẫn ánh mắt của nữ đệ tử, khí chất hờ hững đem đến sức sát thương lớn cho cô nương.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Tốt, cho ngươi một cơ hội, hãy thi triển ra kiếm pháp mạnh nhất của ngươi, nếu không thì ta sợ ngươi không có cơ hội.
Câu này nghe vào tai người khác dấy lên sóng lớn.
- Tên kia kiêu ngạo thế, tuy hắn đánh bại Chu Đế Võ nhưng không thể ngông cuồng vậy chứ.
- Đúng rồi, Chu Đế Võ chưa kịp thi triển tất cả sức mạnh, còn đại sư huynh của chúng ta sắp dốc hết thực lực ra.
- Đại sư huynh cố lên, hãy dạy cho kẻ không biết trời cao đất rộng này một bài học!
Mục Phong không vui không buồn, tâm tình tự nhiên, không bị ảnh hưởng. Keng một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, rồng kiếm khí quấn quanh trên thân kiếm, đây là tượng trưng cho tu luyện kiếm thuật đến tột đỉnh.
Người Mục Phong tỏa ánh sáng chói mắt, đều là ánh sáng kiếm ý, trường kiếm rung vù vù.
Các đệ tử cảm nhận kiếm ý kia, trái tim co rút lại.
Binh Chủ nói:
- Lợi hại, Vô Lượng lão tổ, Mục Phong của tông ngươi kiếm đạo đã nhập thần, nếu bước vào Đạo cảnh sẽ rất ghê gớm.
Vô Lượng lão tổ cười, tuy không muốn Mục Phong đánh nhau với người nhưng chuyện đã rồi, biết làm sao được.
- Binh Chủ khách khí, không biết tương lai bước vào Đạo cảnh có thể đến Binh giới tìm một thanh thần binh không?
Binh Chủ ngây người nhìn Vô Lượng lão tổ như xem đồ ngốc:
- Không thể!
Vô Lượng lão tổ tức đến á khẩu:
- Ta ¥% . . .!
Lão nhìn chính giữa đại điện, không thể thua trận chiến này.
Lâm Phàm thúc giục:
- Nhanh chóng ra tay đi.
Thực lực của đối phương mạnh thật, nếu không dùng kiếm thì có lẽ Lâm Phàm sẽ rất nghiêm túc, tiếc rằng Mục Phong dùng kiếm, hơn nữa tu luyện kiếm đạo đến cảnh giới siêu cao, không thể rời khỏi kiếm.
Trong phút chốc khí thế của Mục Phong thay đổi hoàn toàn, kiếm ý hùng hồn khủng bố phô thiên cái địa, bóng kiếm rợp thiên địa. Kiếm vốn là sát phạt, tuy mục tiêu nhằm vào Lâm Phàm nhưng phát tán ý sát phạt khiến mọi người thấy lòng lạnh lẽo.
Kiếm ý sát phạt khiến người sợ khoảnh khắc biến mất, dường như đã tan mất trong thiên địa.
Có đệ tử nhìn Mục Phong đứng yên tại chỗ không nhúc nhích thì sửng sốt, không hiểu ra sao:
- Đại sư huynh làm gì vậy? Sao đứng im không nhúc nhích?
Các đệ tử thân gần với Mục Phong thì xem hiểu:
- Đây là kiếm thuật chí cao mà đại sư huynh lĩnh ngộ ra khi tham ngộ thiên địa, đã dung hòa vào thiên địa. Thân hình đó là đại sư huynh nhưng không phải đại sư huynh, đó không phải chân thật.
Các đệ tử nghe không hiểu, không biết cái gì là thần thông kiếm thuật, nhưng cảm giác rất lợi hại.
Vô Lượng lão tổ rất vui mừng, Mục Phong của Đạo Thanh Vô Lượng tông đúng là thiên tư ngút trời, kiếm thuật này rất kinh người, lão cũng phải thừa nhận nếu Mục Phong vào Đạo cảnh cùng với kiếm pháp này thì sẽ càng khủng bố hơn.
Lâm Phàm đứng im tại chỗ, ngón tay cũng không nhúc nhích cái nào.
- Tuy kiếm đạo mạnh, tiếc rằng bất cứ kiếm đạo nào, dù thông thần, thông thiên mà gặp Lâm Phàm này cũng phải gục.
Trong phút chốc, hư không chấn động, một luồng kiếm ý bơi trong dòng sông tốc độ, cực nhanh, nhanh đến không thể bắt giữ.
Dù là Lâm Phàm cũng khó phản ứng lại.
Ở trong mắt các đệ tử khác thì không nhìn thấy gì, họ chỉ thấy Lâm Phàm đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay không nhúc nhích đột nhiên cử động.
Tay trái với tốc độ phá tan giới hạn chộp hư không, phập một tiếng, mũi kiếm đâm tay, máu ứa ra.
Mục Phong khủng hoảng:
- Cái gì!?
Gã không thấy đối phương ra tay bằng cách nào, khi thấy rõ thì đường kiếm mạnh nhất đã bị chộp trong tay.
Lâm Phàm quát to, nắm đấm phải đánh mạnh vào Mục Phong.
Bốp!
Mục Phong bị đấm mạnh bay đi xa, đụng sập kiến trúc ở phía xa thành phế tích.
Vô Lượng lão tổ ngây người:
- Cái này . . .
Lão thấy rõ ràng, nhưng không dám tin.
- Phụt!
Mục Phong bị Lâm Phàm đấm bay xa, xương phần bụng sắp vỡ vụn, gã bay ngang té xuống đất, ọc bãi máu.
- Kiếm của ta.
Lúc này Mục Phong không lo cho bản thân mà cảm nhận đôi tay trống rỗng, trường kiếm biến mất.
Lâm Phàm cầm trường kiếm, búng nhẹ:
- Kiếm là kiếm tốt, nhưng tốc độ hơi chậm.
Thân kiếm kêu vù vù.
Hắn lắc cổ tay, cắm ngược trường kiếm xuống.
Trường kiếm cắm xuống mặt đất rung vù vù.
Mục Phong nhìn thân kiếm bạc trắng, bần thần lẩm bẩm:
- Ta mà thua?
Bàn tay Lâm Phàm đổ máu, đường kiếm vừa rồi đúng là rất mạnh, nếu không có buff thì hắn không thể nào đỡ được, muốn phản ứng lại cũng là cả một vấn đề.
Tốc độ quá nhanh, kiếm ý quá mịt mờ, đã hòa vào thiên địa, như linh khí trong thiên địa, khó thể phân biện rõ.
Các đệ tử trợn mắt há hốc mồm, thân hình run rẩy:
- Đại sư huynh, hắn . . .
Bọn họ không ngờ đại sư huynh thua.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn Tinh Thần lão tổ:
- Bây giờ có thể nói một câu là bảng Thiên Kiêu của ngươi bị lỗi chưa?