Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Mục Phong cúi đầu:
- Lão tổ, ta . . .
Vết thương phần bụng đến bây giờ còn đau nhói, khi mới bị đánh trúng, gã suýt chết ngất.
Nếu Lâm Phàm biết chắc chắn sẽ nói một câu, đây là hậu quả không tu ngạnh công.
Chịu một đấm đã chết đi sống lại, thứ vô dụng.
Vô Lượng lão tổ bình tĩnh nói:
- Đừng nói nữa, ngươi không mất mặt nhất, ngươi đỡ hơn Chu Đế Võ một chút.
Nhưng Mục Phong nghe xong càng xấu hổ hơn.
Lão tổ đã bảo là đừng ra tay, ngồi xuống, nhưng gã không chịu nghe, vốn sẽ không bị mất mặt, nhưng vì gã tự tin quá mức nên mới biến thành như vậy.
Mục Phong nói:
- Lão tổ, đệ tử sẽ không bị đánh bại, trải qua đợt thất bại này, đệ tử phát hiện sai sót trong kiếm đạo của mình.
Vô Lượng lão tổ hỏi:
- Sai sót cái gì?
Lão rất muốn biết Mục Phong có thể phát hiện cái gì.
Mục Phong ngây người, không ngờ lão tổ sẽ hỏi tới, mặt gã đỏ rần, căng thẳng. Mục Phong cảm giác mình bỗng dưng thua, thật ra gã không cảm giác mình sai sót cái gì, giờ bị lão tổ hỏi càng không đáp được.
Mục Phong vắt óc suy nghĩ, chợt nhớ câu tên kia nói: ‘kiếm thuật không tệ, nhưng tốc độ quá chậm'.
- Thưa lão tổ, vì tốc độ của đệ tử quá chậm.
Mục Phong cảm giác câu này nói có lý, nếu không phải tốc độ quá chậm thì sao đối phương phản ứng lại được?
Vô Lượng lão tổ nhìn Mục Phong, phất tay:
- Ngươi từ từ suy nghĩ đi.
- A!
Mục Phong không hiểu ngữ điệu này của lão tổ là sao, không nghiền ngẫm thấu được, nhưng gã vẫn nghe lời bước đi.
Các đệ tử nhìn bóng lưng cô đơn của sư huynh, nước mắt trào ra khóe mi. Có đệ tử cắn chặt môi, muốn khóc nhưng cố nén.
- Chắc đại sư huynh rất đau khổ . . .
Tâm tình của Cửu Sắc lão tổ rất tốt mang theo Lâm Phàm xuất phát đi Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ rất bất mãn nói:
- Lâm phong chủ, để lão phu giới thiệu cho ngươi. Vị này là Lạc Vân Thần Nữ Đan giới, ngươi thấy sao? Có phải rất đẹp không? Nhưng đáng hận là chỉ xếp hạng năm trên bảng Bách Hoa. Ta thì thấy những người đó bị mù mắt rồi!
Cửu Sắc lão tổ cho rằng Lạc Vân nên xếp hạng nhất.
Lạc Vân áo trắng xuất trần, tuyệt thế khuynh thành, khi cảm giác ánh mắt của Lâm Phàm thì nàng nhoẻn miệng cười. Trong lòng Lạc Vân hơi khó hiểu, ánh mắt Lâm phong chủ này nhìn nàng hơi là lạ.
Cửu Sắc lão tổ thấy Lâm Phàm nhìn trân trân thì cười thầm trong bụng:
- Chắc Lâm phong chủ chưa đến Đan giới bao giờ, chỗ của lão phu là cảnh tiên cõi đời, không biết bao nhiêu người muốn đi nhưng không vào được.
Lâm Phàm cười gật đầu, cảm giác môi hơi khô:
- Tốt, tốt.
Hắn đã đi Long giới, cảm giác không được tốt lắm, không biết Đan giới sẽ như thế nào nào.
Qua thật lâu.
Cánh mũi Lâm Phàm hít hà, không khí đọng mùi thơm nồng, đó là mùi đan rất thuần khiết, hít một hơi làm tinh khí thần có dấu hiệu nhảy nhót, tinh thần tràn trề.
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Đã sắp đến Đan giới.
Cách Đan giới tồn tại hơi đặc biệt, trước khi vực ngoại giới chưa dung hợp thì bình yên vô sự, nhưng sau khi dung hợp lại đầy rẫy nguy hiểm.
Theo như sách cổ ghi chép, mỗi lần vực ngoại giới dung hợp là Đan giới sẽ gặp họa ngập đầu.
Nhưng vực ngoại giới dung hợp lần này không xảy ra chuyện gì.
Cửu Sắc lão tổ cho rằng nhờ công lao của lão, ai kêu thực lực của lão mạnh mẽ, bảo vệ Đan giới an tàn, dù có người muốn đến gây sự cũng phải xem mình có bản lĩnh không đã.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, cảm giác được, xung quanh mùi hương rất ngon.
Lâm Phàm chưa bao giờ tưởng tượng ra đan dược có thể tự thành một giới, làm hắn nhớ tới nửa bước thần đan ngày xưa, tuy bị hắn liếm nhiều nhưng tăng trưởng giá trị khổ tu cũng rất cuồng bạo.
Cửu Sắc lão tổ cười, cảm giác được người ta khen thật tuyệt vời.
- Lâm phong chủ, phía trước là tới rồi.
Đằng trước ngập trong sương khói màu xanh, những sương khói rất đậm, bên trong có con quái vật sừng dài màu xanh đang rít gào.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Đây là . . .?
Đoàn khói xanh hơi kinh dị, tuy hắn chưa tiếp xúc nhưng cảm giác là kịch độc.
Cửu Sắc lão tổ trả lời:
- Đó là khói độc hộ giới. Hiện giờ có quá nhiều người dòm ngó Đan giới, phải làm chút chuẩn bị. Lâm phong chủ đừng xem thường những khói độc này, chúng rất lợi hại, dù Đạo cảnh đến cũng phải tốn công sức.
Lâm Phàm gật gù:
- Nhìn ra được.
Đã thành linh rồi, không lợi hại sao được. Lâm Phàm cảm thấy nếu Viêm Hoa tông cũng có thứ này thì nghịch thiên rồi.
Mà khoan, suốt ngày bị khói xanh bao phủ, rất có khả năng bị đội nón xanh.
Khi Cửu Sắc lão tổ đến gần, những làn khói cuồn cuộn, các quái vật màu xanh ở bên trong cung kính nói:
- Cung nghênh lão tổ trở về!
Xuyên qua những làn khói độc, phong cảnh trước mắt biến đổi.
Mùi đang nồng nặc xông vào mũi, hít sâu một hơi, toàn thân thoải mái, dù phàm nhân sống ở chỗ này, ngày đêm được mùi đan thấm nhuần cũng có thể sống mấy trăm tuổi.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đây chính là nội tình của đại giáo.
Viêm Hoa tông không sánh bằng, nếu cho các đệ tử sống ở đây, mỗi ngày được mùi đang thấm nhuần thì tu hành được lợi nhiều.
Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng.
Vèo!
Một viên đan dược từ xa bay tới, tỏa sáng lấp lánh, có đôi cánh nhỏ trong suốt vỗ. Nó bay quanh Cửu Sắc lão tổ một lúc, lại bay vòng quanh Lâm Phàm, phát ra giọng con nít trong trẻo.
Cửu Sắc lão tổ ngừng cười, hết sức nghiêm túc nói:
- Tiểu Lật Tử, không được quậy trước mặt khách, mau đi tu luyện.
- A!
Đan dược biến ra bé mập, đôi cánh trong suốt vỗ sau lưng, nó nhăn mặt với Lâm Phàm rồi nhanh chóng bay mất.
Lâm Phàm cười cười, vật nhỏ buồn cười, khiến hắn muốn liếm một miếng.
Cửu Sắc lão tổ giảm chậm tốc độ, cẩn thận nhìn Lâm Phàm:
- Xin Lâm phong chủ đừng trách, những tiểu tử này một ngày không đánh là quậy xốc nóc.
Loại tình huống này xảy ra nhiều, khá nhiều đan dược đang xuyên toa nhanh, tốc độ cực nhanh bay lên hạ xuống, thường quẹo cua.
Lâm Phàm hỏi:
- Cửu Sắc lão tổ, những đan dược nhỏ này xuất hiện như thế nào? Tự ngưng tụ ra?
Lâm Phàm nghi ngờ những đan dược này có phải được thiên địa ngưng tụ, dần sinh ra linh trí.
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Không thể nào! Những vật nhỏ này đương nhiên được sinh ra, chứ làm sao ngưng tụ được. Lâm phong chủ không biết cũng bình thường, có phải cho rằng tất cả là đan dược sinh ra linh trí? Thật ra theo sách cổ ghi chép, tổ tông của Đan giới được thiên địa Đan giới dựng dục ra, là tiên thiên thần đan, khi xuất hiện đã có linh trí, sau này dần dần có càng nhiều hậu đại, đến bây giờ chúng ta đều là tiên thân đan linh. Còn những đan dược luyện chế ra, sinh ra linh trí là hậu thiên đan linh, không có điều kiện sinh sản.
Lâm Phàm đã hiểu:
- À, thì ra là vậy.
Nhưng ở trong mắt hắn thì Đan giới và Long giới khác nhau, giống như Thánh Địa tu luyện, phong cảnh nơi này rất đẹp.
Dây leo giăng khắp nơi, rậm rạp um tùm, những cây cổ rất cao to, lá xanh tựa phỉ thúy.
Thật là cảnh tiên cõi trần.
Rất nhanh, Cửu Sắc lão tổ dẫn dắt họ đến đại điện Đan giới.
Các tộc nhân đều cung nghênh lão tổ, bọn họ tò mò nhìn Lâm Phàm, không biết vì sao lão tổ dẫn người vào Đan giới.
Trong đại điện.
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Lâm phong chủ, mời ngồi, đừng khách khí, xem như ở nhà mình.
Lão nhìn sang một bên:
- Lạc Vân hãy tâm sự với Lâm phong chủ, lão tổ đi chuẩn bị đồ.
Cửu Sắc lão tổ nói xong vội vàng rời đi, lão cần chuẩn bị đồ.
Lạc Vân cảm giác mình bị lão tổ bán, nàng ngồi một bên, nhoẻn miệng cười với Lâm Phàm.
Thoáng chốc hiện trường im lặng.
Lâm Phàm quan sát bốn phía, Lạc Vân yên lặng, không biết nên nói cái gì, nàng giơ tay vuốt mái tóc.
Lâm Phàm hít cánh mũi:
- Thơm quá.
Mùi hương tỏa ra từ người Lạc Vân.
Gò má Lạc Vân hây đỏ:
- Lâm phong chủ, đây là mùi đan trên người chúng ta, mỗi tộc nhân của Đan giới đều như vậy.
Lâm Phàm hỏi:
- A, vậy à. Mà những độc đan ở bên ngoài hình thành như thế nào?
Nếu thứ này thật sự có ích thì hắn không ngại kiếm một chút mang về tông môn, không nói bảo vệ tất cả nhưng ít ra khi tông môn gặp nguy hiểm sẽ có chút tác dụng.
Lạc Vân trả lời:
- Những độc đan này đều là hậu thiên đan linh, nhưng bất quá tồn tại đã lâu, không biết hình thành như thế nào, chắc do vị lão tổ nào đó của Đan giới luyện chế ra.
Lúc này Cửu Sắc lão tổ quay về:
- Lâm phong chủ, lão phu mới đi đan phòng, tự tay luyện chế ít đan dược cho Lâm phong chủ, mời nếm thử.
Lâm Phàm nhìn qua, những đan dược tỏa ánh sáng vàng chói mắt, mùi đan nồng đậm ập vào mặt.
Với thực lực và trình độ của Cửu Sắc lão tổ, lão luyện ra đan dược chắc chắn phi phàm, dù sao Đan Giới Chi Chủ giỏi nhất, mạnh nhất là đan dược.
Lâm Phàm cầm một viên đan dược ném vào miệng:
- Đa tạ.
Hắn hơi mong đợi, chắc sẽ tăng giá trị khổ tu.
Nhưng tiếc nuối rằng không có chút giá trị khổ tu nào, thật không khoa học.
Cửu Sắc lão tổ nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy Lâm phong chủ? Không hợp khẩu vị?
Những đan dược này đều không kém, lão tự tay luyện chế, nếu chảy ra ngoài đều là đẳng cấp đan dược đỉnh cao.
- Không phải, đang suy nghĩ việc khác.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, có phải khi nào vì nửa bước thần đan có linh nên mới tăng giá trị khổ tu, còn những đan dược này chỉ là dược lực đơn thuần, không thể so sánh với nửa bước thần đan?
Phỏng chừng đoán đúng rồi.
Lâm Phàm rất muốn hỏi Cửu Sắc lão tổ có thể cho ăn đan dược có linh không, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, mới đến chơi đã nêu yêu cầu này thì không tốt.
Nếu ngay từ đầu đã cãi cọ gay gắt, đến cửa đánh lộn, sau đó hắn thắng rồi đòi đan dược thì còn hợp lý.
Chứ bây giờ người ta thân thiện như vậy, hắn không thể quá đáng.
Nhưng Cửu Sắc lão tổ mời hắn đến đây chắc chắn có chuyện, không gấp, cứ chờ xem, chỉ cần đối phương có việc thì hắn dám mở miệng xin.