Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 798 - Chương 798: Ưm, Không Tệ, Đúng Là Vậy

Chương 798: Ưm, không tệ, đúng là vậy Chương 798: Ưm, không tệ, đúng là vậy

Yêu thú vô tội chậm rãi tản bộ trong đêm tối bi kịch bị Lâm Phàm bắt nướng ăn, thật đáng thương.

Hương vị thơm nức xông vào mũi.

Lâm Phàm kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng, rất là sung sướng, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Nhưng nhớ đến truyện ký của Cửu Sắc lão tổ làm hắn rất là bất đắc dĩ.

- Bị hố, ngẫm kỹ lại cuộc đời của Cửu Sắc lão tổ rất bi kịch, nếu viết ra sẽ bị người chửi chết, phải dùng ngón tay vàng thôi.

Ngẫm lại lúc trước bị giá trị khổ tu dụ dỗ khiến hắn suy nghĩ quá đơn giản, giờ nghĩ kỹ mới nhận ra đây là việc khá phức tạp.

Nhưng dù vậy thì sao? Chẳng lẽ làm khó được hắn?

Nếu bị chuyện như vậy làm khó thì hắn khỏi lăn lộn nữa.

Trước đó hắn cần nghĩ ra một cái tên dễ nghe.

Đan Giới Chi Chủ.

Không phải vắt óc suy nghĩ làm gì, trực tiếp dùng bốn chữ Đan Giới Chi Chủ, làm phức tạp quá ngược lại không hay.

Lâm Phàm suy tư, mở mang đầu óc trí tuệ:

- Bắt đầu nghĩ dàn giáo, nhân tố gia đình của Cửu Sắc lão tổ khó biên soạn ra thù hận, phải sửa lại.

Lâm Phàm không thích dùng não, cảm giác tổn thương não, mỗi lần vận chuyển là chết bao nhiêu tế bào não, khiến người rất sốt ruột.

Lâm Phàm chợt nở nụ cười, nghĩ ra kiểu quen thuộc:

- Có rồi!

Cửu Sắc lão tổ sinh ra trong gia đình bình thường, thiên tư bình thường, là phế vật, còn có một vị hôn thê. Thế lực lớn khai chiến, phụ mẫu đi chiến trường sau đó chết trận. Cửu Sắc gặp nỗi đau mất người thân, lúc này vị hôn thê dẫn theo một nam nhân đến, mạnh mẽ từ hôn, Cửu Sắc còn bị nam nhân kia đánh thương trước mắt bao người.

Cửu Sắc để lại máu, hét to trước công chúng:

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khi thiếu niên nghèo!

- Ừ ừ, vậy là xong, cứ phát triển theo dàn giáo này sẽ hay đây.

Trong đầu Lâm Phàm toàn là kịch bản quen thuộc, gộp đại mấy loại thành một.

- Cửu Sắc lão tổ, thổi phồng ngươi như vậy chắc đủ vừa lòng rồi nhỉ.

Trên tờ giấy vàng rực hiện ra nhiều nội dung.

Một: Nội dung quá ít, phải qua một đợt đặt báo mới được.

Lâm Phàm vừa viết vừa cầm thịt nướng, thuận tiện húp miếng canh. Ăn no rồi, cũng viết xong nội dung, hắn đăng tới chỗ Tri Tri Điểu.

Rất nhanh, sau khi xem xong nội dung thì gã hoang mang.

- Cái thứ gì vậy?

Ánh mắt đầu tiên không xem hiểu, trông không giống tin tức.

- Đan Giới Chi Chủ?

Người xét duyệt suy tư, không lẽ liên quan đến Đan giới? Hơn nữa thấy cái tên Cửu Sắc làm gã nghĩ ngay đến Cửu Sắc lão tổ.

Người xét duyệt Tri Tri Điểu vội hỏi:

- Tông sư đang viết cái gì vậy? Hình như liên quan đến Đan giới?

Lâm Phàm đáp lại:

- Đúng là liên quan Đan giới, có biết đây là tin độc quyền không? Sự tích cuộc đời Đan Giới Chi Chủ từ nhỏ đến lớn, ngươi nói xem nó viết cái gì?

Người xét duyệt Tri Tri Điểu ngây ra, không phản ứng lại:

- A?

Sau đó xem kỹ nội dung, ban đầu gã chỉ lướt sơ, hoặc nên nói là nghi ngờ, nhưng xem một lúc thì không nhịn được.

- Mợ nó! Khinh người quá đáng! Đôi cẩu nam nữ này! Nếu là ta đã sớm rút thần hồn, hung hăng hành hạ tơi bời!

Người xét duyệt Tri Tri Điểu bị nội dung chọc giận, xem đoạn Đan Giới Chi Chủ Cửu Sắc hét ra câu kia làm gã sôi trào máu nóng. Xem Đan Giới Chi Chủ vì biến cố gia đình mà bị kẻ ác ức hiếp, sau đó đánh trả thì rất phấn khởi, giết hay lắm!

Người xét duyệt Tri Tri Điểu đọc tiếp, nhưng đã hết rồi.

Còn tiếp?

- Tông sự, nội dung tiếp theo thế nào? Sao chưa viết ra? Rất thú vị, tông sư mau đăng đi mà, xin tông sư!

Người xét duyệt Tri Tri Điểu rất muốn biết chuyện xảy ra sau đó, rất là háo hức, gã chưa từng thấy nội dung như vậy, cảm giác có thể làm hồi ký của mình.

- Viết con mắt! Không biết mệt à, chỉ biết thúc giục. Đừng phiền ta, bận lắm.

Lâm Phàm cất tờ giấy vàng, định nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.

Còn về nội dung này, hắn còn chút lương tâm, con người của Cửu Sắc lão tổ không tệ nên thôi không bôi bác. Hắn sẽ viết nghiêm túc, không thể để mất mặt được.

Người xét duyệt Tri Tri Điểu xem hồi âm, ngây ngẩn. Tính tình của tông sư không được tốt, giục một tiếng thôi mà đã ăn mắng. Nhưng gã thích người có tài hoa, tài viết quá tuyệt.

- Không ngờ thời trẻ Đan Giới Chi Chủ trải qua thê thảm như vậy, ài.

Người xét duyệt Tri Tri Điểu xem nội dung xong không nghi ngờ thật sự, viết rất hay, muốn xem chuyện tiếp theo thế nào, tiếc rằng tông sư không viết nữa.

Gã có công việc càng quan trọng hơn, cảm giác nếu mình sắp chữ tốt sẽ hấp dẫn càng nhiều người đọc, nên gã xin đặt Đan Giới Chi Chủ ở giữa trang thứ nhất, cố ý đăng tít nóng.

Lâm Phàm ngồi xếp bằng tu luyện, tuy có nhiều giá trị khổ tu nhưng hắn không thể thả lỏng, người tu luyện từng giây từng phút mới trở thành cường giả thật sự được.

Lâm Phàm biết rõ đạo lý kia nên tiến vào trạng thái tu luyện.

Tinh Thần các.

Người Chu Đế Võ bị bao lại như bánh chưng, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.

Rèm mi run run, gã mờ mịt mở mắt ra:

- Ta đang ở đâu đây? Xảy ra chuyện gì?

Hai câu mơ hồ biểu thị sự hoang mang, không nhớ chuyện xảy ra lúc trước.

- Đã tỉnh?

Đến bây giờ Tinh Thần lão tổ vẫn còn giận, Chu Đế Võ bị người đánh ra nông nỗi này, lão biết nói gì hơn? Không có lời nào để nói.

Chu Đế Võ run giọng hỏi, không tin được, còn ôm chút hy vọng:

- Lão tổ, có phải ta thua?

Tinh Thần lão tổ tính mắng nhưng thấy Chu Đế Võ như thế này rồi, mắng gì được, làm sao mắng nhiếc? Mất hết mặt mũi.

- Xem bộ dạng của ngươi bây giờ thì nói xem ngươi thắng hay thua?

Chu Đế Võ không nói chuyện, nhắm mắt lại, hai dòng lệ chảy xuống từ khóe mắt, mấp máy môi không cam lòng nói:

- Lão tổ, là ta sơ sẩy, ta chưa thi triển ra . . .

Tinh Thần lão tổ nói:

- Không, ngươi không sơ sẩy, như vậy mới tốt nhất, nếu ngươi lấy hết thực lực mới là lúc ngươi mất mặt nhất. Mục Phong nghênh chiến, một chiêu thua trận, bộ dạng của ngươi bây giờ ít ra lão tổ còn có thể chống chế là chưa dốc hết sức, sơ sẩy bị đánh lén, tuy mất mặt nhưng còn vớt vát được.

Chu Đế Võ không tin:

- Mục Phong, hắn . . .

Sao có thể như vậy?

Chu Đế Võ biết thực lực của Mục Phong, tuy không bằng gã nhưng chỉ kém chút xíu, sao có thể thua trong một chiêu?

- Lo dưỡng thương đi, tên kia xuống tay thật ác, xương toàn thân ngươi đều gãy.

Tinh Thần lão tổ vỗ vai Chu Đế Võ, đứng lên rời đi.

Nói sao thì Chu Đế Võ cũng là đại sư huynh của Tinh Thần các, một tay Tinh Thần lão tổ dạy dỗ ra, gã thua rồi thì biết làm sao bây giờ? Mắng thúi đầu hay làm gì?

Không thể nào, qua nhiều năm đã bồi dưỡng ra tình cảm.

Sau khi lão tổ đi, Chu Đế Võ vô cùng tuyệt vọng.

Chu Đế Võ hơi không cam lòng, tình huống lúc ấy đặc biệt, là gã sơ sẩy thôi, khi phản ứng lại đã không còn kịp, bị lực lượng của đối phương đè bẹp dưới đất. Chu Đế Võ đã quyết định, chờ lành vết thương sẽ tìm đối phương so tài đàng hoàng một lần, gã không tin mình sẽ thua thảm như vậy.

Sáng sớm, tia ban mai bao phủ, Lâm Phàm ngừng tu luyện, lấy kiếm Thái Hoàng ra tự giải quyết mình.

Tu luyện là chuyện rất mệt, một ngày không ngủ mệt lả người, nên giữ trạng thái hăng hái.

Lâm Phàm bay lên, lao về phía xa. Hắn cần tăng tu vi, Thông Thiên cảnh vẫn chưa đủ, bước vào Diệu Thế cảnh là có thể đi ngang trong vực ngoại giới.

Đan giới.

Cửu Sắc lão tổ đứng ở bên ngoài chờ đợi, trời chưa sáng lão đã sốt ruột:

- Sao vẫn chưa đến? Tri Tri Điểu, ngươi ở đâu?

Cửu Sắc lão tổ rất hồi hộp, không biết Lâm phong chủ đã soạn chưa, hoặc viết rồi nhưng nội dung có được người ta thích không?

Đan Giới Chi Chủ, Cửu Sắc lão tổ có thể dương danh vực ngoại giới, truyền lưu thiên cổ không?

Làm cường giả Đạo cảnh đỉnh, bây giờ Cửu Sắc lão tổ rất hồi hộp, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Có con chim ba đuôi màu lam trong suốt từ xa bay tới.

Tim Cửu Sắc lão tổ đập nhanh.

Đó là Tri Tri Điểu, rốt cuộc đến rồi.

- Nếu viết không hay thì làm sao bây giờ? Nếu không đăng lên thì làm sao?

Cửu Sắc lão tổ hoảng hốt đi tới đi lui, không biết nên làm sao bây giờ.

Một tờ giấy màu lam từ trên trời rơi xuống.

Tuy Cửu Sắc lão tổ căng thẳng nhưng vẫn đón lấy tờ giấy, hồi hộp liếc trộm, sau đó ngẩn ngơ.

- Cái gì? Nằm ở trang nhất Tri Tri Điểu?

Cửu Sắc lão tổ ngây ngẩn, không tin được, tên bài nhìn sơ là biết viết về lão rồi.

Đan Giới Chi Chủ.

Trừ lão ra còn ai nữa.

- Không ngờ Lâm phong chủ thật sự viết.

Cửu Sắc lão tổ hít sâu, mặc kệ viết thế nào cũng phải xem nội dung đã.

Từ ánh mắt đầu tiên Cửu Sắc lão tổ đã biết đây là viết về lão, dù qua hơn một ngàn năm thì ký ức vẫn mới mẻ như ban đầu.

Dần dần Cửu Sắc lão tổ xem ngẩn ngơ, vì quá hay, đặc biệt nhìn chỗ cao trào thì mặt lão đỏ rực, rất phấn khởi.

- Ủa? Sao hết rồi? Tiếp theo đâu?

Xem đến cuối cùng phát hiện bị ngừng, làm Cửu Sắc lão tổ sốt ruột, xem không đã ghiền.

- Mà khoan!

Cửu Sắc lão tổ chợt hoang mang, đúng là viết về lão, nhưng quá trình phát triển nội dung không phải như vậy.

Phụ mẫu chết, nhưng không phải chết trận.

Cũng không có chuyện từ hôn, lão lấy đâu ra vị hôn thê? Không có chuyện này.

Còn gì đây?

Bị kẻ ác ức hiếp, giết ngược lại, có chuyện này, nhưng chuyện thật không phải như thế. Lão nhớ hồi trẻ đúng là bị kẻ ác tìm tới cửa, nhưng lão không giết kẻ ác, ngược lại bị giẫm ở dưới chân, đánh bầm dập, sau cùng lão van xin mới được người ta tha cho.

- Cái này . . .

Cửu Sắc lão tổ hơi lo, cảm giác Lâm phong chủ thổi phồng hơi lớn, nhưng lão nhớ lời Lâm Phàm nói.

Tô vẽ thêm, sửa chữa câu chuyện, ai hỏi thì tự nhận là có, dù sao không có người biết.

Cửu Sắc lão tổ lập tức nhận rõ chỗ đứng của mình, rất thích câu chuyện:

- Ừ, đúng rồi, trước kia lão phu như vậy, Lâm phong chủ viết rất tốt!

Lão nhìn bình luận của những người vực ngoại giới, sau đó ngây ra, cười phá lên.

Bình Luận (0)
Comment