Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Hư không náo động bình tĩnh lại, mây đen dày nặng tán đi, sấm sét tan biến, tất cả trở về yên ả.
- Biến mất rồi.
Các đệ tử phản ứng lại, chảy mồ hôi ròng ròng. Uy thế vừa rồi quá khủng bố, như đi dạo một vòng bên bờ sống chết.
Thanh Oa trợn mắt há hốc mồm
- Kết thúc?
Cảm ứng vẫn còn, tức là kẻ bỏ mạng vẫn sống, thành công vượt qua kiếp nạn, quá khủng bố.
Thanh Oa nhớ lại vừa rồi mình hét to, dù thế nào không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu bị nghe được thì làm sao?
Nếu nó vẫn mắt mù kiến thức hạn hẹp thì sẽ bi thảm.
Khi bóng người xa xa xuất hiện, Thanh Oa đứng trên cao, chân sau đung đưa, chân trước giơ số sáu, nhiệt tình hét to:
- Chủ nhân, 66666! chủ nhân là thần tượng của Oa Oa, Oa Oa cảm động muốn khóc, không, đã khóc rồi.
Thanh Oa nhiệt tình hoan hô, thầm cầu nguyện: Không nghe thấy, không nghe thấy.
Nếu bị kẻ bỏ mạng nghe thấy lời nó đã nói thì chắc chắn ăn đòn.
Lâm Phàm đạp không đến, tâm tình khá tốt, nội tình tăng trưởng với mức độ khiến hắn vừa lòng, cho thêm thời gian thì không khó bước vào Diệu Thế cảnh.
Chờ hắn bước vào cảnh giới đó, có lẽ vực ngoại giới sẽ bị hắn đánh thủng.
Đương nhiên hắn lấy được hai môn công pháp không phải loại bình thường, muốn tìm công pháp thích hợp giống như vậy rất khó khăn, muốn ăn may cũng khó.
Lâm Phàm xách Thanh Oa lên trước mặt:
- Thanh Oa, ngươi giỏi lắm, tu vi lại tiến bộ, rất tốt.
Thanh Oa cười, thả lỏng thần kinh, xem tình hình thì kẻ bỏ mạng chưa nghe được lời nó nói.
Thanh Oa rất giật mình, vì sao kẻ bỏ mạng tu luyện Cấm Thể? Còn thành công, đương nhiên đây chưa phải điều khủng bố nhất, làm nó khủng hoảng nhất là hắn vượt qua kiếp nạn.
Chuyện này là không thể nào, lực lượng Cấm Kỵ đâu dễ lĩnh ngộ, nhìn xem con đường phía sau, xương trắng nhiều đến có thể trải thành đường.
Thanh Oa giở trò châm ngòi ly gián:
- Đa tạ chủ nhân khen ngợi, Oa Oa luôn chăm chỉ tu luyện vì hy vọng có thể nhanh chóng giúp đỡ chủ nhân. Chủ nhân à, Lão Hắc ra ngoài lâu như vậy mãi chưa về, Oa Oa cảm thấy hắn không thèm để chủ nhân vào lòng.
Thật ra nó rất hâm mộ Lão Hắc có thể ra ngoài chơi bời, mà không biết Lão Hắc ra sao rồi.
Lão Hắc nói trong vô hình có thứ gì hấp dẫn nó nên ra ngoài tôi luyện, nhưng con trăn đen thui thì có cơ duyên khỉ gì.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Ừm, ngươi trung tâm nhất.
Nhưng hắn híp mắt, con ếch này không thành thật, đến bây giờ vẫn chưa thu phục nó được. Lâm Phàm đoán khi Thanh Oa chưa đến đường cùng, dù tốt với nó thì nó vẫn sẽ có ý nghĩ khác.
Đã là cường giả nhập xác ếch thì không dễ bị hàng phục.
Thanh Oa hét to:
- Đương nhiên rồi! Oa oa chắc chắn trung thành nhất!
Trong lòng nó thầm cảnh giác, kẻ bỏ mạng này hơi lạ, kỳ kỳ, phải cẩn thận mới được. Trước kia hắn không dễ nói chuyện như vậy, không chừng có vấn đề gì.
Thanh Oa ngoài miệng nói khác, trong bụng nghĩ khác, luôn cảnh giác kẻ bỏ mạng.
Lâm Phàm ném Thanh Oa sang bên, hắn không rảnh quan tâm nó:
- Qua bên chơi.
Hắn đi tới gần lão sư:
- Không có chuyện gì đâu lão sư, tu luyện công pháp, có tiến bộ nên dẫn đến chút rắc rối nhỏ thôi.
Thiên Tu cười nói:
- Bình yên là tốt rồi, vi sư rất tin tưởng đồ nhi, dù sao là đồ nhi của Thiên Tu này mà, sao có thể không làm được.
Hỏa Dung thẫn thờ nhìn sư huynh, rất vô sỉ, mới rồi còn căng thẳng thần kinh mà bây giờ trở mặt, nói ra lời mặt dày như vậy, chịu phục.
Hỏa Dung sâu sắc hiểu ra, sư huynh có thể mạnh như vậy không phải vì may mắn.
Thiên Tu nheo mắt nhìn Hỏa Dung:
- Sư đệ, ta thấy thứ không tốt từ sâu trong đôi mắt của sư đệ.
Sư đệ này thật khiến người lo, lại nổi lòng ghen ghét rồi.
Hỏa Dung cười nói:
- Không thể nào! Sư huynh nhìn lầm rồi, sao sư đệ có ánh mắt khác được.
Sư huynh thật tinh mắt, vậy mà cũng nhìn ra.
Thiên Tu mỉm cười nói:
- Ừ, vi huynh tin sư đệ.
Nhưng Hỏa Dung nhìn nụ cười kia, cứ thấy là lạ.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư nói đúng, đồ nhi là đệ tử đích truyền của lão sư, sao có thể không được.
- Được rồi, chắc đồ nhi cũng mệt mỏi, hãy đi nghỉ ngơi, sau này không thể sơ sẩy như vậy.
Trong lòng Thiên Tu rối bời, uy thế lúc nãy rất khủng bố, dù là lão đụng phải nó cũng sẽ không có kết cục tốt.
Thương Hải vực.
Một bóng người đứng trên mặt biển, mắt sâu thẳm nhìn biển, chỉ một cái, biển tách đôi hiện ra con đường.
Bóng trắng lao xuống, đi sâu xuống biển.
Mặt biển ầm ầm khép lại, sóng triều cuồn cuộn, biển trở lại như cũ, không thấy dấu vết khác lạ gì.
Đó là một nữ nhân, nhan sắc khuynh thành, vóc dáng đẹp, mỗi tội ngực lép.
Nếu Lâm Phàm ở đây sẽ nhận ra ngay, là Vạn Quật lão tổ đây mà, ả đàn bà đánh hai sư đồ bờm đầu.
Khi Vạn Quật lão tổ nhìn tình hình cửa mộ lớn thì cau mày:
- Hưm?
Pho tượng bị chém, hiển nhiên đã có người đến.
Vạn Quật lão tổ thầm thắc mắc:
- Sao chỗ này bị người phát hiện?
Nhưng nàng không nghĩ nhiều, đứng trước cửa mộ, môi mấp máy không biết nói gì.
Cửa mộ mở ra, Vạn Quật lão tổ bước vào trong.
Trong đường hầm ngôi mộ, ánh mắt của Vạn Quật lão tổ càng nghiêm túc hơn. Xác yêu thú đã bốc mùi, còn có xác người, hiển nhiên đã xảy ra đại chiến.
Nhưng không sao hết, Vạn Quật lão tổ biết vị trí trung tâm tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nhưng mà . . .
Khi Vạn Quật lão tổ nhìn xác chết chỉ có mảnh vải trắng bao thân dưới thì ngây ra.
Vạn Quật lão tổ không dám chắc, lên tiếng hỏi, sợ nhận sai người:
- Ngươi . . .
Giọng nói phát ra từ khoang bụng xác chết, chất chứa tức giận và chút ngượng ngùng:
- Vạn Quật lão tổ, rốt cuộc nàng đã đến.
Vạn Quật lão tổ không chắc chắn nhưng vẫn hỏi:
- A? Ngươi là Đằng Đế?
Giọng Đằng Đế khàn khàn, dường như trước đó hét thật lâu, hoặc vì quá tức giận đến nỗi cổ họng nghẹn lại:
- Là ta.
Vạn Quật lão tổ bật cười:
- Như thế nào? Sao Đằng Đế biến thành thế này? Năm xưa ngươi vì tìm chỗ chôn mình đặc biệt chọn nơi tốt thế này, sao bây giờ có vẻ như bị người đào mồ?
Đằng Đế khó chịu nói, nhưng chưa đến mức muốn giết cả nhà người ta:
- Một đám vật nhỏ đáng giận lạc vào chỗ này, phát hiện quan tài chôn xác của bản đế. Vạn Quật, ta biết ngay nàng sẽ thức tỉnh trước nhất.
Vạn Quật lão tổ nghiêm túc hỏi:
- Ta đến để hỏi ngươi rằng còn bao lâu nữa?
Đằng Đế nghi ngờ hỏi:
- Chắc một lúc nữa, nhưng thời gian rất gấp gáp. Nàng chỉ tìm được ta?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Quật lão tổ lộ nét buồn:
- Ừ, chỉ tìm được ngươi, những nơi khác đều không có dấu vết. Có lẽ họ thức tỉnh sớm hơn ta, hoặc chết thật rồi.
- Thực lực của ngươi . . .
Đằng Đế cảm giác tu vi của Vạn Quật lão tổ không mạnh như đã tưởng, trong thời gian ngắn khó thể làm gì.
Vạn Quật lão tổ nặng nề nói:
- Ừ, qua quá lâu, thứ ta để lại ở đất tổ bị lạc một nửa, rất khó trở lại đỉnh cao. Nhưng còn một số vật ở vực ngoại giới khác, ta đã tìm được manh mối rồi, muốn phục hồi lại bảy phần tu vi không khó lắm.
Đằng Đế tiếc nuối nói:
- Ài, đáng tiếc bây giờ ta chỉ là xác chết, tạm thời không thể giúp được gì.
Lúc tìm chỗ chôn xác Đằng Đế đã chuẩn bị mọi thứ, vốn tưởng sẽ tỉnh lại trước, không ngờ lực lượng thời gian đáng sợ đến thế, vô tình phá hủy nhiều bố cục dẫn đến bây giờ khó mà thành công.
Đằng Đế đang cảm thán thì thấy Vạn Quật lão tổ xoay người rời đi, vội hét lên:
- Vạn Quật, làm gì vậy? Ta đã như vậy rồi mà nàng không có chút lòng cảm thông sao? Ví dụ cho ta bộ đồ? Này, không cho quần áo cũng được, ít ra chôn ta đi, nếu có người tiến vào, phát hiện xác của ta thì sẽ rất rắc rối cho ta!
Đằng Đế ngây người, có còn là chiến hữu cũ không? Tuyệt tình vậy sao?
Bốp!
Xác Đằng Đế bay cái vèo rơi xuống hố sâu, đất bùn xung quanh đổ rào rào xuống vùi lấp hố.
Đằng Đế mắng chửi:
- Vạn Quật, ả đàn bà này! Ta . . .!
Nhưng rất nhanh tiếng mắng bị chặn lại.
Vạn Quật lão tổ nhíu chặt mày, rất lo lắng về tương lai. Những kẻ khủng bố giáng lâm, sợ là vẫn thất bại như lần trước. Những chiến hữu cũ thì chỉ tìm được Đằng Đế, bộ dạng còn như thế này, không giúp được gì.
Vạn Quật lão tổ đã đi tìm những người khác nhưng không thấy.
Nàng đi ra mộ, lên mặt biển.
Vạn Quật lão tổ vươn tay thuôn dài chộp hư không. Đạo cảnh chỉ có thể tự bảo vệ mình, không thể khống chế tất cả, sẽ tan vỡ trước mặt những cường giả thật sự.
- Chết tiệt! Tại sao vực ngoại giới chúng ta mạnh nhất chỉ đến Đạo cảnh? Còn bọn họ thì cường đại như vậy? Tích lũy mấy vạn năm, có ra nhiều Đạo cảnh hơn cũng được ích gì? Ở trước mặt cường giả thật sự thì một ngón tay là giết hết! Chúng ta thật sự chỉ là dê bò bị người nuôi thả, tới lúc chín muồi thì làm thịt sao?
Vạn Quật lão tổ cực kỳ không cam lòng, bóng trắng biến mất tại chỗ, chạy đi xa.
Nàng phải tìm di vật còn lại.
Hôm sau.
Tâm tình Đan giới lão tổ nặng nề, mặt ủ mày chau. Lạc Vân thấy bộ dạng của lão tổ như vậy thì muốn hỏi nhưng cuối cùng không nói ra.
Cửu Sắc lão tổ mếu máo:
- Lâm phong chủ, đừng nói là ngươi lừa ta.
Đã hứa viết truyện ký mà sao chỉ viết một ngày rồi ngừng đăng suốt mấy ngày?
Binh Chủ đã đến tìm lão, hâm mộ lão, khiến lão rất đắc ý.
Tinh Thần lão tổ cũng tìm lão, nói ngọt nhạt, lòng vòng hỏi Lâm phong chủ ở đâu.
Cửu Sắc lão tổ phát hiện ánh mắt các tộc nhân Đan giới khi nhìn lão đã đổi khác.
Trải nghiệm thời trẻ của lão là tấm gương cho tộc nhân Đan giới.
Cảm giác này khiến Cửu Sắc lão tổ rất sung sướng.
Nhưng đột nhiên trên Tri Tri Điểu không đăng tiếp, lão xem mỗi ngày, trang báo trắng tinh còn đó, nhiều người để lại lời nhắn.
Có lời nhắn làm Cửu Sắc lão tổ rất giận, có nhắn nhủ khiến lão bất đắc dĩ.
Lúc này phía cuối trời có Tri Tri Điểu bay tới.
Cửu Sắc lão tổ ngước đầu nhìn, mắt chất chứa mong đợi, đã thất vọng mấy ngày rồi, đừng để lão thất vọng thêm nữa.