Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy.com
--------------------------------
Thủ lĩnh của đàn tê giác Phần Thiên gầm nhẹ một tiếng, ra hiệu bảo bọn đàn em bây hãy mau chóng lấp đầy bụng đi.
Một đàn tê giác Phần Thiên dũng mãnh tràn vào, há cái miệng khổng lồ ra mà tham lam ăn lấy ăn để thi thể loài người. Đối với bọn tê giác, chúng nó chả thèm quan tâm cái này có phải là máu thịt hay không, dù sao cũng là đồ ăn mà thôi.
Lâm Phàm lén nhìn, trong lòng thầm nói đừng trách ta, muốn trách thì trách các ngươi mưu tính ý đồ bất chính với ta, lại còn có thái độ quá ư lồi lõm..
Mấy tên này mà để lại chung quy lại vẫn là tai họa, nhất là Vương Tử Yên cao ngạo vô cùng kia. Cô ta chỉ nhìn người bằng đúng một loại ánh mắt, đó là ta chịu để mắt đến ngươi chính là phúc phận của ngươi.
Đối với loại người như thế thì gặp con nào là đập con đấy.
Lang Nha Bổng của mình cũng đâu phải ăn chay.
Giờ thân phận mấy người này không phải là bình thường, nếu ném thi thể vào nơi đồng hoang, rất khó nói có bị ai phát hiện ra hay không. Nếu có, mình lại vướng phải những phiều toái không cần thiết.
Hiện tại cứ để mọi thứ cho đàn tê giác Phần Thiên này dọn dẹp sạch sẽ thì vẫn tốt hơn rất nhiều. Thế này mà còn lần được đến mình thì thua.
Rất nhanh sau đó.
Chiến trường đã bị đàn tê giác Phần Thiên dọn sạch sẽ, hắn cảm giác đã đến lúc mình lên sàn rồi.
Điểm tích lũy bây giờ còn chưa đạt được yêu cầu của mình, phải tàn bạo hơn nữa mới được.
- Các vị, ăn no rồi thì cũng nên lên đường đi. - Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng, nhảy từ trên cây cổ thụ xuống, đánh về phía đàn tê giác Phần Thiên.
Đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng.
Đàn tê giác quay đầu, nhìn thấy tên vừa mới bỏ đi kia đã quay trở lại thì gầm rống phẫn nộ.
Trong mắt Lâm Phàm, thứ gây uy hiếp nhất chính là thủ lĩnh Địa Cương cảnh tầng 2 của đàn tê giác Phần Thiên. Nhưng xem ra, cũng chỉ là một thằng cùi bắp pro hơn những thằng cùi bắp còn lại có chút xíu mà thôi.
- Xong một con. - Hắn vung Lang Nha Bổng lên, bùng nổ mạnh mẽ, trực tiếp oanh kích vào thân một con tê giác Phần Thiên trong đàn.
Ầm!
Một chưởng đánh bay, bởi vì đặc tính của vũ khi nên khi đã xuống một chiêu thì thi thể rất khó mà toàn vẹn.
Lâm Phàm cảm giác cái này hơi táo bạo, nhưng giờ cũng không tìm được binh khí nào tốt nữa thôi thì cứ dùng tạm trước.
Huống hồ Lang Nha Bổng này cùng với công pháp "Lang Nha Bổng mạnh mẽ" kết hợp, uy lực lúc tấn công tuyệt đối không giống với các loại binh khí thông thường.
Chỉ là "Tam Hoàng kiếm" kia, hắn cảm thấy tạm thời chưa sử dụng được, có hơi nguy hiểm. Mấy ông lão kia thì bị người ta giết chết, mà trước khi xác định được ai là Quân Vô Vô, hắn cẩn phải thận trọng một chút.
Thủ lĩnh tê giác Phân Thiên nhìn thấy những con tê giác trong đàn bị tên kia giết thảm như thế thì càng nổi trận lôi đình, dậm bốn chân hùng hục lao vào đạp Lâm Phàm.
Trên người tê giác Phần Thiên Địa Cương tầng 2 có một ngọn lửa đen cháy rực, được coi là huyết thống thiên phú được truyền thừa, so với yêu thú cấp thấp bình thường thì cao cấp hơn rất nhiều.
Mà thủ lĩnh tê giác Phần Thiên này đột phá đến Địa Cương cảnh, mở huyết mạch yêu thú ra, hình thành ngọn lửa đặc biệt. Còn mấy con tê giác Phần Thiên Tôi Thể cảnh kia thì ngay cả lông còn chưa trổ mã hoàn toàn.
Ầm!
Một cú húc va vào người, Lâm Phàm ngược lại có thể tự nghiệm thấy một cách chủ quan là thủ lĩnh tê giác Phần Thiên này rất mạnh, sức mạnh rất kinh khủng, thế mà đẩy lui được mình.
- Không tồi, quả là rất mạnh, nhưng giờ ta phải dọn sạch hết đám đàn em của mày mới được. - Lâm Phàm không lôi thôi với thủ lĩnh tê giác nữa mà bay thẳng đến đập mấy con tê giác Phần Thiên khác.
Toàn bộ chỗ này đều là điểm tich lũy, kiếm chác cũng khá thuận lợi, không có chút khó khăn nào.
Mỗi một nơi Lang Nha Bổng quét qua đều hóa thành biển máu. Mỗi một con tê giác đều có thể tích to vô cùng, cảnh tượng dã chùy tàn bạo đến không nỡ nhìn.
- Grừ!
Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên nổi giận, con người này quá mức giảo hoạt, cứ thế mà giết thảm bầy đàn của nó.
Nó gầm lên xung kích, ngọn lửa đen trên người nó sôi trào. Nhưng Lâm Phàm lại chưa thèm cứng với nó mà tập trung ánh mắt lên các con còn lại, không quan tâm bất cứ chuyện gì mà thẳng một đường chém giết.
Tinh thần của mấy con tê giác Phần Thiên kia trong nháy mắt sụp đổ.
Chúng nó đi lang bạt theo thủ lĩnh, lúc đầu là muốn được ăn ngon uống mát, sao có thể nghĩ đến gặp được tên biến thái này cứ chuyên môn ghim chúng nó. Nhìn đồng loại từng con từng con bị đập chết, thú tâm của nó rất sợ hãi.
- Không được chạy... - Lâm Phàm nhìn thấy mấy con tê giác còn lại muốn chạy, làm sao có thể nhịn được. Đã tới tay ta có lý nào lại được bỏ qua, vậy thì thiệt hại cho ta quá rồi.
Chỉ là lúc hắn muốn đuổi giết thì bị thủ lĩnh tê giác Phần Thiên đã trở nên cuồng bạo kia cản đường, hai con mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
- Được rồi, nếu ngươi đã nôn nóng như vậy thì chúng ta cùng lên, ta cũng xem thử yêu thú Địa Cương tầng 2 rốt cuộc là mạnh đến mức nào. - Lâm Phàm đã chuẩn bị đầy đủ để đánh với thủ lĩnh tê giác Phần Thiên một trận ra trò.
- Bạo huyết.
- Đại bạo tạc.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng rồi bay thẳng đến giết đối phương.
- Hám sơn kình.
Ầm ầm!
Hai bên đâm vào nhau, thủ lĩnh tê giác Phần Thiên mạnh hơn nhiều so với Bạch Thạch kia, lại có thêm nhân tố bẩm sinh thì càng thêm mạnh.
- Lợi hại lắm, phải thừa nhận là ta đã xem nhẹ ngươi rồi. - Lâm Phàm cười lớn, nện hết chiêu này đến chiêu khác về phía thủ lĩnh tê giác Phần Thiên.
Sức mạnh đối đầu với sức mạnh, nam nhân đối đầu với dã thú.
Đã là đàn ông thì không được co vòi, lấy đá chọi đá, ai sợ ai.
Lâm Phàm đánh một chùy vào sườn tê giác Phần Thiên, mà thủ lĩnh của tê giác Phần Thiên liên tục húc dữ dội, ngọn lửa sôi lên đập cả vào mặt.
Ầm!
Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên kêu lên một tiếng thảm thiết, da tróc thịt bong, máu tươi không ngừng chảy ra đầy đất. Có điều nó nghĩ là con người này chỉ còn đường chết, nhưng lúc nó ngẩng đầu lên nhìn đối phương, mắt thú co rút liên tục như thể không dám tin.
- Được lắm, thực lực quả không tồi.
Lúc này cả người Lâm Phàm đều đã bị ngọn lửa đen bao lấy, giống như ma thần trong lửa.
Tí tách!
Âm thanh ngọn lửa thiêu đốt vang lên, làn da hắn đã bắt đầu dần dần nứt toác.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì chả có tác dụng kẹc gì.
- Nào, chúng ta tiếp tục... - Lâm Phàm tràn đầy ý chí chiến đấu, vung Lang Nha bổng lên lao thẳng đến chém giết. Thân thể hắn bùng lên một ngọn lửa đen thật dài, những nơi bước chân hắn đi qua đều cháy đen một mảng.
Người bình thường khi dính phải ngọn lửa đen này thì sẽ nhanh chóng bị thiêu đốt đến đau đớn không thể chịu nổi, bị thiêu sống trong lửa. Nhưng với Lâm Phàm chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần còn một hơi thở, thì chính là lúc chiến đấu.
Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên đứng tại chỗ, lùi lại phía sau, như sợ đến ngây người nhìn ma thần trong ngọn lửa đen trước mặt. Hung tính cuồng bạo của nó đã bị trấn áp.
- Sao vậy? Sợ rồi sao, cuộc chiến vừa mới bắt đầu thôi mà, ngươi nghĩ gì thế?
- Ta đánh còn chưa đã đâu.
"Lang Nha Bổng mạnh mẽ" sớm đã đạt đến trạng thái viên mãn, đặc tính thêm vào đã đạt tới đỉnh cao.
Đánh ra một chùy là phát ra một nguồn sức mạnh vô cùng cuồng bạo.
Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên gầm lên một tiếng, bắt đầu oanh sát với Lâm Phàm.
Phạm vi vài trăm mét toàn bộ đều bị biến thành chiến trường, con người Địa Cương cảnh tầng 1 đầu với tê giác Phần Thiên cương cảnh tầng 2 với sức mạnh nổi danh, quả thực chính là chán sống.
Nhưng chuyện này lại xảy ra trong tình cảnh không một ai chứng kiến.
Không lâu sau đó.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên kêu rên một tiếng, thân thể to lớn ngã ầm xuống đất. Nó không nghĩ là một con người thế mà lại chiến thắng mình.
Lâm Phàm đứng đó, thở hổn hển. Muốn dễ dàng giết được tê giác Phần Thiên Địa Cương cảnh tầng hai quả nhiên có vài phần miễn cưỡng, nhưng ít nhất vẫn chứng minh được mình có năng lực này.
Rắc!
Làn da hoàn toàn vỡ nút ra, ngọn lửa đen mãnh liệt kia sớm đã đốt mình thành than đen, thân thể từng khối từng khối rơi xuống, rơi vãi đầy đất.
- Quả nhiên là ngọn lửa trời cho không giống bình thường chút nào.
- Chỉ là ta có thể hồi sinh trong lửa.
- Đáng tiếc!
Cuối cùng chỉ còn sót lại một đống đá màu đen chồng chất trên mặt đất.