Minh Hoàng lão tổ phát hiện ánh mắt của Lâm phong chủ hơi khinh thường, lão không có cách nào, sự thật là vậy, lão không phải loại ham ra oai.
Minh Hoàng lão tổ chân thành cảm kích:
- Lâm phong chủ, xin đừng nhìn lão phu như vậy, lão phu chỉ nói thật. Lâm phong chủ thấy thân hình lão phu thế này chắc cũng nhìn ra, mới rồi được một viên long châu chỉ có thể ôn dưỡng mình rồng, muốn hoàn toàn sống lại còn một chặng đường rất dài phải đi. Nhưng vô cùng cảm tạ Lâm phong chủ vô tư, lão tổ ghi nhớ trong lòng. Lâm phong chủ là dị tộc đáng được tôn kính nhất Long giới suốt mấy năm qua, sau này Lâm phong chủ sẽ là khách quý của Long giới.
Có thể lấy về một viên long châu thật là không dễ.
Lâm Phàm hỏi:
- Thật không? Thật là khách quý của Long giới?
Minh Hoàng lão tổ nhìn Lâm Phàm chằm chằm, cảm giác đối phương là lạ, nhưng vấn đề nằm ở đâu thì lão không rõ. Minh Hoàng lão tổ ngẫm lại đối phương tặng cho long châu, ân tình này to lớn vô cùng.
Minh Hoàng lão tổ gật đầu nói:
- Ừ, thật.
Lâm Phàm nở nụ cười, không ngờ còn có chỗ lợi này:
- Vậy những lão tổ trẻ của Long giới các ngươi không quá tôn trọng bản phong chủ, ngươi nói nên làm sao?
Minh Hoàng lão tổ thề thốt bảo đảm:
- Cái gì? Sao có chuyện như thế xảy ra được? Bọn họ dám không tôn trọng với Lâm phong chủ thì Lâm phong chủ có thể đánh họ, nếu bọn họ dám nhúc nhích là Minh Hoàng lão tổ này sẽ đập đầu chết tại đây!
Minh Hoàng lão tổ có ý tưởng riêng, tuy đối phương chỉ cho một viên long châu nhưng lão xem trọng là năng lực của đối phương. Minh Hoàng lão tổ nhìn ra được đối phương đã tu luyện công pháp mạnh nhất Long giới đến cảnh giới viên mãn.
Mới tu luyện bao lâu mà đến trình độ kinh người như vậy? Dù là thần cũng không mau đến thế.
Minh Hoàng lão tổ sẽ không nói ra tình huống thật, không thì cho đối phương cảm giác ‘vì các ngươi nhìn thấu tình huống của ta nên mới nịnh nọt’.
Nên Minh Hoàng lão tổ chỉ cảm kích chứ không ngốc nói ra kinh thán.
Lâm Phàm trầm tư giây lát, nhận ý tốt của đối phương:
- Ừm, rất tốt, nếu lần sau gặp long châu sẽ tiện tay tìm về giúp cho.
Viêm Hoa tông có thể lôi kéo quan hệ với Long giới, một tông môn muốn lớn mạnh rất cần tông bạn.
Minh Hoàng lão tổ vô cùng cảm kích:
- Đa tạ! Lâm phong chủ đừng quá để ý, long châu cần có duyên mới biết, chủ động tìm rất khó tìm thấy.
Long châu tự mang ẩn tính, khó mà tra xét, trừ phi Minh Hoàng lão tổ tự mình tìm mới cảm giác mối liên kết ngọn nguồn, không thì dù là ai cũng không cách nào phát hiện.
Dù là người của Long giới cũng không thể.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng:
- Được rồi, đã giải quyết xong rồi thì bản phong chủ đi đây. Nhưng nói thật, ngươi khiến bản phong chủ rất thất vọng, cứ tưởng sẽ cho bản phong chủ chỗ tốt gì, không ngờ là bản phong chủ tặng lại cho ngươi, chán, chán quá.
Hắn có thể nói gì? Minh Hoàng lão tổ bị người đánh thành người thực vật, giờ cần dựa vào hắn cứu tế, quan hệ nhân quả này rất lớn.
Minh Hoàng lão tổ hơi lúng túng, mất mặt thật, chẳng những không giúp được người ta còn bị giúp lại, nếu chiến hữu ngày xưa biết chắc chắn sẽ cười vào mặt lão.
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Lâm phong chủ, ta còn có mấy bằng hữu, tuy không rõ tình huống của họ nhưng nếu Lâm phong chủ gặp được có thể trò chuyện một buổi với họ.
Minh Hoàng lão tổ từng có chiến hữu, chứ một mình lão làm gì có bản lĩnh lớn như vậy.
Nhắc tới chiến hữu làm lão rất nhớ.
Những chiến hữu đều là kỳ tài ngút trời hiếm có trong vực ngoại giới, chẳng những có thiên phú tu luyện được ưu dãi, còn có trái tim bất khuất, tốt hơn một số cường giả quỳ xuống đất xin tha nhiều.
Tiếc rằng cơ bản đều giống lão, bị cường giả chém giết, nhưng đều chừa hậu chiêu đợi hôm nào chiến tiếp.
Lâm Phàm cười tủm tỉm hỏi:
- Ngươi nói chiến hữu có phải có một phụ nữ tên Vạn Quật lão tổ?
Hắn thật không biết nói gì về ả đàn bà kia, lần trước bị hắn làm một trận, nếu không phải lão sư can ngăn là nàng ta đã xui xẻo không lối thoát rồi.
Minh Hoàng lão tổ cười nói:
- A, Lâm phong chủ biết chiến hữu của lão phu? Vạn Quật là nữ đế mạnh nhất vực ngoại giới, ngẫm lại cũng mấy vạn năm không gặp, chắc nàng cho rằng ta chết.
Lâm Phàm cười càng tươi:
- Quen chứ, rất quen, tiếp xúc thân thiết rất nhiều lần, ngươi nói xem có quen không?
Minh Hoàng lão tổ ngây người nhìn Lâm Phàm:
- A?
Ý nghĩa sâu xa trong câu nói này dễ khiến người suy nghĩ vẩn vơ.
Từng tiếp xúc thân thiết rất nhiều lần, kiểu tiếp xúc thân thiết thế nào?
Lão nhớ Vạn Quật không phải hạng nữ nhân dễ dãi.
- Được rồi, đừng nói nhảm nhiều nữa, ngươi có gì muốn nói không?
Mắt Lâm Phàm sáng ngời nhìn Minh Hoàng lão tổ, như đang nói có hiểu cách giao thiệp với người không vậy.
- Ánh mắt của người này khác lạ.
Minh Hoàng lão tổ rất nhanh nhạy, hiểu ngay ẩn ý trong ánh mắt đó, ánh mắt muốn trấn lột.
Minh Hoàng lão tổ hắng giọng:
- Khụ khụ! Lâm phong chủ là đại ân nhân của lão phu, tiếc rằng vạn năm qua lão phu đã tiêu hao hết tài phú của mình, chứ không thì đã giao hết tài phú cho Lâm phong chủ.
Minh Hoàng lão tổ vội bổ sung thêm:
- Nhưng sao lão phu có thể để Lâm phong chủ chịu thiệt, lát Lâm phong chủ đi bảo khố của Long giới chọn thoải mái, thích cái gì cứ lấy, cứ bảo là lão phu nói vậy.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, không tính bị lỗ:
- Ừm, tốt, từ chối thì bất kính, nếu bản phong chủ không nhận có vẻ hơi khinh thường ngươi.
Minh Hoàng lão tổ thầm rít gào: Cầu ngươi đừng xem trọng ta!
Bên ngoài.
Lão tổ Long giới không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Minh Hoàng lão tổ xuất hiện là việc lớn nhất Long giới từ xưa đến nay. Giờ nhận tiếp đãi lại là một người tộc khác, còn là kẻ không khiến người ta thích.
Lão tổ đứng nơi đó, đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm Minh Hoàng lão tổ nói gì với tiểu tử kia, thật là giày vò người, lão rất muốn biết.
Lão tổ Long giới bỗng thấy bóng dáng tiểu tử này, lão đổi sắc mặt tươi cười hỏi:
- Lâm phong chủ ra rồi?
Người được Minh Hoàng lão tổ tiếp đãi, bảo lão tổ Long giới xụ mặt với người ta là muốn ăn đòn à.
- Lâm phong chủ, lão tổ chúng ta nói gì với ngươi vậy?
Lão tổ rất tò mò, muốn biết tin tức bên trong.
Vực sâu có thể che chắn hết thảy, dù không che thì lão không có lá gan nghe trộm, đó là Minh Hoàng lão tổ chứ không phải tôm tép gì.
Minh Hoàng lão tổ là tín ngưỡng, là cột trụ trong lòng lão tổ Long giới. Trước kia bắn ra bãi nước tiểu thành đời rồng rực rỡ, tất cả nhờ phúc của Minh Hoàng lão tổ.
Giọng Minh Hoàng lão tổ truyền ra:
- Sau này Lâm phong chủ là khách quý của Long giới, toàn Long giới, dù là đám nhãi các ngươi cũng phải khách khí với Lâm phong chủ, nếu không thì chờ khi lão tổ lại thấy ánh mặt trời sẽ dạy lại các ngươi. Mang Lâm phong chủ đi bảo khố, mặc cho Lâm phong chủ chọn lựa, không thể làm trái, đi đi.
Minh Hoàng lão tổ dứt lời, trời long đất lở, đối với hai người thì bốn phía như thời gian trôi đi, chớp mắt đã ở bên ngoài.
Lão tổ Long giới thộn mặt ra:
- Cái gì?
Minh Hoàng lão tổ nói chuyện lão có nghe, tên này là khách quý của Long giới, bọn họ cũng phải khách khí với người ta, quá kinh người.
Đó là Minh Hoàng lão tổ, sao có thể cho lời hứa như vậy?
Dù muốn phản đối cũng vô dụng, Minh Hoàng lão tổ đã mở miệng rồi, chẳng lẽ lão phản bác lại?
Lão tổ Long giới nhìn Lâm Phàm, rất muốn xem kỹ tiểu tử này làm cách nào mà dỗ Minh Hoàng lão tổ vừa lòng đẹp ý như vậy.
Khi thấy đối phương cười với mình thì lão rất bất đắc dĩ, nụ cười khiến người nhức đầu.
Lão cười cười:
- Ha ha.
Lâm Phàm cũng cười, nụ cười mang ý ngươi biết nên làm gì rồi chứ.
Lão tổ Long giới khách khí nói:
- Lâm phong chủ, xin mời đi theo ta.
Minh Hoàng lão tổ đã mở miệng, nếu lão còn nói gì thì đó là không nể mặt Minh Hoàng lão tổ, không nể mặt lão tổ tức là muốn chết.
Nhưng ngẫm lại bảo khố Long giới sắp bị người tộc khác đi vào làm lòng lão đau nhói.
Không còn cách nào, nói gì được.
Trước cánh cửa to hoa văn rồng.
Lão tổ Long giới hít sâu, đẩy mở cửa đá mời Lâm Phàm vào:
- Lâm phong chủ, mời vào.
Đây là từ trước đến nay lần đầu tiên Long giới cho người ngoài vào bảo khố.
Trong thứ nguyên, đám lão tổ không ra mặt đều lưu luyến nhìn chằm chằm.
- Chuyện gì thế này? Sao để người ngoại tộc vào bảo khố?
- Ài, ai biết đâu, Minh Hoàng lão tổ mở miệng thì ngươi nói gì được?
Một lão tổ nhỏ giọng nói:
- Các ngươi nói xem có phải vì thời gian lâu nên đầu óc của Minh Hoàng lão tổ hơi chậm chạp?
Tất cả lão tổ ngây người nhìn lão tổ kia.
Quả nhiên.
- A! Ai đánh đầu ta?
Lão tổ kia khá lớn tuổi, lúc này đầu u một cục, không biết bị ai đánh mà lão không kịp phản ứng.
Sau đó lão tổ nghĩ đến một khả năng đáng sợ:
- Minh Hoàng lão tổ, ta biết sai rồi, đừng đánh ta, biết sai rồi!
Còn ai đánh lão tổ nữa, chắc Minh Hoàng lão tổ nghe được câu kia nên cốc đầu lão.
Giọng Minh Hoàng lão tổ từ vực sâu vọng ra:
- Hừ! Đám nhóc các ngươi, lâu không dạy dỗ đều vô pháp vô thiên, ngoan ngoãn cho lão phu!
Các lão tổ run cầm cập, sợ muốn chết.
Lão tổ Long giới ở một bên đề cử:
- Lâm phong chủ, nhìn xem, toàn là thứ tốt, hay lấy cái này đi.
Nơi này là bảo khố Long giới, bên trong có nhiều thứ rất quý giá, thiếu một món sẽ làm lão đau lòng chết.
Lâm Phàm giơ tay lên, bất mãn nói:
- Ngươi có cảm thấy phiền không vậy, bản phong chủ mới đi vào, chưa xem cái gì mà ngươi đã bảo bản phong chủ chọn cái này. Nếu Long giới các ngươi không có lòng thì thôi, bản phong chủ không chọn nữa.
Người gì kỳ cục, vừa vào đã lải nhải, phiền chết người.
Hắn rất muốn một bàn tay đập chết lão già này, rõ là sợ hắn tuyển đồ tốt quá, tiếc chứ gì.
Lão tổ Long giới thầm rít gào: Không chọn thì tốt, cầu còn không được.
Tiếc rằng lão chỉ tưởng tượng vậy thôi, sao mà được.
Lão tổ Long giới đứng một bên, không dám nói nhiều nữa:
- Ta không nói nữa, Lâm phong chủ xem từ từ.
Lão không dám làm trái ý chí của Minh Hoàng lão tổ.